"Ngại quá, bác gái, Linh Ngọc, cháu bị tắc đường ạ.”
Giọng cười nhã nhặn ấm áp của Trần Tuấn Sinh vọng lại.
Gương mặt hắn ta tuấn tú, gia thế xuất chúng, áo quần gọn gàng, có những yếu tố này làm nền khiến Trần Tuấn Sinh vừa xuất hiện đã hoàn toàn áp đảo Chu Dương.
"Tuấn Sinh, cháu tới rồi à, mau lại đây! Bác đã chuẩn bị món sườn xào chua ngọt cháu thích nhất rồi đấy."
Bà mẹ vợ mới mấy phút trước còn đối xử chanh chua lạnh lùng với mẹ con Chu Dương, giờ nhìn thấy Trần Tuấn Sinh mà nhoáng cái đã trở nên niềm nở nhiệt tình.
"Đủ rồi!"
"Tôi mới là chồng của Tạ Linh Ngọc! Tên Trần Tuấn Sinh đó chỉ là người dưng thôi!"
Cuối cùng Chu Dương vẫn không nhịn nổi phải nắm chặt hai tay, khẽ gầm lên.
Bầu không khí trở nên ồn ào náo nhiệt trong chớp mắt do sự xuất hiện của Trần Tuấn Sinh, giờ lại vì tiếng quát của Chu Dương mà rơi vào căng thẳng.
"Ngại quá, tôi không ngờ anh Chu lại để bụng như vậy, nếu thế thì cháu đi trước đây nhé bác gái."
Trần Tuấn Sinh quay đầu, nở nụ cười đầy giả tạo với Chu Dương, khóe môi hắn ta khẽ cong lên với vẻ giêu cợt, như thể đang nói anh phải là người bỏ đi mới đúng!
Quả đúng là vậy, Chu Dương còn chưa cất lời, mẹ vợ anh đã giành bước lên trước, đứng cạnh Trần Tuấn Sinh. "Tuấn Sinh, không phải để ý tới thằng bỏ đi ấy, cháu mau vào ngồi đi!"
Mấy lần Chu Dương đã muốn nổi giận nhưng lại bị bà Chu cản lại, anh chỉ có thể liên tục hít thở thật sâu, nén lửa giận cuộn trào trong lòng mình Xuống.
Anh thầm nghĩ, mẹ vợ ơi là mẹ vợ, tôi tôn trọng gọi bà một tiếng mẹ vợ, bà lại năm lần bảy lượt sỉ nhục tôi, bà thật sự nghĩ tôi không bì lại được tên Trần Tuấn Sinh ấy ư? Tôi là người thừa kế của tập đoàn nhà họ Chu đấy, chỉ cần bứt bừa một cọng lông của tập đoàn họ Chu thôi là có thể mua đứt được cả nhà già trẻ lớn bé của Trần Tuấn Sinh rồi.
Nhưng bà lại có mắt không tròng, cứ muốn sỉ nhục tôi, bợ đỡ tên Trần Tuấn Sinh, sau này nhất định tôi sẽ khiến bà phải hối hận cả đời!
Mẹ vợ Chu Dương nào biết đứa con rể kém cỏi của mình giờ đã khác xưa.
Bà thấy Chu Dương nhìn mình với gương mặt lạnh lùng tràn ngập phẫn nộ, giờ bà đã kiên quyết hạ quyết tâm phải đuổi đứa con rể kém cỏi này ra khỏi nhà.
Vậy nên bà hằm hằm nhìn Chu Dương: "Đồ vô dụng, mày nhìn cái gì mà nhìn? Trong mắt mày không có người bề trên sao?”
Bà nói mà càng thêm kích động: "Mấy năm nay mày ăn của nhà tao, ở nhà tao, không giúp được gì nhà vợ thì thôi bỏ đi chẳng nói, giờ mày còn đem theo cả bà già nhà mình đến ăn nhờ ở đậu sao? Mày coi nhà chúng tao là trại tế bâần ư?”
Chu Dương có thể tha thứ cho những lời ngoa ngoắt của mẹ vợ với mình do tôn ti lớn nhỏ, nhưng giờ bà ta lại hướng luôn mồi lửa sang mẹ anh, chuyện này anh không thể nhẫn nhịn nổi nữa!
Nỗi tức giận gom góp suốt bao năm cuối cùng cũng bộc phát hoàn toàn.
Anh bừng bừng lửa giận, tóm lấy lọ hoa trong phòng khách, ném thẳng xuống, "choang” một tiếng vỡ tan tành!
"Tôi cảnh cáo bài Bà nói gì tôi cũng được, nhưng không được phép động tới mẹ tôi!"
Vẻ mặt Chu Dương dữ tợn, ánh mắt nhìn mẹ vợ mình như muốn giết người.
Phòng khách tức khắc lặng ngắt, mẹ vợ trợn tròn mắt, tay run run chỉ Chu Dương.
Bà không thể tin thằng con rể thường ngày
nhẫn nhục chịu đựng hôm nay lại hùng hổ nhường này, còn dám ra tay đập phá đồ đạc!
Cả căn phòng khách chìm vào sự tĩnh lặng trong thoáng chốc, tất cả mọi người đều trợn trừng mắt, nhìn Chu Dương với vẻ mặt không thể tin nổi.
"Chu Dương, con xin lỗi mẹ vợ đi mau lên!"
Người đầu tiên sực tỉnh là bà Chu, vẻ hoảng loạn trên gương mặt bà hiện rõ mồn một.
Bà rất sợ con trai mình khiến bà thông gia giận, lõ như người ta tức giận thật, đuổi con mình ra khỏi nhà thì phải làm thế nào đây?
Lúc này, mẹ vợ Chu Dương bèn tức giận nói với Linh Ngọc: "Ly hôn! Ngọc Ngọc, con nhất định phải ly hôn với thằng kém cỏi này!"
Người phụ nữ mới hoàn hồn này chỉ thẳng Chu Dương mà gào thét khản cổ: “Thằng kém cỏi này, mày chẳng có tài cán gì, đã thế còn dám đập phá đồ hải"
Tạ Linh Ngọc đứng cạnh nhìn người mẹ đang nổi trận lôi đình, rồi lại nhìn Chu Dương giận dữ bừng bừng cùng bà Chu mặt đầy sợ hãi, vẻ bất lực cô quạnh hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp của cô.
Cô rất bất lực.
Cô biết Chu Dương đã chịu khổ, biết mẹ mình quá đáng, nhưng dù sao đó cũng là mẹ ruột của cô mà, cô còn có thể nói gì đây?
Lúc này, Chu Dương không buôn quan tâm tới bà mẹ vợ đang nổi giận đùng đùng, cũng chẳng để ý ánh mắt nghiền ngẫm của Trần Tuấn Sinh, anh chỉ lẳng lặng nhìn Tạ Linh Ngọc, nghiêm túc nói: “Linh Ngọc, nếu hôm nay em muốn ly hôn thì anh có thể chấp nhận."
Đối diện với sự chất vấn của Chu Dương, thân thể mềm mại của Tạ Linh Ngọc run mạnh lên.
Vẻ rối bời bất lực lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của cô, không biết đó có phải là sự chua xót do gánh nặng cuộc sống chèn ép mà nên, hay chính là nỗi thất vọng đối với Chu Dương.
Bà mẹ vợ vừa nghe câu này đã thấy mừng, nhân lúc còn đang gay gắt, bà nói: “Được được! Chuyện hôm nay do tôi quyết định, nhất định phải ly hôn!"
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Nói xong, bà khinh thường nhìn Chu Dương, hừ lạnh: “Chẳng biết nhìn xem mình có chỗ nào bì được với Tuấn Sinh không, không có tài cán gì mà tính tình thì cũng chẳng vừa!"
“Câm mồm!"
Tiếng gầm giận dữ của Chu Dương cắt ngang lời thét gào chanh chua của mẹ vợ.
“Tôi không có chỗ nào bì được với Trần Tuấn Sinh?"
Chu Dương nghiêng đầu, đưa mắt nhìn Trần Tuấn Sinh giờ phút này đang mang vẻ mặt đây nghiền ngẫm, rồi lại nhìn mẹ vợ mình, lời thốt lạnh lùng mang cả sát ý.
Tiếng hừ lạnh khinh thường của mẹ vợ dường như đã trả lời rằng trong mắt bà, câu hỏi của Chu Dương đơn giản chỉ là chuyện tiếu lâm.
“Tốt lắm, từ hôm nay trở đi Chu Dương tôi sẽ khiến các người muốn trèo cao cũng không với nổi."
Phòng khách lại lần thứ hai chìm vào im lặng, sau đó là từng tràng cười không buồn giấu diếm vang lên.
Trần Tuấn Sinh cười ha ha: “Trời ạ, Chu Dương, chúng tôi muốn trèo cao cũng không với nổi anh sao? Anh khiến tôi buồn cười chết mất, ha ha ha ha!”
Mẹ vợ cũng mang vẻ mặt đây khinh thường, nói: “Xì! Cái loại vô dụng như mày thì phải trèo cao với tới bọn tao mới đúng!”
"Mẹ, chúng ta đi thôi!"
Chu Dương không buồn để tâm tới tràng cười vang của cả căn phòng khách phía sau, anh chỉ đẩy xe lăn, rời đi từng bước trong tiếng cười của người nhà họ Tạ.
Vù!
Một cơn gió đêm lẫn sự lạnh giá cuốn tới, khiến cái đầu đang căng phồng của Chu Dương dần bình tĩnh trở lại.
"Chu Dương!”
Chu Dương đang đẩy xe đưa mẹ đi thì tiếng gọi rối bời cảm xúc của Tạ Linh Ngọc chợt vang lên sau lưng.
Nghe giọng Tạ Linh Ngọc, tay Chu Dương không kiềm chế nổi mà run lên.
Dưới màn đêm, bộ váy dạ hội màu trắng nhạt của Tạ Linh Ngọc lại càng khiến cô xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm.
Tạ Linh Ngọc cắn môi dưới, cuối cùng vẫn chầm chậm bước tới cạnh Chu Dương.
“Đây là chìa khóa xe và chìa khóa căn hộ nhỏ ở Thành Nam, anh đưa mẹ đến đó ở một khoảng thời gian đi."
“Còn nữa, anh dùng khoản tiền này tiết kiệm thôi, chúng ta đều cân bình tĩnh một chút."
Thấy chìa khóa và xấp tiền Tạ Linh Ngọc đưa mà lòng Chu Dương vô cùng rối bời.
Anh nhớ tới tiếng cười vang tràn ngập trong phòng khách nhà họ Tạ, lời nhục mạ chanh chua của mẹ vợ, Trần Tuấn Sinh đổi khách thành chủ, từng cảnh tượng một cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh.
"Đây là đồ bố thí ư?" Chu Dương nhìn Tạ Linh Ngọc, nghiêm túc nói: “Em yên tâm, từ hôm nay trở đi, Chu Dương tôi sẽ không động đến một xu tiền nhà họ Tạ."
Bàn tay Tạ Linh Ngọc cứng đờ giữa không trung, cô ngơ ngẩn nhìn Chu Dương suốt mấy giây rồi đột nhiên nở nụ cười buồn bã, quay đầu chạy vào màn đêm mịt mùng.
“Linh Ngọc là một cô gái tốt, con không nhận ra con bé thích con sao..."
Bà Chu ôm ngực ho khan thật mạnh mấy tiếng, trừng trừng nhìn Chu Dương với vẻ tiếc nuối chỉ hận con không thể làm việc đúng đắn.
Thích ư?
Chu Dương Im lặng không nói gì, tim anh run lên, cô ấy thích mình? Chẳng lẽ mình lại không thích cô ấy sao? Mình thích cô ấy lâu như vậy mà đổi lại thì được những gì? Ngoài sự lạnh lùng ra thì còn vẻ giễu cợt của người nhà cô ấy.
Cuộc sống như vậy thì ai có thể chịu nổi đây?
Cửa sổ nhà họ Tạ đã sáng đèn, tiếng chúc mừng sinh nhật loáng thoáng vọng lại.
Chu Dương siết chặt tay, tự nói với bản thân mình: “Rất nhanh thôi, con sẽ khiến những kẻ xem thường mình phải quỳ xuống nghe lời con!"