Ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó, đêm dài yên tĩnh.
Tống Dao nhìn màn hình máy vi tính phát sáng, vô cùng buồn bực.
Ba chữ “Đơn từ chức” thật lớn trên trang văn bản đã làm cô nhức mắt cả đêm, nhưng cô không sao có thể xuống tay điền nội dung vào đó được.
Dù sao, đây đã là công việc thứ ba cô làm sau hai năm tốt nghiệp rồi, cũng là công việc mà tiền lương đãi ngộ hậu hĩnh nhất. Chưa hề chuẩn bị đường lui mà đã tùy tiện từ chức như vậy, sau này có muốn tìm công việc tốt thế này sợ là không còn cơ hội.
Nhưng mà... Không từ chức cũng không được!
Tống Dao nặng nề thở dài.
Tất cả những thứ này đều bắt nguồn từ con đường tình cảm tràn ngập sắc thái truyền kỳ mà cô đã trải qua.
Tống Dao, nữ, 24 tuổi, tốt nghiệp khoa chuyên văn đại học Tam Lưu, sắc đẹp bình thường, gia cảnh cũng bình thường, nhìn chung là một người rất bình thường như bao người khác, trăm phần trăm phù hợp với giả thiết vai nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cuộc đời của cô bỗng nhiên đi vào vòng luẩn quẩn của tiểu thuyết ngôn tình.
Ngày đầu tiên nhập học cao trung, không cẩn thận đụng phải chàng trai nổi tiếng trong trường, sau đó liên tục vô tình gặp mặt, chàng trai nổi tiếng kia cũng càng lúc càng bắt nạt cô nhiều hơn, cuối cùng dẫn đến thành tích của cô tụt dốc, thi đại học không thành, lại trúng tuyển đại học Tam Lưu.
Chàng trai ấy phủi mông ra nước ngoài, khi đi còn để lại một câu: “Kỳ thực tôi thích em rất lâu rồi.”
Chết tiệt, nói sớm một chút thì cậu sẽ chết à!
Tống Dao vô cùng đau đớn bước vào cổng trường đại học, ngày khai giảng đầu tiên, cô bỗng nhiên nhận được một tin nhắn do người ta gửi nhầm, nói hết đau khổ khi thất tình.
Với tinh thần của chủ nghĩa nhân đạo, Tống Dao bắt đầu khuyên bảo đối phương nên nghĩ thoáng hơn, nhắn tin qua lại, chủ nhân của tin nhắn nhầm lẫn kia nhanh chóng có sự ỷ lại tinh thần vào cô, cũng hẹn gặp mặt cô.
Không gặp còn tốt, vừa gặp mặt đối phương đã nhận ra đó là hội trưởng hội học sinh, kẻ chủ lực của đội bóng rổ, con ruột của hiệu trưởng đại nhân.
Nhân vật nổi tiếng trong trường như thế bỗng nhiên liên tục hẹn gặp một sinh viên mới toanh, tin đồn nhanh chóng lan truyền khắp trường học, trưởng nhóm fan của hội trưởng không đồng ý, bạn gái trước của hội trưởng không đồng ý, mấu chốt là cha ruột của hội trưởng cũng không đồng ý!
Kết quả là cuộc sống đại học của Tống Dao chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: “Sống không bằng chết”, cuối cùng cô phải thề độc với hiệu trưởng, tốt nghiệp xong cô sẽ lập tức rời khỏi thành phố đó, thế mới có thể lấy được bằng tốt nghiệp.
Cuối cùng cũng tốt nghiệp, một thân một mình đi vào xã hội, cô nghĩ thầm lúc này đã yên bình rồi nhỉ?
Sai hoàn toàn!
Mới vào công ty đầu tiên làm việc ba tháng, chẳng hiểu sao ông chủ lại yêu cô, đầu tiên là lấy cớ tiện đường, mỗi ngày tan tầm đưa cô về nhà. Lại bịa chuyện đồ ăn quá nhiều, mỗi ngày đưa cơm cho cô. Cuối cùng rốt cuộc phát triển đến tặng hoa trước bàn làm việc của cô nói: “Em có nguyện ý làm bà chủ công ty này không?!”
Lời này vừa nói ra, lập tức khiến toàn bộ công ty dậy sóng, sau lưng vô vàn lời đàm tiếu, khiến cho Tống Dao suýt chút nữa suy nhược thần kinh.
Bốn năm đại học đồn đãi chuyện linh tinh cô đã nhịn đủ rồi, bây giờ đi làm mà còn gặp phải tình cảnh như thế, đừng nói là làm bà chủ, làm mẹ ruột ông chủ cô cũng không muốn làm!
Kết quả là, cô không chịu nổi gánh nặng, rời bỏ công ty đầu tiên, tìm đến công việc thứ hai, làm hành chính kiêm làm việc vặt trong một công ty nhỏ.
Công ty con, trời cao ông chủ xa, quản lý lại là một bà già có tuổi, tuy rằng bình thường cay nghiệt với nhân viên, nhưng cũng coi như là bình an hơn nửa năm.
Ngay thời điểm Tống Dao nghĩ mình cuối cùng cũng thoát khỏi ác mộng, công ty bỗng nhiên nhận một nhân viên mới, khoảng hai mươi tuổi, cao lớn đẹp trai, tuấn tú lịch sự, nhìn trái nhìn phải kiểu gì cũng không giống kẻ đến làm thuê.
Thế nhưng người mới đó nói, trong nhà anh rất nghèo, đừng nhìn anh lớn lên đẹp trai, anh chính là phượng hoàng nam, cả thôn anh chỉ có mình anh ta là sinh viên đại học, trên có bà nội chín mươi tuổi, dưới có em trai mới vừa vào tiểu học, cả gia đình già trẻ tám miệng ăn dựa cả vào mấy đồng mồ hôi nước mắt của anh mà sống, anh đã đói bụng ba ngày, nhìn cái cánh gà trong bát của chị gái này thật là thơm ngon.
Trong lòng Tống Dao nghĩ, cậu mới là chị gái, cả nhà cậu đều là chị gái, thế nhưng vẫn gắp cánh gà nướng trong hộp cơm cho anh.
Hazzz, coi như giúp người nghèo khó vùng núi đi!
Tống Dao nghĩ như vậy, trong nửa năm cô không được ăn chút đồ ăn mặn nào, toàn để cho thằng nhóc kia hưởng lợi, tất cả nữ nhân viên ban đầu bị người mới mê hoặc đều tránh xa cái loại hành vi mặt dày mày dạn này của anh, chỉ có Tống Dao kiên trì làm từ thiện mỗi ngày.
Rốt cục, chuyện đáng sợ cũng xảy ra.
Tổng công ty thông báo, quản lí nào đó của công ty bởi thân thể không khỏe, đã rời vị trí công tác, chức vị quản lý sẽ do người của tổng công ty bổ nhiệm xuống đảm nhận, chấp hành ngay hôm đó.
Tống Dao chăm chú nhìn cái thông báo kia mười phút, cuối cùng cũng xác định người nào đó mà tổng công ty bổ nhiệm chính là cái người mới suốt ngày ăn chực của cô! Họ tên phức tạp như thế chắc là sẽ không có chuyện trùng họ tên đâu.
Lại nhìn người lúc trước cà lơ phất phơ, như thằng nhóc ăn mày, lắc mình biến hóa, mặc âu phục thủ công, thắt dây lưng Hermes, đeo đồng hồ Patek Philippe, đi xe Maserati, hoá ra người ta chính là con ruột lão tổng, nén đau ném con xuống công ty nhỏ rèn luyện. Anh ta là người thừa kế đẹp trai hàng thật giá thật, phượng hoàng nam cái đầu anh á!
Người thừa kế: “Dao Dao, trước đây chị nuôi tôi, bây đến lượt tôi nuôi chị nhé.”
Tống Dao: “Cút!”
Không ngoài dự đoán, người thừa kế không cút, Tống Dao thu dọn đồ đạc của mình, tự ra đi.
Sau khi rời khỏi công ty thứ hai, con đường tìm việc của Tống Dao trở nên vô cùng nhấp nhô, tìm mười mấy công ty, người ta đều hỏi: “Tống tiểu thư, cô tốt nghiệp mới hơn một năm, tại sao đã thay đổi công việc hai lần rồi?”
Trong lòng Tống Dao khổ muốn chết, cô cũng không thể nói bởi vì ông chủ của mỗi công ty đều yêu tôi khiến tôi vô cùng buồn rầu đúng không? Đành phải nói mấy câu gây cười, tùy tiện tìm một cái cớ, sau đó… vốn không có sau đó.
Có câu nói, lúc tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, mắt thấy ngày giao tiền thuê nhà sắp đến, Tống Dao cuống lên, trong một đêm phát ra hơn trăm bản sơ yếu lý lịch, rốt cuộc cũng nhận được một lời hồi âm duy nhất.
“Xin chào Tống tiểu thư, chúng tôi đã nhận được sơ yếu lý lịch của cô, mời cô hai giờ chiều thứ tư đến phòng họp lầu ba, ở tập đoàn Thừa Thiên tham gia phỏng vấn, quá hạn sẽ không còn cơ hội.”
Tập đoàn Thừa Thiên?!
Tống Dao kinh ngạc đến mức cằm suýt chút nữa rơi xuống, cô ăn gan hùm mật gấu gì mà lại dám nộp sơ yếu lý lịch cho công ty họ vậy?
Đó là tập đoàn lớn nhất toàn thành phố thậm chí là toàn quốc, tiêu chuẩn của tập đoàn Thừa Thiên đối với ứng cử viên đến xin việc cô cùng cao, vô cùng nghiêm ngặt, hàng năm các loại tinh anh đến từ những trường đại học cao học nổi tiếng muốn vào đây còn không có cơ hội, còn cái loại bằng cấp đại học Tam Lưu như cô thì căn bản nằm mơ cũng không dám mơ bước chân vào đó, chứ nói chi là nộp sơ yếu lý lịch.
Nhưng mà cô lại một mực nộp đơn, còn nhận được hồi âm mời cô đến phỏng vấn của họ.
Buổi tối hôm nhận được hồi âm đó, Tống Dao cảm thấy thế giới này quả thực là quá ảo, cho nên cô đã vô tình bỏ qua mấy chi tiết cực kỳ không hợp với lẽ thường tình.