https://truyensachay.net

Chàng Trai Năm Ấy

Chương 3.3

Trước Sau

đầu dòng
3.3

“Bạc Hà, chẳng biết gia đình Tịch Duệ Nam rốt cuộc đã gặp chuyện gì, nhưng chắc chắn là xảy ra chuyện lớn rồi, nếu không cậu ấy sẽ không đi đến bước đường này. Cậu cứ coi như làm chút việc thiện, đừng có chó cắn áo rách với cậu ấy nữa.”

Nghe An Nhiên nói xong, Bạc Hà trầm mặc suy nghĩ.

Hôm An Nhiên gặp Tịch Duệ Nam trên xe buýt, Bạc Hà cũng nhìn thấy anh ta trước đó. Lúc ấy cô còn cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao anh ta lại ngủ say như vậy, hóa ra anh ta vốn chẳng muốn đi đâu, chỉ lên xe để ngủ một giấc vì trên xe có điều hòa.

Cô đi lúc sẩm tối đã nhìn thấy anh ta ngủ say ở trên xe rồi, lúc An Nhiên lên xe để đến nhà cô, anh ta vẫn còn trên xe, xem ra anh ta đã ngồi trên tuyến xe buýt số 56 đó ít nhất ba, bốn lượt, ngủ một giấc mấy tiếng đồng hồ.

Từ điểm đầu đến điểm cuối của tuyến xe bus số 56 gần như vòng vèo khắp cả thành phố, thời gian đi cả tuyến đường phải mất khoảng một tiếng rưỡi. Cô có thể đi tuyến xe này để đến Quý gia, An Nhiên đi từ tòa soạn đến nhà cô cũng phải lên tuyến xe này, mà buổi chiều hôm nay cô đứng ở bến xe buýt của Xóm Mới Hạnh Phúc, cũng đợi tuyến xe này để quay về.

Một tuyến xe buýt, một chiếc xe buýt âm thầm, lặng lẽ đi xuyên qua cuộc sống vốn chẳng liên quan gì đến nhau của họ, trong lúc không ai để ý, nó đi qua một giao điểm hết lần này đến lần khác.

“Bạc Hà, cậu có nghe mình nói không? Tịch Duệ Nam bây giờ đã thảm như vậy rồi, mình xin cậu hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho cậu ấy một lần có được không?”

Lời của An Nhiên cắt đứt mạch suy nghĩ của Bạc Hà, sau khi im lặng hồi lâu, cô nói với giọng chẳng thèm quan tâm: “Được thôi, mình sẽ giơ cao đánh khẽ, tha cho anh ta một lần. Sau này mình coi như không quen biết người này, sẽ không quan tâm tới anh ta, không nhìn, không nghe, không hỏi, cậu yên tâm rồi chứ?”

“Cảm ơn, cảm ơn cậu đã nể mặt mình lần này.”

An Nhiên thở phào một hơi như trút được gánh nặng. Bạc Hà nhìn cô, không kìm được, hỏi: “Mấy ngày nay cậu đều giúp anh ta tìm việc, anh ta không biết tự tìm sao, sao phải cần cậu giúp?”

“Haiz, nói đến chuyện tìm việc, cậu không biết là cậu ấy xui xẻo như thế nào đâu.”

An Nhiên kể cho Bạc Hà nghe chuyện Tịch Duệ Nam đến thành phố này làm giáo viên thực tập, đầu tiên anh gửi sơ yếu lý lịch qua mạng, sau khi đạt yêu cầu thì nhận được thông báo đến phỏng vấn, ngay hôm đó nhà trường đã quyết định ký hợp đồng thử việc trong một học kỳ với anh. Sau khi thôi việc ở đó, anh lập tức tìm công việc mới, nhưng giữa một thành phố xa lạ, không người thân thích thế này, anh biết đi đâu tìm việc chứ? Ngoài lên mạng tìm việc thì thứ Bảy hằng tuần, anh đến các hội chợ việc làm để tìm kiếm vận may.

“Nhưng cậu ấy đúng là đen đủi, chen chúc trong hội chợ việc làm cả nửa ngày, còn chưa bắt đầu tìm việc thì chiếc túi xách đeo trên người đã bị người ta trộm mất. Tất cả các loại giấy tờ, tài liệu như giấy chứng nhận tốt nghiệp, chứng chỉ, chứng minh thư và ví tiền, di động đều bị mất, mà không có những thứ đó, cậu ấy làm sao có thể xin việc chứ. Cậu nói xem cậu ấy có thảm không?”

Bạc Hà ngẩn ra. “Túi xách đeo trên người làm sao lại bị người khác trộm mất được?”

“Trong hội chợ việc làm, người chen chúc nhau chật như nêm cối, còn hơn cả xe buýt vào giờ cao điểm. Cậu ấy muốn vào một vị trí đang tuyển người nhưng cả nửa ngày vẫn không chen vào được, đến khi toàn thân toát mồ hôi muốn lùi ra ngoài một lát cho mát. Kết quả là vừa ra khỏi đám người liền cảm thấy trên người nhẹ bẫng, cúi xuống nhìn, hóa ra chiếc túi chỉ còn lại dây đeo, túi đã bị người ta dùng dao cắt đứt rồi.”

Hội chợ việc làm đúng là nhiều kẻ trộm nhưng cách trộm túi như thế này thì đây là lần đầu tiên Bạc Hà nghe thấy, cô kinh ngạc đến mức phải há mồm trợn mắt.

An Nhiên thở dài một tiếng. “Đáng tiếc không gặp cậu ấy sớm hơn, nếu biết cậu ấy muốn đến hội chợ việc làm, mình nhất định sẽ nhắc nhở cậu ấy đề phòng bọn kẻ cắp. Trước đây mình cũng từng bị trộm đồ ở đó, lúc ấy mình kẹp chiếc túi nhỏ ở dưới nách thì bị người ta dùng dao lam cắt đứt, nếu không phải đúng lúc đó mình chuẩn bị mở túi để lấy giấy tờ, kịp thời phát hiện tên kẻ cắp đó thì cũng đã mất hết sạch giống cậu ấy.”

Mất toàn bộ giấy tờ, Tịch Duệ Nam chẳng còn cơ hội tìm một công việc lý tưởng. Anh ta đúng là quá xui xẻo, nhưng cũng phải trách anh ta không cẩn thận, Bạc Hà nghĩ.

“Vậy cậu còn giúp anh ta tìm việc làm gì, không có giấy tờ thì tìm được việc gì chứ? Bảo anh ta nhanh chóng quay về làm lại giấy tờ đi.”

“Mình nói với cậu ấy rồi. Cậu ấy nói đã nhờ người làm lại giấy tờ rồi. Bây giờ cậu ấy muốn tìm tạm một công việc để làm, đợi đến khi giấy tờ mới được chuyển đến thì lại tìm công việc khác tốt hơn. Cho nên mấy hôm nay, ngày nào mình cũng hỏi bạn bè, người quen xem có công việc nào thích hợp với cậu ấy không, đáng tiếc là không có. Ở đây mình không quen nhiều người, một biên tập viên quèn cả ngày ngồi trong phòng làm việc, những người quen biết đa số là các tác giả từ trời Nam đất Bắc, tuy rất muốn giúp đỡ cậu ấy nhưng lực bất tòng tâm. Nếu mình cũng có người bố dượng mở công ty…”

An Nhiên kéo dài giọng điệu, một đôi mắt đảo láo liên nhìn sang Bạc Hà. Bạc Hà hiểu rõ ý tứ của cô ấy, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng. “Cậu thôi đi, mình đồng ý sẽ không đến gây phiền phức cho anh ta nữa đã là tốt lắm rồi, cậu còn hy vọng mình giúp anh ta hả? Cậu cứ nằm mơ đi nhé!”

Bị Bạc Hà nói trúng tim đen, An Nhiên hạ thấp giọng, không nói tiếp nữa. Vốn dĩ cô cũng biết Bạc Hà sẽ không đồng ý nhưng vẫn muốn thử xem sao, quả nhiên không ngoài dự liệu, nói cũng chỉ uổng công.

“Đúng vậy, mình thực sự hy vọng cậu giúp cậu ấy. Cậu ấy thảm như thế này đều do cậu. Nếu không phải là cậu, bây giờ cậu ấy vẫn đang dạy học ở trường. Cậu khiến cậu ấy phải rời khỏi trường, lại đuổi cậu ấy đi khỏi chỗ mình, vừa rồi mình gọi điện nhưng cậu ấy nhất định không nghe, cuối cùng còn tắt máy. Cậu lợi hại thật đấy, dọa cho cậu ấy không dám để ý đến mình luôn.”

Bạc Hà nghĩ Tịch Duệ Nam không phải bị cô dọa cho sợ mà là bị Phó Chính dọa cho sợ. Xem ra việc bạn trai của An Nhiên là cảnh sát vẫn khiến anh ta sợ hãi, dù sao cũng là người có tiền án mà.

“Anh ta không nhận điện thoại của cậu, vậy cậu đi tìm anh ta đi, dù gì cậu cũng luôn thuộc phái hành động mà.”

“Nếu mình biết cậu ấy sống ở đâu thì mình còn phí thời gian ở đây dài dòng với cậu sao, mình đã đi tìm cậu ấy từ lâu rồi.”

Bạc Hà lại sững sờ lần nữa, An Nhiên không biết Tịch Duệ Nam sống ở đâu? Anh ta chưa từng nói cho cô ấy biết sao?

“Cậu ấy không chịu nói cho mình biết cậu ấy sống ở đâu, bình thường bọn mình đều liên lạc bằng điện thoại, cậu ấy mà tắt máy thì mình cũng chẳng biết đi đâu tìm cậu ấy nữa. Hy vọng cậu ấy không đổi số, nếu không tìm cậu ấy chẳng khác nào mò kim đáy bể.”

Bạc Hà động đậy khóe miệng, muốn nói lại thôi, chần chừ mãi cuối cùng vẫn không nói cho An Nhiên biết Tịch Duệ Nam sống ở đâu. Dù gì anh ta đã biết ý tránh không gặp An Nhiên nữa, cô đương nhiên càng không muốn An Nhiên đi gặp anh ta.

Lúc Quý Phong gõ cửa, An Nhiên đang ngấu nghiến hoa quả một cách dữ tợn giống như muốn báo thù, nước hoa quả bắn tung tóe. Cô nói nếu không ăn thì không thể xả được nỗi bực dọc trong lòng mình – nỗi bực dọc vì Bạc Hà đuổi Tịch Duệ Nam ra khỏi căn hộ của cô.

Sự xuất hiện của Quý Phong đã di dời sức chú ý của An Nhiên với đống hoa quả, cô vừa nhìn thấy anh liền đoán ra: “Bạc Hà, đây chính là… anh trai của cậu?”

Quý Phong thấy trong phòng có khách, mỉm cười gật đầu. “Chào em, anh là Quý Phong.”

Bạc Hà giới thiệu qua loa: “Đây là bạn thân của em, An Nhiên.”

An Nhiên vội lấy một tờ giấy ăn, lau qua quýt bàn tay vừa mới bóc xoài, sau đó nhiệt tình duỗi tay về phía Quý Phong. “Quý Phong, chào anh, rất vui vì được quen biết anh.”

Đó không phải là một câu nói khách sáo, mà cô ấy thực sự vui mừng hớn hở, đôi mắt phát sáng lấp lánh.

Bạc Hà không kìm nén được thầm cảm thấy buồn cười, vừa rồi An Nhiên còn tức giận với cô vì Tịch Duệ Nam, vậy mà vừa nhìn thấy Quý Phong, tâm trạng lập tức tốt hơn nhiều, cô ấy đúng là đến từ “hành tinh không đa tình sẽ chết”.

Quý Phong xách đến một túi thanh long tươi rất to, sau khi đặt xuống thì hỏi hai cô gái trẻ trung đã ăn cơm chưa, nếu chưa ăn thì anh mời hai người ra ngoài ăn.

Bạc Hà còn chưa kịp trả lời, An Nhiên đã cướp lời, đồng ý: “Anh mời bọn em ăn cơm tối ạ? Được ạ, được ạ! Cảm ơn anh lắm!”

Quý Phong đưa Bạc Hà và An Nhiên tới một quán ăn Quảng Đông. An Nhiên dường như rất có hứng thú với Quý Phong, trong bữa ăn không ngừng tìm chuyện để nói với anh, vừa nói vừa cười, hoạt bát giống như chú chim hoàng oanh nhảy nhót trên cành cây, giọng nói ngọt ngào, mềm mại hơn cả món bánh tráng miệng ở trên bàn.

Khi Quý Phong đi vào nhà vệ sinh, Bạc Hà không kìm được hỏi An Nhiên: “Này, không phải cậu đã nhắm trúng anh ấy rồi chứ?”

An Nhiên mím môi cười không đáp, dường như đã mặc định thừa nhận, Bạc Hà bỗng cảm thấy đau đầu, bất lực. “Không phải chứ? Cậu còn chưa chính thức kết thúc với Phó Chính, Tịch Duệ Nam vừa đi cậu đã ngó sang Quý Phong rồi. Cậu đúng là đã ăn trong bát còn dòm trong xoong.”

An Nhiên hùng hồn đáp: “Vậy thì sao chứ? Mình vẫn chưa chính thức kết hôn, mình còn có quyền lựa chọn, phải thử mấy lần mới biết người nào thích hợp với mình nhất. Bạc Hà, chuyện cậu đuổi Tịch Duệ Nam đi, mình sẽ không trách cậu, lát nữa ăn cơm xong, mình muốn đi dạo phố riêng với Quý Phong, cậu phải tạo cơ hội cho mình đấy.”

Bạc Hà tức giận mà bất lực. “Mình làm thế nào để tạo cơ hội cho cậu? Những chuyện như thế này mình không biết gì đâu.”

“Vậy mình tự tạo ra cơ hội, cậu cứ phối hợp với mình là được rồi.”

Ăn cơm xong, Quý Phong lái xe đưa hai người họ về nhà, An Nhiên còn chưa lên xe đã hỏi: “Quý Phong, anh đưa Bạc Hà về nhà trước rồi đưa em đi mua chút đồ có được không?”

Bạc Hà vừa nghe thấy vậy liền biết đến lúc mình phải phối hợp rồi. “Quý Phong, anh đưa em về nhà trước đi, sau đó phiền anh tối nay làm phu xe cho An Nhiên một chuyến, đưa cô ấy đi mua đồ xong thì đưa cô ấy về nhà.”

Quý Phong rất phong độ mỉm cười với An Nhiên, sau đó hơi khom lưng. “Vui lòng phục vụ!”
alt
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc