Lam Từ hai mắt trợn trắng, hít vào thì ít thở ra thì nhiều, cả người căng ra, thừa nhận người kia bắn đến nóng bỏng, bụng căng như có thai ba tháng.
" Hừ..."
Âm thanh trầm thấp của người kia quẩn quanh bên tai, Lam Từ mệt mỏi nhắm chặt hai mắt, được anh ôm ngã trên giường.
Mười lăm phút sau.
" Ô... Không... A... A..."
Lam Từ cứ nghĩ mọi chuyện xong rồi, cậu đã mệt đến không mở được mắt lại bị người nắm eo nhấc lên, tiếp tục một đợt mới.
Bụng vẫn còn căng đến sợ nhưng người kia mỗi lần đều giã đến bên trong, theo luật động của anh mà tràn ra một chút chất d.ịch trân quý, nhưng không cần lo, chẳng mấy chốc sẽ lại nhồi đầy hơn.
" Ứ... Ư ư... A..."
Phập.
Gáy nhỏ lại bị người xé mở, rót đầy tin tức tố Alpha nồng đậm đến kinh người.
Dưới mông còn không ngừng đâm rút, song trọng kích thích khiến Lam Từ trực tiếp ngất đi.
" Gừ!"
Người phía sau vẫn không ngừng lại, trong cổ họng vang lên tiếng gầm gừ như dã thú động d.ục, ra sức mà chiếm đoạt người dưới thân.
Ba giờ sáng.
" Ư... Ư..."
Lam Từ đã ngất đi cũng bị giã tỉnh, cậu giống như con thuyền lênh đênh trên sóng biển, chẳng biết bao giờ mới cập bến thành công.
Cậu nhỏ đã chẳng còn bắn được gì dù nó vẫn dựng đứng lên mỗi khi bị người kia kích thích.
" Ư... Ô..."
Âm thanh khàn khàn ngọt ngào rên rỉ không ngừng, cậu không biết người kia đã bắn mấy lần, chỉ biết anh vẫn không ngừng làm cậu.
Nhiều khi cậu nghĩ anh muốn làm cậu chết luôn trên giường, nhưng chính là cậu sẽ bất tỉnh rồi lại bị đỉnh tỉnh, cứ lập đi lập lại như vậy không biết bao nhiêu lần.
Lam Từ vạn lần hối hận tại sao mình lại đi chủ động làm chi, kích thích người kia đến hoá sói luôn rồi, hu hu...
Năm giờ sáng... Cuối cùng người kia cũng tha cho cậu.
Diêm Hàn sau cú bắn ra cuối cùng đã đồng thời ôm lấy cậu ngã xuống giường, ngủ say.
Lam Từ đã không còn biết gì nữa, được người kia ôm vào lòng, cả người dính nhớt, sâu bên trong còn ngậm cự long to lớn, hai tay ôm bụng căng phồng, ở trong ấm áp thiếp đi.
Bảy giờ sáng, Lam Mặc nhìn cửa phòng vẫn đóng chặt kia nữa ngày, rồi lắc đầu ngao ngán đi ra ngoài đốt pháo đầu năm.
Bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng pháo nổ đì đùng, người trong phòng vẫn còn rút vào nhau.
Chín giờ sáng, ánh nắng đã tràn ngập cả gian phòng, chiếu rọi khắp ngõ ngách, ôm lấy hai người ở trên giường.
Diêm Hàn mở đôi mắt lưu ly của mình ra, nhìn đến người trong lòng vẫn còn đang ngủ, cái đầu hơi xù áp ở trên hõm cổ của anh, cả người được anh ôm lấy, mười ngón đan xen mà bao trùm bụng nhỏ trắng nõn, cũng không khác so với lúc trước khi ngủ là bao.
Bên dưới vẫn còn ngậm lấy vật to lớn kia, nhưng bụng thì đã xẹp đi.
Diêm Hàn nhìn chằm chằm bụng cậu, tưởng tượng trong đó sẽ nằm một tiểu bối nhi, tim cũng bị ấm áp ôm lấy.
Ôm cậu nằm trên giường thêm nữa tiếng, Diêm Hàn mới nhẹ nhàng mà rút của anh ra, bảo bối nhi chỉ ưm một tiếng nhỏ như mèo kêu chứ không có tỉnh lại, nhìn cái miệng nhỏ mấp máy vài cái nhưng bên trong cũng không có gì chảy ra thì thoả mãn, không tiếng động xuống giường, đi vào nhà vệ sinh.
Không bao lâu thì anh đi ra, trên tay bưng một chậu nước ấm, ở bên giường giúp cậu lau sạch toàn thân trên dưới, trân quý mà mềm nhẹ, không để người kia tỉnh lại.
Lam Từ có lẽ là rất mệt nên mới ngủ sâu như vậy.
Sao có thể không mệt, bị anh lăn từ nữa đêm đến gần sáng, đừng nói, Lam Từ có thể ngủ đến trưa mới miễn cưỡng đói mà tỉnh dậy.
Diêm Hàn cũng không muốn đánh thức cậu, ở bên người cậu tất bật ngược xuôi, kéo xuống khăn trải giường đã lộn xộn bất kham, cũng không thay cái mới ngay mà để cậu nằm vậy luôn, đắp chăn cẩn thận lại hôn lên môi nhỏ một cái, lúc này mới trở lại nhà vệ sinh.
Từ nhà vệ sinh đi ra, thấy cậu vẫn ngủ nên anh thay đồ rồi mở cửa đi ra ngoài.
Gian nhà trong không có ai, chắc cha Lam đã ra đằng trước, cửa phòng ông đã mở.
Đi thẳng vào nhà bếp, bên trong đã có sẳn đồ ăn sáng.
Reng reng reng...
Anh đang ăn dở thì trong phòng ngủ vang lên tiếng chuông, không đợi anh chạy đến nơi thì người trên giường bị quấy nhiễu đã tỉnh lại, đưa tay bắt máy.
" Alo..."
Giọng nói mềm nhũn lại có chút khàn mới tỉnh ngủ của người bên kia làm cho Diêm Phong đờ cả người.
Hắn không nghĩ người bắt máy không phải Diêm Hàn... Này là... Lam Từ đi...
" Khụ, alo, tôi Diêm Phong đây."
Hắn đằng hắng một tiếng rồi nói.
" Diêm Phong... À, anh tìm Diêm Hàn, đợi chút..."
Lam Từ vẫn còn lờ mờ, đưa tay sờ soạn bên cạnh nhưng nào có ai.
Lúc này Diêm Hàn cũng vào đến nơi.
" Diêm Hàn... Diêm Phong gọi anh..."
Lam Từ thấy anh thì mắt hơi sáng lên, quơ quơ cái điện thoại.
Bẹp.
" Năm mới tốt lành, Hàn Hàn.."
Diêm Hàn vừa đi tới đã bị cậu ôm lấy, rướn người hôn bẹp một cái lên môi, còn cười ngọt ngào mà chúc tết.
Chữ "Hàn Hàn" kia Diêm Phong nghe còn thấy ê răng, chủ nhân của hai chữ kia thì càng khỏi phải nói.
" Năm mới tốt lành, bảo bối nhi!"
Diêm Hàn cuối thấp đầu hôn nhẹ lên môi cậu, nhỏ giọng nói, nhìn mặt người kia đỏ ửng lên mê người thì thoả mãn, lúc này mới áp điện thoại lên tai.
" Một giờ chiều."
Diêm Hàn chỉ nói như vậy rồi cúp máy.
Diêm Phong ở bên kia nhìn chằm chằm cái điện thoại, đầu năm được ăn cơm chó, chắc chỉ có mình hắn.
Mắc giờ lúc này đi gọi điện thoại làm chi!!!
Nghe giọng Lam Từ là biết tối qua hai người kia làm chuyện tốt gì.
Haizz, ai thương cho cẩu độc thân hắn đây...
" Thiếu gia, lão gia gọi ngài."
Bên ngoài có người làm gọi hắn.
" Tôi xuống liền."
Diêm Phong thở dài, ngón tay đang chạm trên điện thoại cũng thôi không động, đem nó nhét vào túi quần, mở cửa đi xuống lầu.
Bên kia, Diêm Hàn đã đè Lam Từ ra chúc năm mới.
Đợi anh buông đôi môi ướt át mê người kia ra thì Lam Từ đã đỏ ửng cả mặt, đôi mắt mê ly lên.
Rột rột...
" Đói bụng quá..."
Cậu sờ sờ cái bụng vừa mới phản ánh.
" Dậy thôi."
Diêm Hàn liếm lên môi cậu cái nữa rồi mới đưa tay kéo cậu dậy.
Lam Từ nhìn anh bận rộn ngược xuôi giúp cậu mặc từ cái quần nhỏ đến cái áo, khoé miệng theo bản năng cong lên.
" Vui lắm sao?"
Diêm Hàn hôn lên khoé môi cậu, cười hỏi.
" Vui."
Lam Từ cười rộ lên.
Ánh nắng bên ngoài còn không rực rỡ bằng nụ cười này của cậu.
Tim Diêm Hàn cũng mềm ra.
" Đi đánh răng nào!"
Diêm Hàn ôm cậu lên, bế vào nhà vệ sinh, để cậu ngồi lên bồn cầu, lấy bàn chải, chét kem đánh răng lên rồi đưa cho cậu.
" Tôi đi hâm đồ ăn cho em."
Anh hôn cái trán cậu một cái rồi đi ra ngoài.
Diêm Hàn còn chưa kịp lấy đồ ăn ra khỏi nồi giữ nhiệt là đã nghe tiếng dép bẹp bẹp chạy ra.1
" Đói đói đói!!"
Lam Từ ngồi lên ghế, thấy cái chén đang ăn dỡ của Diêm Hàn, không nói hai lời đã cầm muỗng múc lên.
Diêm Hàn bất đắc dĩ, bưng chén sủi cảo trong nồi ra, còn có hai chén mộc nhĩ cẩu tử.
" Ăn cái này."
Anh đưa cái chén sủi cảo nóng hổi cho cậu, lấy cái chén đã trống rỗng kia ra.
" A!"
Một muỗng sủi cảo được đưa đến bên môi mỏng.
Diêm Hàn há miệng ăn lấy.
Lam Từ cười híp mắt, cũng múc cho mình một cái sủi cảo trắng mềm, ăn đến hương.
Hai người cứ anh một miếng em một miếng mà hết chén sủi cảo.
Sủi cảo rõ ràng là mặn nhưng hai người lại thấy ngọt đến tận trong tim.