“Chuyện gì thế?!”
Sở Phàm kinh ngạc, nhanh chóng gọi điện cho Kiều Tuyết nhưng không có ai nghe máy cả.
“Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Trần Mộng Dao thấy Sở Phàm căng thẳng như vậy thì cũng lấy điện thoại ra xem.
Kết cục sắc mặt cô cũng thay đổi 180 độ.
Rõ ràng là cô ấy cũng nhận được cuộc gọi, tin nhắn và bản tin có liên quan.
Quân đội đã phong tỏa cả thành phố Vân Hải rồi.
Theo như những gì được truyền ra từ thành phố Vân Hải thì nơi đây bị một loại gen quái vật lạ chiếm giữ. Số gen quái vật này có tốc độ rất nhanh, lực lượng lớn, đáng sợ hơn nữa là sự tấn công của chúng có tính lây lan.
Một khi bị quái vật làm cho bị thương thì người bình thường cũng sẽ biến thành quái vật.
Sở Phàm và Trần Mộng Dao nhìn đám quái vật đang tấn công con người điên cuồng trêи đường qua màn hình điện thoại mà trong đầu cùng hiện lên một ý nghĩ: Thảm họa zombie!
Đúng vậy, cảnh tượng này giống hệt series phim về thảm họa zombie năm đó.
Đám quái vật vô cùng hung hãn đáng sợ, chỉ cần thấy người là sẽ cắn.
Người bị cắn rõ ràng đã chết nhưng chẳng bao lâu sau lại đứng dậy, đi đứng xiêu vẹo, một khi ngửi được mùi máu tươi là sẽ lao đến.
“Rốt cuộc là sao vậy, chúng ta chỉ rời đi có một tuần thôi sao lại thành ra thế này rồi?”
Sở Phàm không thể tin vào mắt mình.
Trần Mộng Dao mở một bài viết lên giơ ra trước mặt Sở Phàm: “Anh Sở Phàm, anh xem này!”
Sở Phàm cầm lấy, đó là một bài viết với tiêu đề: “Tiết lộ nguồn gốc của dịch bệnh zombie!”.
Hóa ra chính là nhà sinh vật học Lương Chấp Bân về nước từ một tuần trước đã gây ra tai họa này!
Hơn nữa anh ta còn cố tình. Tấm ảnh trong bài báo là anh ta và một người đàn ông nước ngoài tóc vàng mắt xanh đang đứng trong văn phòng.
Hai người cầm ly rượu vang trêи tay, cười hoan hỉ nhìn đám quái vật đang tàn sát loài người.
“Cái gã này rốt cuộc là ai vậy!”
Sở Phàm siết chặt điện thoại, tức giận nói.
Trần Mộng Dao nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Em có nhớ một chút về anh ta. Trước đây khi vẫn còn học cấp 3 anh ta chính là một nhà sinh vật học nổi tiếng trong nước”.
“Đề thi sinh học năm đó là do anh ta ra đề, sau này nghe nói anh ta ra nước ngoài nghiên cứu. Một tuần trước anh ta được mời về để triển khai một dự án. Không lẽ…”
“Thế thì đúng rồi!”
Sở Phàm nheo mắt nói: “Gã này chắc bị tư bản làm cho mù mắt nên quay lại đâm chúng ta đây mà!”
“Vậy chúng ta phải làm sao?”
Trần Mộng Dao lo lắng hỏi.
“Dù thế nào đi nữa chúng ta cũng phải về thành phố Vân Hải một chuyến. Người thân của chúng ta đều ở đó, chúng ta không thể mặc kệ họ được!”, Sở Phàm nghĩ ngợi một lúc rồi trầm giọng nói.
Trần Mộng Dao gật đầu tỏ vẻ ủng hộ anh.
Đó là nơi cô sinh ra và lớn lên, không thể để thành phố Vân Hải trở thành địa ngục trần gian được.
Quyết định xong, ba người lập tức gọi xe tới ga tàu.
Không mất tới hơn một ngày thì Sở Phàm và những người khác đã tới thành phố lân cận của Vân Hải. Thành phố Vân Hải bây giờ đã bị phong tỏa hết, bất cứ ai hay phương tiện giao thông nào cũng không thể vào.
Ngoài một nhóm người nhanh chóng thoát ra ngay từ đầu thì những người còn lại đều bị nhốt bên trong không đi đâu được.
Nhóm Sở Phàm tới một cửa khẩu bên ngoài thành phố Vân Hải, nơi đó đang có quân đội canh gác, ai cũng trang bị vũ khí áo giáp đầy đủ và vẻ mặt vô cùng thận trọng.
Lần này họ phải đối mặt với một kẻ địch chưa từng có.
Khi những người canh gác thấy nhóm Sở Phàm đi về phía cửa khẩu thì lập tức đi lên ngăn lại.
“Các người là ai, nơi này nguy hiểm lắm đừng có lại gần đây!”
Người đứng đầu là một sĩ quan, anh ấy khuyên can Sở Phàm với vẻ mặt nghiêm túc.
Sở Phàm bước lên nói: “Người anh em, chúng tôi là cư dân thành phố Vân Hải, trước đây rời khỏi nơi này vì một số lí do, không ngờ lại xảy ra chuyện này”.
“Nhưng bây giờ anh em và người thân của chúng tôi đều mắc kẹt trong đó, chúng tôi muốn cứu họ, có được không?”
“Cứu người ư?”
Sĩ quan nọ trừng mắt: “Cậu nói cậu đi chết tôi còn tin, chứ cứu người thì thôi đi. Cậu có biết đám quái vật đó kinh khủng đến thế nào không? Cậu nghĩ đây là trò chơi zombie à? Đây là hiện thực, không cẩn thận là mất mạng đó!”
“Nhưng dù có thế chúng tôi cũng không thể bỏ mặc người thân của mình được!”
Sở Phàm bắt đầu cuống lên nên giọng điệu cũng thêm phần gắt gỏng.
Người sĩ quan kia cũng khá nóng nảy, nói qua nói lại thì cãi nhau tay đôi với Sở Phàm. Thấy hai người sắp đánh nhau đến nơi thì một người chạy tới.
“Ấy ấy ấy sĩ quan Lâm, cậu này giao cho tôi, chúng tôi quen biết nhau!”
Sở Phàm nhìn qua thì hóa ra là Hứa Vạn Sơn.
Chỉ có điều bộ dạng của anh ta lúc đó hơi thảm hại.
Quần áo trêи người đã rách gần hết lại còn dính máu lung tung trông thật lếch thếch.
Sĩ quan kia nhìn Hứa Vạn Sơn rồi lạnh lùng nói: “Đội trưởng Hứa, kể cả anh quen nhưng anh cũng không thể làm trái luật lệ được. Nhỡ mà có con quái vật nào thoát ra thì nó sẽ đe dọa tới cả nước thậm chí là cả thế giới đấy!”
“Tôi biết rồi, yên tâm đi!”
Hứa Vạn Sơn vỗ vai anh ấy rồi đảm bảo.
Người sĩ quan lúc này mới đưa những người lính khác rời đi.
“Sở Phàm, cuối cùng mọi người cũng về rồi!”
Hứa Vạn Sơn thở dài, vẻ mặt vô cùng chua xót.
“Đội trưởng Hứa, tình hình bên trong giờ thế nào?”, Sở Phàm hỏi.
“Còn thế nào được nữa, bên trong tệ lắm rồi!”
Hứa Vạn Sơn lấy từ trong túi ra một tấm bản đồ thành phố rồi chỉ lên trêи nói: “Theo như máy quan sát của chúng tôi ở bên trong thì những người còn sống bây giờ đa số tập trung ở cao ốc Thiên Môn!”
“Vốn dĩ cao ốc Thiên Môn cao tầng hơn nữa hệ thống an ninh chắc chắn nên không bị đám quái vật đó tấn công”.
“Nhưng đám quái vật đó dường như có khả năng đánh hơi được người sống nên chúng đã phát hiện số người còn lại đang trốn bên trong nên bao vây lấy cao ốc Thiên Môn rồi”.
“Có một số con quái vật đã có thể biến hình và trèo lên tường, đóng chiếm sân thượng của cao ốc Thiên Môn khiến máy bay của chúng tôi không thể hạ cánh nếu không đã cứu họ ra từ lâu rồi.”
“Quan trọng hơn là có một số người may mắn sống sót vẫn chưa đến được cao ốc Thiên Môn vẫn đang lang thang khắp nơi không thể phát hiện ra và cứu họ được. Đây mới là điều rắc rối nhất!”
Nghe xong những chuyện này, Sở Phàm không khỏi chau mày.
Anh bảo Hứa Vạn Sơn mang đến một số đoạn video mà thiết bị đặc biệt quay được rồi mở ra xem. Quả nhiên là những người thân của anh đang ở trong cao ốc Thiên Môn.
Bác Đinh, Kiều Tuyết và những người khác đều đang ở trong, còn cả những nhân viên của cao ốc Thiên Môn nữa, họ đều là những người mà Sở Phàm quen biết.
“Hứa Vạn Sơn, tôi phải vào cứu họ. Anh xem có cách gì không?”
Sở Phàm nhìn Hứa Vạn Sơn rồi nói.
Sắc mặt Hứa Vạn Sơn rất khó coi nhưng rồi anh ta nói: “Vào thì tôi không thể cho cậu vào được nhưng chuyện này đã khiến cấp trêи phải quan tâm, có rất nhiều nhân vật quan trọng đang họp bàn triển khai kế hoạch”.
“Nếu cậu thật sự muốn vào thì tôi dẫn cậu đi gặp họ. Có thể họ sẽ cho cậu cơ hội”.