https://truyensachay.net

Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau

Chương 341: Suy nghĩ lại thấy vẫn còn kinh ngạc!

Trước Sau

đầu dòng
Cởi toàn bộ?

Trên mặt Tử Thất Thất liền biểu lộ tức giận.

Cái tên háo sắc được voi đòi tiên này, nhưng nhìn khuôn mặt đắc ý kia, rõ ràng là muốn nhìn thấy cô tức giận đây. OK! Cô sẽ cố tình không tức giận.

"Không thành vấn đề!" Cô mỉm cười nói, đôi tay đưa đến trước ngực, mở nút áo sơ mi.

Mặc Tử Hàn có chút kinh ngạc, không nghĩ cô sẽ nghe lời như vậy.

Quả nhiên hôm nay cô thật không giống như thường ngày, hôm nay cô rất to gan, nếu như bây giờ hắn yêu cầu quá đáng hơn thì cô có làm theo không đây?

Hai mắt nhìn chằm chằm vào hai tay của Tử Thất Thất, thấy cô cởi áo sơ mi của mình xuống, thấy cô cởi váy xuống, sau đó thấy mặt của cô càng ngày càng đỏ hơn, trên người cô bây giờ chỉ còn lại hai mảnh vật nhỏ che lại. Cô hít một hơi thật sâu, hai tay di chuyển ra sau lưng, đem áo lót cởi ra, sau đó có chút hốt hoảng, trong nháy mắt xuân quang liền hiện ra trước mắt Mặc Tử Hàn, hai mắt hắn lóe sáng, trong người dòng máu nóng đang dâng trào.

Tim của Tử Thất Thất đập loạn xạ, hai mắt tránh né ánh mắt của hắn, không tư chủ dùng hai tay ôm lấy trước ngực của mình, che chắn lại nơi cần che. Trong lòng cô có chút hối hận muốn đổi ý.

"Tiếp tục đi chứ!"

Mới vừa rồi cô căng thẳng còn muốn đổi ý, nhưng Mặc Tử Hàn càng ngày càng hăng hái thúc giục.

Thôi!

Bất kể thế nào!

Chỉ một lần này thôi, sẽ không có lần sau đâu!

Tử Thất Thất tránh ánh mắt nhìn chằm chằm của hắn, hai tay từ từ đem mảnh cuối cùng ở phía dưới cởi ra, sau đó cả khuôn mặt đều đỏ, liền trèo qua hông của Mặc Tử Hàn, dùng hai đầu gối quỳ ở trên giường, thấp thỏm không dám ngồi xuống, sợ đụng vào thân thể của hắn.

Mặc Tử Hàn nhìn thân thể trần truồng của cô, nhìn đến làn da trắng trẻo của cô, tuổi của cô cũng không còn nhỏ nữa, nhưng sao làn da của cô lại mềm mại trắng hồng như một cô bé mới lớn vậy, tiếc là cô hơi gầy nếu như mập thêm một chút thì vóc người của cô sẽ rất hoàn mỹ. Ngắm nhìn cô như vậy cảm giác thật thích, đây cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy thân thể của mình phản ứng lại rất nóng và khó chịu, hắn rất muốn lật người đè cô xuống, chỉ là . . . . . Có cơ hội tốt như vậy, hắn nhất định phải chơi đến cùng mới được.

"Thế nào sao em không ngồi xuống? Qùy như vậy sẽ rất khó chịu đó? Hơn nữa để anh nhìn chằm chằm vào một chỗ, em không cảm thấy xấu hổ sao?" Mặc Tử Hàn cố ý nói, hai mắt hơi chuyển động, di chuyển về phía thân dưới của cô.

Tử Thất Thất đột nhiên khiếp sợ, không thể làm gì khác hơn là hốt hoảng ngồi xuống, nhưng khi vừa ngồi xuống, đã cảm thấy một vật rất cứng đang chậm rãi tiến vào. Cuối cùng vẫn là khó thoát khỏi tai kiếp này.

Quan sát dáng vẻ hốt hoảng lung túng của cô, nụ cười trên mặt của Mặc Tử Hàn rất thỏa mãn, đôi mắt vui vẻ nheo lại.

Rất thú vị, Cô to gan như vậy mà lại còn xấu hổ, dáng vẻ hốt hoảng cùng thấp thỏm, thật sự rất đáng yêu.

"Vậy . . . . . Kế tiếp. . . . ." Hắn chậm rãi nói, suy nghĩ cùng tính toán một chút, sau đó liền nhẹ nhàng dùng hai tay của mình ôm lấy eo thon của cô nói "Em cuối xuống . . . . . Hôn anh đi!"

Thời điểm Tử Thất Thất cảm nhận được hai tay của hắn chạm vào eo của mình, người cô bất ngờ giật mình, sau đó toàn thân cũng bắt đầu nóng lên, cảm giác càng ngày càng nóng.

Cô nâng hai mắt lên, rất nghe lời từ từ cuối xuống, đến gần môi của hắn, không khỏi hốt hoảng liền nuốt một hớp nước miếng, sau đó nhẹ nhàng khẽ chạm vào môi của hắn, rồi hôn lên môi của hắn.

Đang lúc cô muốn rời khỏi môi hắn, thì tay của Mặc Tử Hàn đang đặt ở trên eo cô, đột nhiên di chuyển đến ót của cô, khẽ dùng sức ấn đầu cô xuống, để môi cô không thể rời khỏi môi mình. Tiếp theo môi của hắn khẽ mở ra cắn nuốt môi của cô, nhưng lại cố ý không đưa lưỡi của mình vào trong miệng của cô, hắn giống như đang đợi cô chủ động vậy.

Tim Tử Thất Thất đập tán loạn khi bàn tay của hắn ép đầu của cô xuống, tiếng bùm bùm liên hồi, trái tim trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài vậy. Môi của hắn cũng không ngừng cắn nuốt hai cánh môi của cô, sử dụng lực mút giống như đang ăn một món ăn rất ngon vậy.

Rốt cuộc sự nhẫn nại của Mặc Tử Hàn cũng đã đến cực hạn, nụ hôn mãnh liệt như hổ đói, mơ màng ra lệnh "Đầu lưỡi . . . . . . Đưa vào đi!"

Tử Thất Thất nghe thấy hắn ra lệnh, hai mắt trợn to, nghiêm túc nhìn hai mắt của hắn.

"Mau lên!" Hắn một lần nữa ra lệnh.

Hai mắt của Tử Thất Thất nhìn mắt của hắn, nhìn đến bên trong con ngươi đen nhánh của hắn, đột nhiên cô nhắm hai mắt của mình lại, đưa đầu lưỡi của mình ra, lỗ mãng xâm nhập vào trong miệng hắn.

Mặc Tử Hàn hài lòng khẽ mỉm cười, trong nháy mắt dùng sức mút đầu lưỡi của cô, sử dụng một ít kỹ thuật của mình, ôm lấy cô thật chặt, không ngừng dây dưa.

Nụ hôn thật sâu, sau gần năm phút .

Toàn thân Tử Thất Thất đã cảm thấy nhức mỏi, bởi vì khi cô ngồi xuống, cô cố gắng không để mình chạm vào thân thể của hắn, cho nên hai tay dùng sức chống cơ thể của mình, cô cố giữ khoảng cách với thân thể của hắn, nhưng nếu như cứ tiếp tục như vậy nữa thì cô sẽ kiệt sức nằm ở trên người của hắn mất, cô không muốn vậy.

"Đủ. . . . . . Đủ rồi. . . . . . !" dưới tình huống này cô mơ hồ nói chuyện không rõ ràng.

"Chưa đủ đâu!" Mặc Tử Hàn trả lời, đôi tay di chuyển lên sống lưng của cô, khẽ ra sức vật người cô xuống.

Tử Thất Thất cũng ra sức, chính là quật cường không muốn hắn đè lên người của cô, nhưng hai cánh tay của cô đã bắt đầu run lên đã không còn chút sức lực, hơn nữa còn bị hắn ra sức đè ép, cô cũng sắp không chịu nổi nữa, một giây tiếp theo, rốt cuộc hai cánh tay của cô cũng xụi lơ, cả người cô đều nằm gục ở ngay trên người của Mặc Tử Hàn.

Mặc Tử Hàn đắc ý cười, thừa cơ hội lật người đè lên người của cô, động tác rất thuần thục nhanh nhẹn, liền đem quần áo trên người cởi hết ra, sau đó mở hai chân của cô ra, đem lấy vật cứng của mình, liền đưa nhanh vào trong người cô.

"Đợi đã . . . . Đừng . . . . " Tử Thất Thất lập tức ngăn lại.

"Tử Thất Thất . . . . ." Hô hấp của Mặc Tử Hàn rất loạn, dục hỏa như đang thiêu đốt thân hình hắn, hắn nhìn cô mà nói "Anh không thể nhịn được nữa rồi, anh muốn lập tức có được em, không cho phép em từ chối!"

"Nhưng . . . . ." Tử Thất Thất lúng túng nhìn hắn, mặt đỏ bừng nói "Cái đó của em vẫn chưa hết, cho nên. . . . . Không được . . . !"

Mặc Tử Hàn nghe cô nói, giống như sét đánh ngang tai vậy, bây giờ hắn không thể kìm nén thêm nữa.

Thật đáng chết!

Tại sao vào thời điểm này lại cản trở hắn chứ? Người phụ nữ này mỗi tháng bị kẹt mấy ngày đây? Làm sao đây? Đã sắp không nhịn được nữa rồi, muốn hắn tự giải quyết sao?

Đáng chết! Đáng chết! Thật đáng chết!

Mặc Tử Hàn dùng sức nhịn xuống, gân xanh trên trán cũng nổi lên.

Tử Thất Thất nhìn bộ dáng của hắn, tình thế trong nháy mắt giống như bị đảo ngược vậy.

Mới vừa nãy cô còn hốt hoảng lo lắng, nhưng bây giờ người lâm vào tình thế khó xử lại chính là hắn, rất là thú vị. Trong lòng cô không khỏi cười thầm. Lần này xem hắn sẽ làm sao?

Cả người Mặc Tử Hàn khó chịu, trên trán một tầng mồ hôi. Chợt hắn đem cả người của mình nặng nề đè lên người Tử Thất Thất, đem toàn bộ da thịt trên người dính trên người của cô, sau đó thở ra từng ngụm từng ngụm hơi nóng bỏng nói "Anh có cách rồi!"

Sao?

Có cách?

Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hai mắt của hắn, nghi ngờ lặp lại.

Mặc Tử Hàn cũng không nói gì nữa, liền đem thân dưới áp sát người cô hơi cọ sát, Tử Thất Thất khiếp sợ.

"Này . . . . . .Anh đừng lộn xộn!" Cô hốt hoảng kêu to.

"Anh cũng không muốn như vậy, nhưng đây đều là lỗi của em!" Mặc Tử Hàn gầm nhẹ.

"Lỗi của em sao? Em đã làm gì sai ? Anh này . . . . Đã nói đừng cọ nữa mà, cái tên háo sắc này!"

"Nhảm nhí. . . . . em mau im miệng lại cho anh, bằng không anh sẽ tiến vào đó!" Mặc Tử Hàn đột nhiên rống to, giọng nói mang theo tức giận cùng uy hiếp.

". . . . . ." Tử Thất Thất trong nháy mắt á khẩu không nói nên lời, giống như con mèo vậy, để mặc cho hắn định đoạt.

※※※

Sáng hôm sau

Thời điểm Mặc Tử Hàn mở mắt, liền phát hiện người bên cạnh mình, toàn thân bao gồm cả cái đầu cũng đã chui vào trong chăn, tự lấy chăn quấn lấy chính mình tạo thành một cái kén.

Hắn nghi ngờ nhìn cô, đưa tay kéo chăn.

"Đừng kéo!" Tử Thất Thất ở trong chăn lớn tiếng nói.

"Em sao vậy? Em đang làm gì đó?" Mặc Tử Hàn nghi ngờ hỏi.

"Em không có làm gì cả, tóm lại anh không cần phải kéo chăn, hãy để em nằm như vậy một chút đi!" Tử Thất Thất nói xong, liền kéo chăn bao chặt chính mình thêm một chút nữa.

Mặc Tử Hàn quan sát dáng vẻ của cô, đột nhiên mỉm cười tà ác , sau đó cố ý dùng cánh tay của mình, ôm lấy cả người lẫn chăn vào trong ngực nói "Em đang xấu hổ sao? Xấu hổ đến nỗi không dám ló mặt ra hả? Nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua em đúng thật là to gan, dám trần truồng ngồi trên người của anh, hơn nữa còn dám chủ động hôn anh, còn chủ động đưa đầu lưỡi vào trong miệng anh. Nếu như không phải em có lý do bất tiện, thì anh đã yêu cầu em làm những chuyện xấu hổ hơn rồi, ví dụ như yêu cầu em làm nhiều loại kiểu dáng và nhiều tư thế khác nhau, hoặc sẽ thử kiểu trói tay trói chân lại, rồi chụp hình. . . . . . A. . . . . . Thật sự rất muốn thử một chút, hay lần sau chúng ta thử một chút xem sao?"

"Anh. . . . . . Là tên khốn kiếp! Vô liêm sỉ! Hạ lưu! Sắc lang! Em sẽ không để cho anh làm như vậy với em đâu, anh đừng có tưởng bở! Không có cửa đâu!" Tử Thất Thất ở trong chăn tức giận rống to, sử dụng lực gắt gao nắm chăn thật chặt, hận bây giờ không thể đánh hắn vài quyền. Nhưng tối hôm qua thật sự khiến cô rất xấu hổ, rất là mất thể diện, hôm qua sao mình lại to gan như vậy chứ, giờ suy nghĩ lại vẫn còn thấy kinh ngạc.

Ô. . . . . . Cô khóc thầm!

(T﹏T)~

Mặc Tử Hàn nhìn người nằm trong chăn, cười cười dùng sức mở ra một góc chăn, để lộ ra nửa cái đầu cùng đôi mắt xinh đẹp của cô, hắn mỉm cười nói "Dù sao em cũng đã là người phụ nữ của anh rồi, chúng ta cũng đã có ba đứa con, hơn nữa tuổi của em cũng không còn nhỏ, em còn xấu hổ cái gì nữa chứ? Đối với dạng mới vừa bước vào tuổi trung niên như chúng ta mà nói, thì chuyện phòng the cũng là một phương pháp giải trí rất hữu hiệu!"

"Đồ biến thái!" Tử Thất Thất đột nhiên mắng to, đỏ mặt nói "Anh mau buông em ra, bây giờ em không muốn cùng anh làm chuyện đó, em không thèm nghe anh nói nữa, chuyện phòng the cái gì, giải trí cái gì, anh đừng có mơ tưởng!"

"Vậy sao?" Mặc Tử Hàn đột nhiên dán mặt của hắn lại gần sát mặt cô, hai tay ôm chặt lấy cô, giống như đang ôm một đứa trẻ mặc một cái tã thật lớn vậy, hắn tà ác nói "Không phải tối hôm qua em nói muốn đền bù cho anh sao? Chẳng lẽ em chỉ đền bù cho anh một chút này thôi àh? Anh nói cho em biết, đây vẫn chưa đủ đâu. Năm năm qua anh đã chịu biết bao nhiêu đau khổ, cũng không có chạm qua người phụ nữ nào khác, cũng không liếc ngang liếc dọc ai, mỗi ngày anh đều nghĩ về em, anh cũng phải cố gắng nhẫn nhịn, cho nên anh quyết định bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày anh đều làm thịt em, ăn sạch sẽ em mới thôi, được rồi cứ quyết định như vậy đi ! he he. . . . . ."

"Anh. . . . . . Anh. . . . . ." Tử Thất Thất tức điên rồi, "Anh là đồ vô liêm sỉ, khốn nạn. . . . . ."

Cô tức giận phẫn nộ muốn ra tay đánh người, nhưng khi tay của cô vừa từ trong chăn vươn ra thì Mặc Tử Hàn đã bắt được tay của cô, cùng lúc đó hắn dùng tay khác túm lấy chăn kéo ra, sau đó rất nhanh liền đè lên người cô, cuối cùng nhìn vào mắt cô kèm theo nụ cười gian xảo mà nói "Ha ha ha. . . . . . Em tức giận trông rất đáng yêu, bộ dáng xấu hổ lúc nãy của em cũng đáng yêu không kém. . . . . . Thật kỳ lạ, rõ ràng em đã lớn tuổi như vậy rồi, tại sao ở trong mắt của anh em vẫn đáng yêu như một đứa trẻ vậy nhỉ? Em nói đi, rốt cuộc em đã bỏ bùa yêu gì lên người của anh, khiến anh yêu em nhiều như vậy?"

Nghe những lời ngọt ngào của hắn, nhìn đôi mắt thâm thúy của hắn, trong nháy mắt Tử Thất Thất giống như bị mê hoặc vậy, chỉ có thể sững sờ nhìn hắn, bị hắn hấp dẫn.

"Tử Thất Thất . . . . ." Mặc Tử Hàn nhẹ giọng gọi, vừa hôn lên môi của cô và nói "Có được em chính là hạnh phúc lớn nhất của đời anh!"

Tử Thất Thất cảm thụ nhiệt độ cùng sự dịu dàng trên môi hắn, cũng mỉm cười mà nói "Em cũng vậy . . . . ."

. . . . . .

Bữa ăn trôi qua

Mặc Tử Hàn đến công ty, Tử Thất Thất ngoan ngoãn ở nhà, bảo đảm mấy ngày gần đây sẽ không đi ra ngoài, cũng sẽ không đột nhiên mà bỏ trốn nữa. Đến giữa trưa thời điểm ánh sáng mặt trời chiếu mạnh nhất, cô ngồi bên cái bàn tròn ở trong vườn hoa, vừa tắm nắng vừa ngắm những bông hoa xinh đẹp, nhìn bầu trời xanh trong.

"Mẹ!"

Chợt một giọng nói trầm ổn vang lên, khiến tầm mắt cô từ từ chuyển dời.

"Thiên Ân!" Tử Thất Thất nhìn bóng dáng Thiên Ân đang đến gần, khóe miệng mỉm cười.

Mặc Thiên Ân nhìn nụ cười trên mặt cô, trong lòng từ từ dâng lên một dòng chảy ấm áp. Không ngờ nụ cười của mẹ lại đẹp như vậy, trong năm năm qua nụ cười của mẹ đều là miễn cưỡng cùng ngụy trang, nhưng bây giờ hắn có thể cảm thấy giờ phút này cô đang rất hạnh phúc.

"Tốt quá!" Hắn nhẹ giọng nói, có chút điên cuồng.

"Cái gì mà tốt quá? Con đang nói cái gì đó?" Tử Thất Thất nghi ngờ hỏi, nhìn hắn đang ngồi ở trước mặt của mình.

"Ý của con là . . . . .Có thể trông thấy mẹ được hạnh phúc như vậy con rất vui. Hơn nữa mấy ngày nay mẹ cũng không có gặp ác mộng nữa, sắc mặt chuyển biến càng ngày càng hồng hào, cũng không còn phát sốt nữa, quả nhiên đối với mẹ mà nói, cha là một liều thuốc tốt nhất!" Mặc Thiên Ân nói xong, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

"Cái gì? Liều thuốc tốt nhất ? Con còn nhỏ như vậy . . . . .Là ai đã dạy cho con những cái này?" Tử Thất Thất có chút xấu hổ.

"Đương nhiên là bác Thâm Dạ cùng mẹ Lam!" Mặc Thiên Ân dùng giọng kỳ quái nói.

Tử Thất Thất cười lấy tay vuốt đầu của hắn, sau đó nói "Còn con thì sao? Hiện tại có cảm thấy vui vẻ không? Cuộc sống có anh trai và em gái thế nào?"

"Ưh. . . . . ." Hai má của Mặc Thiên Ân đột nhiên thay đổi có chút phấn hồng, khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh có chút hốt hoảng.

Tử Thất Thất nhìn hắn nói "Con đó, chính là hay xấu hổ, nếu thích thì phải biểu hiện ra chứ, không cần phải giả nghiêm mặt làm gì, con cũng không phải ông cụ!"

"Con. . . . . . Con đâu có xấu hổ chứ?" Mặc Thiên Ân hốt hoảng nói.

"Con nhìn con đi, đây không phải là xấu hổ sao?"

"Con không có thật mà, đây không phải là xấu hổ!" Hắn phủ nhận.

"Ah? Vậy cái này gọi là gì?"

"Cái này. . . . . Là . . . . . Là . . . . ." Hắn hốt hoảng lặp lại, sau đó hơi cúi đầu nhỏ giọng nói "Chỉ là . . . .Con không biết phải làm sao để hòa nhập với hai người đó, con cũng muốn nói chuyện đàng hoàng với bọn họ lắm, nhưng khi con vừa mở miệng thì liền phá hư không khí, cho nên. . . . . . Cho nên. . . . . ."

Tử Thất Thất nhìn bộ dáng của hắn, sau đó cười nói "Hay là . . . . Mẹ dạy cho con một cách được không?"

Mặc Thiên Ân ngẩng đầu nói "Cách gì?"

Nụ cười của Tử Thất Thất có chút giảo hoạt nói "Trước tiên con nên thay đổi cách xưng hô, hãy gọi là anh trai và em gái đi!"

"Sao?" Trên mặt của Mặc Thiên Ân lộ ra vẻ khiếp sợ cùng lúng túng.

Anh Hai ?

Em gái ?

Hắn phải xưng hô như vậy sao?

Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà. . . . . .

"Được rồi, cứ quyết định vậy đi, trước hết nên chuẩn bị trả bài và thực hành đi, nhìn mẹ rồi gọi!" Tử Thất Thất hào hứng bừng bừng, bởi vì rất khó mà thấy được ông cụ non lộ ra vẻ mặt thật của mình.

"Trả bài. . . . . Còn chưa muốn!" Mặc Thiên Ân cự tuyệt.

"Đừng xấu hổ mà, thử một lần đi!"

"Thử?"

"Không sai, con mau qua đây đi. . . . . ."

"Ưh. . . . . ."

"Hãy lấy khí khái của đàn ông ra !"

"Ưh. . . . . . Anh . . . . . Hai . . . . . Anh . . . . .Hai . . . . . ."

"Con đang làm cái gì đó ? Con cũng không phải là gà mái đẻ trứng, muốn gọi thì gọi đàng hoàng, sao lại khạc từng chữ như vậy chứ, làm lại! Mau làm lại!"

Đổ mồ hôi hột !©¸®!

Gà mái?

Cho dù là như vậy, thì hắn chỉ có thể là gà trống, bởi vì hắn là nam mà!

alt
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc