Ngày hôm sau, Tạ Linh Ngọc có chút ngại ngần với Chu Dương, vì thế sau khi thức dậy liền tới công ty từ rất sớm.
Chu Dương ăn vội bữa sáng ở bên ngoài, rồi đi chiếc xe đạp điện nhỏ của mình tới bộ phận marketing công ty Danh Dương.
Thực ra công ty Danh Dương cách công ty Mỹ phẩm Duyệt Kỷ của Tạ Linh Ngọc chỉ một con phố.
Ở dưới cổng của công ty Danh Dương, Chu Dương ngẩng đầu lên nhìn công ty của Tạ Linh Ngọc một chút, trong lòng đầy tâm trạng.
“Hôm qua nghỉ không lý do, hôm nay vẫn còn tâm trạng để ngắm cảnh sao? Thực sự anh nghĩ rằng công ty Danh Dương của chúng tôi là nơi nuôi phế vật à?”
Đột nhiên có âm thanh đầy vẻ thù địch phát ra từ phía sau của Chu Dương.
Thu tâm mắt lại, Chu Dương từ từ quay lại thì nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đỗ ngay bên đường.
Một người đàn ông trung niên ngó cổ ra từ cửa sổ xe, vẻ mặt vô cùng đáng ghét nhìn Chu Dương.
Người đàn ông trung niên tên là Lý Xuyên, là giám đốc phòng Marketing của công ty Danh Dương, có thể coi là sếp lớn của Chu Dương.
Cố giấu cục tức ở trong lòng, Chu Dương mở miệng ra chào một câu giám đốc Lý.
Lý Xuyên khinh bỉ mà nói rằng: “Chu Dương, anh nghỉ không lý do, lần này thánh cũng không cứu nổi anh, chuẩn bị mà quấn gói khỏi công ty đi!"
Nói xong, Lý Xuyên đạp chân ga, nghênh ngang bỏ đi.
Nhìn theo đèn hậu xe ô tô của Lý Xuyên, Chu Dương lắc đầu liên tục.
Lý Xuyên à Lý Xuyên, nếu như bình thường anh giả vờ tỏ ra tài giỏi với tôi thì đã đành, nhưng hôm nay trong tay tôi lại có bản quyền sáng chế phát minh xuất sắc nhất phòng nghiên cứu sinh học Stanford, anh vẫn còn tự cho mình là giỏi, thế thì đừng trách tôi không khách khí với anh nhé!
Vừa vào tới bộ phận Marketing công ty Danh Dương, đã thấy một bầu không khí vô cùng bí bách. Hình như mọi người vừa bị Lý Xuyên mắng, thái độ rất uất ức
Chu Dương cười nói: “Không cần, tùy anh ta."
Đang nói thì Lý Xuyên đi ra từ trong văn phòng, trong tay cầm một lá thư từ chức, đứng trước sảnh lớn của văn phòng nói to rằng: “Chu Dương vì nghỉ không có lý do nên kể từ giờ phút này chính thức bị sa thải, trong tay tôi chính là quyết định sa thải! Sau này nếu ai không làm việc nghiêm túc thì sẽ giống như anh ta, cút hết đi cho tôi!"
Vừa nói vừa nhìn về phía Chu Dương, lạnh lùng nói: “Chu Dương, anh cầm thư từ chức này, đến phòng nhân sự làm thủ tục đi!"
Chu Dương hỏi hẳn: “Giám đốc Lý, một lần nghỉ không lý do theo quy định của công ty thì cũng chỉ trừ lương 3 ngày công mà thôi, anh dựa vào cái gì mà sa thải tôi?"
Lý Xuyên cười nhạt nói: “Quy định công ty ư? Tôi nói cho anh biết, tôi đây chính là quy định! Tôi muốn anh đi thì anh phải đi! Hơn nữa là đi không bao giờ quay lại!"
"Ô kinh!" Lý Xuyên khinh bỉ nói: “Anh dựa vào cái gì mà đi tìm chủ tịch Thẩm để đòi công bằng? Chủ tịch Thẩm biết anh là ai? Tôi nói cho anh biết, anh mau chóng biến khỏi đây, bằng không tôi sẽ đánh tiếng cho các công ty ở trong ngành, về sau còn công ty nào cần anh nữa!"
“Được thôi!" Chu Dương gật đầu: “Anh giỏi, tôi sợ anh được chưa?"
Đưa cho tôi thư từ chức, tôi đi làm thủ tục." Lý Xuyên vứt tờ đơn từ chức xuống chân Chu
Dương, lạnh lùng nói: “Mau cút đi, đừng có ở đây mà dương mắt lên nhìn"
Chu Dương cười nhạt, cầm tờ đơn từ chức đi ra khỏi phòng marketing, đi thẳng tới phòng làm việc của chủ tịch Hội đồng quản trị Thẩm Bích Quân.
Thẩm Bích Quân lúc này đang ở trong phòng làm việc và thấy buồn phiền vì doanh số năm nay.
Mặc dù nói công ty Danh Dương là thương hiệu bản địa nổi tiếng trong nước nhưng nói thật dưới sức ép từ các thương hiệu nước ngoài, thương hiệu lớn thì quả thật cũng rất khốn đốn.
Sản phẩm của Danh Dương, sức cạnh tranh
không đủ, độ nổi tiếng của sản phẩm cũng chưa tới tâm, vì thế thị phân không ngừng chịu sức ép.
Chết cái nữa là, phòng nghiên cứu phát triển cũng không làm việc hiệu quả, không có sản phẩm tốt được tung ra. Để so sánh, các nhãn hiệu sản phẩm nước ngoài và sản phẩm lớn không ngừng đổi mới, công ty Danh Dương hoàn toàn không cạnh tranh nổi.
Nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ e công ty Danh Dương chỉ có thể sản xuất một vài sản phẩm dưỡng da giá rẻ thôi.
Lúc này, Chu Dương gõ cửa phòng làm việc của cô ấy.
Thẩm Bích Quân xoa hai thái dương và nói: "Mời vào! "
Chu Dương đẩy cửa bước vào, nói: “Chào chủ tịch Thẩm"
Trước mặt là một Thẩm Bích Quân vừa thời thượng lại vừa lạnh lùng, thân hình nóng bỏng, nói đơn giản thì là một cực phẩm.
Thực sự, trong giới kinh doanh Đông Hải có hai bông hoa vàng khiến người ta ca tụng, một trong số đó là Tạ Linh Ngọc vợ của Chu Dương rôi.
Người còn lại chính là Thẩm Bích Quân đang đứng trước mặt đây.
Thẩm Bích Quân ngạc nhiên hỏi: “Anh là?"
Chu Dương nói: “Sếp Thẩm, tôi là Chu Dương nhân viên kinh doanh của bộ phận Marketing"
"Ô, chào anh" Thẩm Bích Dương nhíu mày, không hiểu một nhân viên kinh doanh cấp dưới đến tìm mình có việc gì, trong lòng có chút phản cảm, nhưng vẫn lịch sự hỏi: “Anh có việc gì không?”
Chu Dương nói: “Sếp Thẩm, tôi đến để bàn với cô một cơ hội hợp tác”
"Ờ?" Thẩm Bích Quân cười và hỏi: “Không biết anh muốn bàn với tôi hợp tác việc gì?”
Bề ngoài Thẩm Bích Quân tỏ ra khá ôn hòa, nhưng tận sâu trong lòng thì lại cảm thấy tên nhân viên kinh doanh này thật không có phép tắc gì cả.
Một nhân viên kinh doanh cấp dưới mà lại dám trực tiếp đến tìm chủ tịch để bàn công chuyện hợp tác ư? Anh đùa tôi à? Anh coi ban lãnh đạo công ty là gì vậy?
Vì vậy, trong lòng cô thầm nghĩ, loại nhân viên không hiểu phép tắc như thế này, sau khi nghe xong anh ta nói, sẽ trực tiếp gọi cho phòng nhân sự, ra lệnh cho họ sa thải anh ta.
Lúc này, Chu Dương nói một cách thản nhiên: "Sếp Thẩm, chắc cô biết rằng phòng thí nghiệm sinh học Stanford của Mỹ có một bản quyền sáng chế phát minh mới, liên quan đến một nhân tố làm trắng và chống lão hóa."
Thẩm Bích Quân vô cùng ngạc nhiên nhìn anh: “Sao anh biết 2?"
Chu Dương cười nói: “Đa là người trong ngành này, đương nhiên tôi phải chú ý nhiều tới các tin tức mới của ngành rồi"
Thẩm Bích Quân không thể không coi trọng anh.
Khoa học công nghệ mũi nhọn chỉ có lãnh đạo cấp cao và bộ phận nghiên cứu phát triển mới chú ý đến, bộ phận Marketing thì thường bán sản phẩm bên ngoài thị trường. Một nhân viên kinh doanh nhỏ bé lại chú ý đến thông tin công nghệ mũi nhọn hàng đầu trong ngành, xem ra anh ta cũng không phải người tâm thường.
Thế là, cô tò mò hỏi: "Anh đến để nói với tôi phát minh này là có ý gì? Có ý muốn tôi lấy nó sao?”
Chu Dương cười hỏi: “Sếp Thẩm muốn lấy nó không?”
Thẩm Bích Quân cười giễu cợt và nói: “Tôi tất nhiên là muốn có nó rồi, nhưng tôi có không nổi! Shiseido của Nhật, Chanel của Pháp, còn cả một vài thương hiệu nổi tiếng hàng đầu của Italy, đều cố gắng nghĩ cách để cạnh tranh để có được nó, tôi không thể có khả năng đó được”
Chu Dương nghiêm túc nói : "Sếp Thẩm, chẳng giấu gì cô, bản quyền sáng chế phát minh này hiện đang nằm trong tay tôi. Nếu cô quan tâm, chúng ta có thể nói về kế hoạch hợp tác!"
Thẩm Bích Quân cười to và nói: "Đừng làm trò trước mặt tôi nữa, bản quyền phát minh sáng chế này nằm trong Phòng thí nghiệm sinh học Stanford, không nằm trong tay của bất kỳ cá nhân nào, nếu anh đang diễn kịch lừa dối, thì anh có thể ra ngoài."
Chu Dương cười: "Cô có thể kiểm tra trên website bằng sáng chế quốc tế để xem ai đang là chủ sở hữu của bằng sáng chế này hiện giờ.”
Thẩm Bích Quân cau mày, tiện tay mở website bằng sáng chế quốc tế và nhập mã số bản quyền phát minh sáng chế của nhân tố chống lão hóa làm trắng.
Thực ra, cô có nằm mơ cũng muốn sở hữu được bản quyền phát minh sáng chế này, sớm đã nghiên cứu thuộc làu như cháo chảy
Sau khi kết quả tìm kiếm được hiện ra, con ngươi của cô nheo lại ngay lập tức!
Sao có thể thế được!
Cô nhìn chằm chằm vào dòng chữ xuất hiện trên màn hình, ngạc nhiên há hốc mồm.
Ban đầu, trên cột chủ sở hữu bản quyền phát minh sáng chế, viết tên tiếng Anh đầy đủ của "Phòng thí nghiệm sinh học Stanford của Mỹ”
nhưng bây giờ trên đó lại viết 2 chữ phiên âm tên của 'Chu Dương!