Kế Diêu trở về phòng liền đóng cửa lại đối Tiểu Từ la lên: “Ngươi vì sao không từ chối? Ta và Tiểu Chu thân là nam nhi, vì nước không thể thoái bỏ trách nhiệm, còn ngươi chỉ là nữ nhi yếu nhược, thật ra có thể khước từ.” Tiểu Từ ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm tình nhìn Kế Diêu, chậm rãi nói: “Ta chỉ muốn nhanh một chút chấm dứt cuộc chiến này, ta và ngươi mới có thể thoát ra.”
Mười bảy năm qua nàng ẩn cư ở Cẩm Tú sơn, ít biết chuyện trên đời, nàng cũng không có bao nhiêu chí đền nợ nước, nàng chỉ là muốn Mộ Dung Hàn lui binh, bọn họ từ nay rời đi nơi này, rời đi Thư Thư. Nàng biết ơn Thư Thư vì nàng mạo hiểm, vì thế hôm nay nàng cũng liều lĩnh một lần trả lại ân tình của hắn. Ở cùng Thư Thư một chỗ, nàng luôn có loại cảm giác kỳ quái, tựa hồ liếc nhìn hắn, thêm một khắc, đều tiềm ẩn nguy hiểm. Nàng không biết trong câu chuyện của hắn có mấy phần thật mấy phần giả, cũng không muốn quan tâm tìm hiểu. Nàng chỉ cần giải vây cho U Châu, như vậy mới có thể cùng Kế Diêu ra khỏi thành, từ này về sau trời cao mây nhạt, sát cánh bên nhau.
Kế Diêu nhíu mày, thật sâu nhìn nàng. Hồi lâu mới đem nàng kéo vào trong lồng ngực, thở dài một tiếng. Tiểu Từ ôm chặt hắn, an ủi nói: “Thư Thư tuy rằng tâm cơ rất sâu, bất quá việc này sự tình trọng đại, cũng không phải ân oán cá nhân, lại có Vân đại nhân tự mình đề cập. Thư Thư nhất định sẽ tính toán chu đáo, nắm chắc phần thắng. Mặc dù ngươi không tin hắn, chí ít cũng còn có Vân đại nhân.”
Kế Diêu không đáp lời, chẳng qua vòng tay ôm nàng siết chặt. Kỳ thật trong lòng hắn cũng đã suy xét kỹ càng, thế nhưng liên lụy đến nàng, thì tâm tư có chút rối loạn.
- “Ăn cơm! Ăn cơm!” Tiểu Chu ở bên ngoài gào to, cố ý đập đập cửa sổ.
Tiểu Từ cười định đẩy Kế Diêu ra, Kế Diêu vẫn bất động, nàng đành dùng sức chống trên ngực hắn.
Tiểu Chu ở bên ngoài gào to: “A, thanh thiên bạch nhật, lanh lảnh càn khôn…thánh nhân vân.”
Kế Diêu cau mày hướng ra ngoài cửa sổ cắn răng nói: “Tiểu Chu, đi tìm tảng đá cọ sạch cái miệng của ngươi.”
Tiểu Chu cách cửa sổ phẫn nộ nói: “Kế Diêu tiểu tử ngươi gặp sắc quên bạn. Ta hảo ý gọi ngươi đi ăn cơm, ngươi lại đối với ta như vậy. Ta còn không phải quan tâm đến thân thể ngươi sao, ngươi ngày đêm chiến đấu hăng hái như vậy, nếu không hảo hảo ăn cơm, tháng sau làm thế nào thành thân?”
Kế Diêu nghe hắn ở bên ngoài gào loạn kêu oan, nhịn không được bật cười. Tiểu Từ cũng xấu hổ cười khẽ. Không khí ngưng trọng trong phòng lập tức tiêu tan.
- “Kế công tử muốn thành hôn?”
Tiểu Chu nhìn lại, Thư Thư đáng đứng ở cuối hành lang, nhàn nhạt cười. Cả người có vẻ thoải mái bay bổng, một thân bạch sam, giống như một áng mây, chỉ sợ một cơn gió thổi qua, sẽ lập tức tiêu tan.
Tiểu Chu cười nói: “Đúng vậy, hắn ngày hôm qua nói.”
Thư Thư “nga” một tiếng, khóe môi nhếch lên, quay người đi vào trong phòng mình.
Tiểu Từ ở trong phòng nghe rõ ràng, có chút ngượng ngùng chọt chọt vào ngực Kế Diêu, thấp giọng nói: “Ngươi làm sao lại cùng Tiểu Chu nói chuyện này.”
- “Nói như vậy để chặn cái miệng hắn lại, bằng không hắn đều mỗi ngày trêu chọc ta, ngươi…” Hắn có chút áy náy, nhịn không được ăn thịt lại còn bị Tiểu Chu phát hiện, thật sự là làm tổn hại đến danh dự Tiểu Từ, hắn cần phải nhẫn nhịn. Bất quá, nhẫn rồi lại nhẫn, trong sử sách cũng chỉ có một mình Liễu đại nhân (Liễu Hạ Huệ). Nhưng là, Liễu đại nhân lúc đó chưa có người trong lòng, cùng tình huống của hắn không giống nhau, cho nên hắn cũng không biết là chính mình định lực không đủ, một đường đi tới, một ngày một đêm, hơn nữa ở Cẩm Tú sơn hai năm, nhiều cơ hội như vậy hắn đều làm quân tử, hắn âm thầm bội phục chính mình, xác thực không dễ dàng.
Bóng đêm dần buông xuống, Kế Diêu và Tiểu Chu trong trạng thái chuẩn bị, chờ Thư Thư. Kế Diêu tận mắt thấy Tiểu Từ mang theo ba bước sát, lại dặn nàng mang thêm mê dược đề phòng bất trắc. Tiểu Chu chua nói: “Kế Diêu, ngươi như thế nào so với nương ta còn dài dòng hơn.”
Kế Diêu liếc mắt trừng hắn một cái, lại đối Tiểu Từ nói: “Không cần miễn cưỡng, nếu không thể xuống tay lập tức rút lui, cửa vào mật đạo, một người canh giữ vạn người không thể khai thông, có ta và Tiểu Chu, bao nhiêu người cũng không thành vấn đề.” Hắn luôn luôn khiêm tốn, lần đầu tiên nói ra miệng thế này, tuy rằng thần sắc cực kỳ nghiêm túc, ngược lại càng giống như đang khoe khoang. Tiểu Từ cười không ngừng, gắng gượng nhịn cười nhìn hắn.
Kế Diêu nóng nảy, thời điểm như vậy, nàng còn lộ ra bộ dáng nghịch ngợm.
Tiểu Chu cười hì hì nói: “Ngươi yên tâm. Có Song Chu đại hiệp ta, bảo đảm ngươi lông tóc vô thương. Tháng sau, ân, ta không nháo các ngươi. Kỳ thật, ta am hiểu nhất là náo loạn, lần trước Mông lão tam thành thân, la tặng hắn một chuỗi vòng cổ trứng gà, mang lên người cực kỳ uy vũ suất khí. Về sau trứng gà vỡ ra, hắn cả đời đều nhớ đến ta, ai, có thể có địa vị như thế trong lòng bằng hữu, ta viên mãn.”
Tiểu Chu làm động tác minh họa chọc cười một phen, thần sắc Kế Diêu mới sáng sủa hơn một chút.
Mắt thấy mặt trăng lên cao, Thư Thư ngồi trong thư phòng nhưng lại không hề có động tĩnh. Tiểu Chu đang muốn đi gọi hắn. Cửa vang lên một tiếng nhỏ, một người tiến vào. Bên trong phòng ba người đều cả kinh, Yến quân!
Chén trà trong tay Tiểu Chu suýt rớt, Kế Diêu tức khắc cầm lấy trường kiếm trên bàn.
- “Là ta.”
Ba người sửng sốt giật mình, đúng là thanh âm của Thư Thư.
Kế Diêu một lần nữa nhìn kỹ, chợt bừng tỉnh, Thư Thư đã dịch dung. Không khỏi thầm than công phu dịch dung của hắn quá tài tình, một thân quân trang Đại Yến, dáng người cao gầy, cằm dán chòm râu, tướng mạo thô kệch vô cùng giống với người Đại Yến.
Thư Thư mở gói đồ, lấy ra một bộ y phục, đối Tiểu Từ nói: “Ngươi thay cái này.”
Tiểu Từ gật đầu, nhận lấy y phục. Trong lòng không khỏi có điểm kích động, tuy rằng quyết tâm làm chuyện này, cũng chuẩn bị tốt tư tưởng, nhưng giờ phút này rốt cuộc có chút khẩn trương.
Ba người ra khỏi phòng, Thư Thư nói: “Ta lần trước trở về Ẩn Lư có xem xét tình hình, hạ nhân ngoại trừ lão Hồ và người trong phòng bếp đều bị giết. Cửa mật đạo ở phòng của ngoại công, Mộ Dung Hoàn nằm ở phòng Kế Diêu ở ngày trước. Tiểu Từ chỉ cần hạ dược vào bánh trà, chúng ta tức khắc rút vào mật đạo. Nếu như nghe thấy tiếng chuông giao ca của trạm canh gác, chúng ta liền chia ra, các ngươi nhanh chóng đi ra cứu trợ, nếu tất cả yên tĩnh trở lại, các ngươi đợi ở cửa mật đạo.”
Thư Thư dặn dò xong xuôi, lại đợi một hồi, nghe Tiểu Từ bên trong nói một tiếng: “Được rồi.”
Kế Diêu, Thư Thư đẩy cửa tiến vào, chỉ thấy Tiểu Từ đã buộc tóc lên, một thân y phục nửa mới nửa cũ, cứ như vậy từ một cô nương đổi thành gã sai vặt.
Thư Thư hơi hơi híp mắt, đối Tiểu Từ nói: “Ngươi ngồi xuống.”
Tiểu Từ theo lời ngồi trên ghế. Thư Thư lấy ra từ trong ống tay áo một hộp nhỏ, ở bên trong chọn một màu, nhẹ nhàng bôi lên mặt Tiểu Từ. Tiểu Từ cứng người, chỉ cảm thấy tay hắn lạnh mà trơn nhẵn, ở trên mặt nàng di động, nhẹ nhàng mềm mại tựa như bàn tay nữ tử.
Kế Diêu đứng bên cạnh hắn, mắt thấy khuôn mặt Tiểu Từ ở dưới bàn tay hắn nháy mắt biến đổi. Da thịt trắng nõn có chút vàng vọt, mang theo thần sắc mệt mỏi suy nhược, bình thường xinh đẹp như minh châu ngọc quý, bỗng chốc biến mất không thấy tăm hơi. Một khắc công phu, nàng nhưng lại thành bộ dáng lão Hồ.
Tiểu Chu kinh ngạc thán phục: “Thư Thư, tay nghề của ngươi, quá tuyệt!”
Ánh mắt Thư Thư dời đi, lạnh nhạt nói: “Chẳng qua là dựa vào trời tối không nhìn rõ, nếu là ban ngày, chỉ sợ không qua mắt nổi.”
Kế Diêu thoáng yên tâm hơn nhiều, Thư Thư sắp xếp tỉ mỉ như thế, Tiểu Từ tự nhiên sẽ an toàn.
Bốn người chuẩn bị sẵn sàng, lập tức vào mật đạo.
Kế Diêu hít thật sâu một hơi, một tay cầm kiếm, một tay nắm Tiểu Từ. Mật đạo yên tĩnh, hắn một hồi lo lắng khả năng sẽ có nguy hiểm, lúc sau lại an ủi chính mình, hết thảy Thư Thư chuẩn bị kỹ càng không cho phép sai sót, cứ như vậy trong lòng bất ổn bị tra tấn dày vò. Hận không thể ngay lập tức đi tới điểm cuối mật đạo, chưa bao giờ cảm thấy bối rối như thế này, rất muốn ngay lúc này thoát ra kéo nàng trở về. Tiểu Từ giống như biết tâm tư của hắn, cố gắng ổn định cảm xúc chính mình, ánh mắt khi giao nhau bình tĩnh trấn định. Kỳ thật, lòng của nàng cũng thấp thỏm không yên.
Rốt cuộc đi đến cuối mật đạo, bóng đêm tĩnh mịch cùng mùi vị ẩm mốc của địa đạo hòa vào một chỗ. Khiến Tiểu Từ mơ hồ cảm thấy bất an.
Kế Diêu từ lúc bước vào mật đạo một khắc vẫn luôn nắm chặt tay nàng, tay kia đặt ở thắt lưng nàng. Hơi thở của hắn làm cho nàng an ổn điềm tĩnh, tại đây vào thời khắc nguy cấp phá lệ làm nàng muốn ỷ lại.
Ngoài tường truyền đến vài tiếng ho khan. Thư Thư không nói một lời, xuyên thấu qua khe hở nhìn ra bên ngoài. Cổ thư được xếp đầy trên giá sách cao đến trần nhà.
Trước giá sách cư nhiên có một thiếu niên, đang chăm chú vào quyển sách lật qua lật lại, đi từng bước đến gần. Hắn màu da trắng nhợt tiều tụy, nhìn vóc người bất quá chỉ hơn mười tuổi, nhưng vẻ mặt khác với những thiếu niên cùng tuổi, lộ ra một cỗ trưởng thành sớm cùng ngạo khí. Phía sau hắn có hai nam tử cao lớn, trong đó có một người giúp hắn bưng nến, tên còn lại hầu ở cửa, lưng hướng vào trong phòng, nhìn không rõ dung nhan. Bất quá hai người này vừa nhìn đã biết có võ công thâm hậu, dưới lớp trang phục cơ bắp lồ lộ, khí thế cương mãnh bức người. Thư Thư đưa tay đặt lên môi, làm động tác chớ có lên tiếng.
Thiếu niên kia ở trước giá sách đứng lặng hồi lâu, chọn hai quyển sách. Phía sau vang lên tiếng nói: “Điện hạ, người thân thể không tốt, vẫn là trở về phòng ở trên giường xem đi.”
Thanh âm của hắn thuần hậu, như tiếng chuông kéo dài, ở trong bóng đêm tĩnh lặng dường như vang vọng. Trong lòng Kế Diêu căng thẳng, võ công của người này quyết không dưới mình, như vậy thiếu niên này nhất định là Mộ Dung Hoàn. Hắn có chút lo lắng, bàn tay nắm lấy Tiểu Từ không tự chủ dùng thêm sức.
Ngón tay Tiểu Từ bị siết mơ hồ có chút đau nhức, nàng vươn bàn tay kia ở trên lưng hắn nhẹ nhàng viết hai chữ: Yên tâm.
Kế Diêu âm thầm than thở, quan tâm tất loạn, ta như thế nào yên tâm?
Mộ Dung Hoàn sức lực tựa hồ cũng chống đỡ hết nổi, nghe người nọ khuyên giải, rốt cuộc đặt hai quyển sách lên tay người nọ, xoay người đi ra khỏi phòng. Cửa đóng lại, ánh sáng nhất thời biến mất. Phòng ngủ của Vân Trường An lập tức tối đen.
Thư Thư thở phào nhẹ nhõm, lại im lặng đợi một khắc, sau đó đối Tiểu Từ gật đầu.
Tâm Kế Diêu tức thì nhảy lên, yết hầu cứng đờ, bàn tay nắm lấy nàng vẫn bất động, không buông ra, một tầng mồ hôi mỏng thấm ướt cả lòng bàn tay. Tiểu Từ trấn định, bằng bất cứ giá nào cũng phải quyết tuyệt.
Nàng dùng sức, cương quyết rút khỏi tay Kế Diêu, đối hắn thản nhiên cười.
Kế Diêu cố gạt bỏ bất an nặn ra một nụ cười cổ vũ trấn an, khuôn mặt nhưng lại đông cứng, không chút biểu tình.
Thư Thư động vào cơ quan mở cửa mật đạo, một khẽ hở hiện ra, vô thanh vô tức. Hắn đối Tiểu Từ vung tay lên, nhanh chóng lắc mình đi ra. Tiểu Từ điều chỉnh tâm tình, lập tức bước theo.
Thư Thư ở phía trước bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, Tiểu Từ theo sát phía sau, hai người dọc theo mái hiên trực tiếp hướng về phía phòng bếp.
Dưới mái hiên Ẩn Lư treo hàng loạt đèn lồng, binh lính tuần tra ban đêm thắt lưng đeo kiếm để lại những cái bóng lờ mờ dưới ánh đèn. Binh lính tuần tra cũng không phải nhanh nhẹn hoạt bát, người Đại Yến thân hình cao thẳng, khí thế cường kiện. Mà đêm dài mệt mỏi, khiến đội hình có chút lơi lỏng. Có người nhìn thấy Tiểu Từ và Thư Thư cũng không để ý, lão Hồ bọn họ đã nhìn quen, trong bóng đêm cách mái hiên trước mặt nhoáng lên một cái lướt qua, cũng không có điều gì hoài nghi.
Tiểu Từ cùng Thư Thư lập tức đến phòng bếp. Ở bên trong có một người đang ngủ gật, Tiểu Từ nhớ rõ hắn tên gọi A Khắc. Trước cửa phòng bếp có một binh lính canh gác, nhìn thấy Thư Thư quát một tiếng: “Làm gì?”
Thư Thư vội nói: “Đại nhân phân phó đun một ấm trà.”
Người trông cửa nhìn quen lão Hồ nhiều ngày ở trong sân ra ra vào vào, cũng không hỏi nhiều, tùy ý Tiểu Từ vào phòng bếp. A Khắc vừa thấy người đến, vội vàng đi lấy thêm củi.
Ánh mắt Tiểu Từ đảo qua hai bên nhìn thấy ở trên cái giá bên cạnh quả nhiên có bánh trà. Nàng liếc mắt về phía cửa, chỉ thấy Thư Thư đang chắn trước mặt nàng bắt đầu cùng binh lính nọ trò chuyện.
- “Huynh đệ, vài ngày không giết người, tay chân ngứa ngáy khó chịu, ngay cả rượu cũng không được uống. Kia trực cả đêm rất dễ ngủ gật.”
- “Uống rượu, ngươi con mẹ nó càng ngủ nhanh hơn.” Một câu của Thư Thư nhanh chóng gợi lên bất mãn của người nọ, vốn là đến đánh giặc, lại bị triệu đến đây canh phòng bếp, đúng là nén giận. Ngữ khí cũng không thân thiện, hùng hùng hổ hổ lại không dám lớn tiếng.
Thừa dịp hai người trước cửa đang nói chuyện. Tiểu Từ lấy một khối bánh trà trên giá, đưa lưng về phía sau đem thuốc bột chuẩn bị sẵn tẩm vào, lại đem bánh trà đặt ở giữa bình, rót nước ấm vào, Tiểu Từ nhấc ấm trà, đối Thư Thư nói: “Quân gia, trà pha xong rồi.”
Tiểu Từ thở phào nhẹ nhõm, mang theo bình trà đi ở phía trước, Thư Thư bước nhanh đuổi kịp, đối Tiểu Từ thấp giọng nói: “Ngoài phòng Mộ Dung Hoàn có cao thủ, ta không thể tới gần, ngươi đem ấm trà giao cho người ngoài phòng, nhất định phải trấn tĩnh. Không nên kích động, người Yến quyết không nghĩ đến có người có thể đột nhập vào Ẩn Lư, ngươi tự nhiên một chút, cứ cho mình là lão Hồ mà làm.”
Tiểu Từ gật đầu, Thư Thư đột nhiên nắm bàn tay nàng, trong bóng tối đôi mắt hắn phát lên ánh sáng khác thường.
Tiểu Từ khẽ run lên, muốn rút tay về, lại cảm giác trong bàn tay có vật gì đó.
- “Đây là sét đánh đạn, nếu thoát không được hãy dùng vân khởi cửu thức thối lui, thuốc nổ ném vào trong phòng, ta ở ngoài này tiếp ứng cho ngươi. Ngươi yên tâm.” Ba chữ cuối cùng hắn nhấn mạnh một chút, lực bàn tay lớn hơn vài phần, khiến tay nàng mơ hồ có cảm giác đau nhức.
Tiểu Từ yên lặng rút tay ra, giờ phút này đã nguy hiểm đến tận cùng, ngược lại càng phải trấn định.