Vì dự án công viên vui chơi giải trí kia, Quý Thừa Xuyên kéo dài cuộc họp đến tận chiều, tâm tình xuống đến tận đáy. Nói thật, dự án này anh có chiếm được không cũng không quan trọng, địa vị của tập đoàn Thừa Thiên trong lĩnh vực bất động sản vững như bàn thạch, hàng năm tiếp nhận vô số dự án, thiếu đi một đối với Quý Thừa Xuyên mà nói cũng không khác nhau mấy.
Thế nhưng anh không quen nhìn mấy lão hồ ly kia, cậy già lên mặt, ỷ có chỗ dựa là mấy vị đại cổ đông trước mặt anh ra vẻ, năm lần bảy lượt mắt nhắm tai ngơ trước mệnh lệnh của anh, làm anh thật sự không thoải mái.
“Cậu trở về, công ty cũng đến lúc thay máu rồi.” Quý Thừa Xuyên đứng trước cửa sổ, chắp tay, nhìn xuống thành phố phía dưới.
“Còn không phải lúc.” Khương Nam Hiên ngồi trên ghế sofa xem tài liệu, chậm rãi thốt ra một câu.
“Những lời này trước khi đi cậu đã từng nói qua, trở về nói tiếp, không thấy chán sao?” Quý Thừa Xuyên xoay người, lạnh nhạt nói.
“Trước khi đi tôi được nhận bao nhiêu tiền lương, trở về không thể cứ giống như vậy cầm chút tiền ấy.”
“Dù sớm hay muộn cậu cũng không thể lấy được mức lương cao hơn đâu.” Quý Thừa Xuyên khinh bỉ nhìn anh ta một cái, tiếp tục xoay người, hướng mặt ra ngoài cửa sổ, sa vào trầm tư.
Thời cơ chưa tới, đạo lý này Khương Nam Hiên biết rõ, sao anh lại không biết chứ? Anh không phải không dám động mấy lão hồ ly kia, cho dù bọn họ cậy già, chỗ dựa lớn, suy cho cùng vẫn là nhân viên của anh, nếu anh muốn dùng sức mạnh, ai cũng không dám lên tiếng.
Nhưng vấn đề là, điều nhóm người này đi, vị trí trống ra nên để cho ai đảm nhiệm? Vấn đề này anh đã suy nghĩ một năm, quan sát một năm, từ đầu đến cuối cũng không tìm thấy người thích hợp. Mấy năm nay, chỉ cần có nhân vật mới hơi bộc lộ chút tài năng, đều bị mấy lão hồ ly kia tìm cách chèn ép, cuối cùng phải rời khỏi công ty.
Thiếu nhân tài xuất sắc, đây là vấn đề lớn nhất trước mắt tập đoàn Thừa Thiên phải đối mặt, cũng là lúc khiến Quý Thừa Xuyên phiền não.
“Chẳng qua tôi mới đi một năm, tại sao khi trở về khẩu vị của cậu lại thay đổi nhiều như vậy?” Đang lúc Quý Thừa Xuyên đau đầu, sau lưng anh Khương Nam Hiên bỗng nhiên mở miệng.
Anh xoay người, không vui nói: “Cậu thì thế nào?”
Khương Nam Hiên chỉ chỉ hai cái bánh bao trong góc bàn làm việc: “Từ lúc vừa bước vào tôi đã thấy thứ này rất chướng mắt, cậu có biết là nó trái ngược hoàn toàn với cả cái văn phòng này không? Cậu đừng nói với tôi thứ này là điểm tâm sáng của tổng giám đốc tập đoàn Thừa Thiên, tôi sẽ khinh bỉ cậu.”
Quý Thừa Xuyên vốn định cãi lại hai câu, đều bị Khương Nam Hiên một hơi chặn lại, cuối cùng hừ một tiếng: “Cậu nói nhảm nhiều quá đấy.” Trực tiếp đem hai cái bánh bao ném vào thùng rác.
“Đừng ném mà, thật là lãng phí thức ăn.” Khương Nam Hiên còn muốn nói tiếp.
“Trợ lý Khương.” Quý Thừa Xuyên nghiêm mặt nói, “Nếu như cậu bây giờ ngay cả tiền lương cũng không muốn, tôi không ngại để cậu ngồi nói nhảm thêm hai phút.”
“Được rồi, tôi lập tức đi làm việc.” Khương Nam Hiên biết điều đứng lên, lúc rời đi lại ý vị thâm trường mắt nhìn thùng rác, cười nói, “Khuyên cậu một câu, đừng lãng phí thức ăn, sẽ có người đau lòng.”
“Cút!” Quý Thừa Xuyên hạ lệnh trục khách.
Đau lòng, ai sẽ đau lòng? Bánh bao biết đau lòng ư? Hay thùng rác đau lòng? Hay là... Quý Thừa Xuyên bỗng nhiên đau đầu, trực tiếp nhấn xuống số điện thoại của bộ phận hành chính.
Nghe được chuông điện thoại reo, Tống Dao đang chìm vào đống tư liệu như giật điện đứng lên, dùng tốc độ nhanh nhất đến tiếp điện thoại của Quý Thừa Xuyên.
Phát hiện đầu điện thoại bên kia trầm mặc, Tống Dao đợi trong chốc lát, sợ là ngắt máy rồi, hỏi lần nữa: “Quý tổng tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Bảo thư ký Long mang lên cho tôi tách cà phê.” Quý Thừa Xuyên nói.
“Báo cáo Quý tổng, Tiểu long nữ hiện tại rất bận, nếu không tôi đưa cho anh được không?”
“Chẳng lẽ cô không bận sao?” Đầu bên kia điện thoại, giọng Quý Thừa Xuyên bỗng nhiên thay đổi.
Tống Dao lại càng hoảng sợ, vội vàng trả lời: “Tôi... Tôi cũng rất bận…”
“Vậy bảo thư ký Long lập tức mang lên.” Tiếng nói vừa xong, điện thoại đã bị cúp.
Cầm điện thoại nghe tiếng tút tút, Tống Dao không hiểu ra sao, Quý tổng hôm nay làm sao vậy? Uống lộn thuốc? Cùng bạn trai cãi nhau?... Cho dù không muốn, cô vẫn phải gác điện thoại, hướng Long Tinh Tinh hô, “Tiểu long nữ, Quý tổng bảo cậu mang cà phê lên!”
So với Tống Dao không hề hay biết gì, tâm tình Quý Thừa Xuyên phức tạp hơn nhiều. Ngay vừa rồi trong nháy mắt đó, anh bỗng nhiên nghĩ đến vài câu mang hàm ý mờ ám hôm nay của Khương Nam Hiên, lập tức thay đổi ý định.
Anh thừa nhận anh thích sai bảo Tống Dao, thư ký này tính tình bao đồng, tính cách ngốc nghếch, tâm tư đơn thuần, rất thích hợp để bên người sai lặt vặt, nhưng cũng chỉ là như thế mà thôi.
Với tư cách người lãnh đạo của toàn bộ tập đoàn, ngoại trừ từ nhỏ cùng nhau lớn lên Khương Nam Hiên, anh cũng không thân thiết với bất kỳ cấp dưới nào, đây là điều cần thiết cho nhà lãnh đạo, từ lúc bắt đầu tiếp nhận tập đoàn Thừa Thiên, anh đã hiểu đạo lý này.
Một ly cà phê mà thôi, ai đưa cũng giống nhau.
Quý Thừa Xuyên nghĩ như vậy, nhưng rốt cuộc cũng không uống cà phê Tiểu long nữ đưa lên, mãi đến lúc tan tầm tách cà phê kia vẫn còn nguyên vẹn đặt lên bàn, tựa như chưa từng bị người khác chạm qua.
“Lãng phí, thật lãng phí!” Lúc Tống Dao đi lên sửa sang lại văn phòng tổng giám đốc, nhìn ly cà phê còn nguyên, cảm thán như vậy.
Đã không uống tại sao phải bảo người khác mang lên, trong khi tất cả mọi người đều rất bận rộn? Hôm nay bộ phận hành chính vì dự án công viên giải trí mà bận tối mày tối mặt, Quý Thừa Xuyên thật biết ngược đãi, cùng bạn trai tình chàng ý thiếp không nói, còn sai bảo người ta, ngay cả ly cà phê cũng phải chỉ tên mang lên, có tiền cũng không thể quá đáng như vậy chứ!
Tống Dao trong lòng thầm oán, một bên thu dọn, đổ cà phê, sửa sang xong cái bàn, lau sạch sẽ cửa sổ… Đợi đến khi đến thùng rác, cô bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy hai cái bánh bao buổi sáng hôm nay cô mang cho Quý Thừa Xuyên, cùng một đống giấy vụn cùng một chỗ, lẳng lặng nằm yên trong thùng rác, lạnh đến cứng ngắt.
“Không ăn thì đừng gọi tôi mang đến chứ, kẻ có tiền thật là quá lãng phí...” Tống Dao thấp giọng lầu bầu, buộc túi rác lại, ra khỏi văn phòng.
Trong lòng bỗng chua chát, châu Phi nhiều người chết đói phải tị nạn như vậy, bánh bao không ăn thì đừng tùy tiện gọi người mang đến, lãng phí thức ăn, Quý tổng đúng là chán ghét, Tống Dao nghĩ thầm.
Có câu nói “Không chết sẽ không biết mùi vị của cái chết”, áp dụng vào người như Quý Thừa Xuyên đúng thật là thích hợp.
Ngày hôm sau Quý Thừa Xuyên đi làm, vừa đi vào văn phòng liền phát hiện trên mặt bàn rỗng tuếch, vậy mà không có bánh bao.
Anh biến sắc, vội ấn số của bộ phận hành chính: “Thư ký Tống, lập tức lên đây cho tôi.”
Tống Dao không rõ Tổng giám đốc đại nhân sáng sớm vì sao lại nóng tính như vậy, vội vội vàng vàng chạy lên, mới vừa vào cửa đã truyền đến lời chất vấn.
“Thư ký Tống, cô có ý định muốn tôi đói chết sao?”
“Ách...” Tống Dao ngây ngẩn cả người, tổng giám đốc đại nhân bộ dạng như vậy, đừng nói là chết đói, đánh chết con cọp cũng không có vấn đề gì ấy chứ. Sau nửa ngày, cô yếu ớt trả lời, “Quý tổng, tôi làm gì sai sao?”
“Cô cứ nói đi?” Quý Thừa Xuyên hỏi lại.
Chẳng lẽ là bởi vì bánh bao? Tống Dao không xác định, không thể làm gì khác hơn, chỉ có thể nói: “Quý tổng, nếu anh chưa ăn sáng, tôi đến nhà ăn lấy hai cái bánh bao cho anh.”
“Chuyện này còn cần tôi dặn dò, cô mới đi làm sao?”
Lời nói có chút khó nghe, Tống Dao rốt cuộc không nhịn được, nhỏ giọng nói: “Quý tổng, ngày hôm qua anh đã ném hai cái bánh bao kia, tôi cho rằng anh không muốn ăn bánh bao nữa.”
Khá lắm, đã học được cách đáp trả, Quý Thừa Xuyên không vui nói: “Tôi có nói qua không ăn sao?”
“Thế nhưng anh ném!” Tống Dao không chút nghĩ ngợi nói ra những lời này, âm thanh so với vừa rồi bỗng lớn hơn vài đê-xi-ben, khiến ngay cả chính cô cũng sững sờ, ngay sau đó cô liền hối hận. Cô bị làm sao thế, không dưng lại cùng Quý Thừa Xuyên tranh cãi, không ăn thì không ăn có sao đâu... Nhưng cứ nghĩ đến châu Phi còn nhiều người dân chết đói chạy nạn như thế, cô lại cảm thấy rất không thoải mái.
Cô cúi đầu, lén quan sát phản ứng của Quý Thừa Xuyên, nghĩ thầm tổng giám đốc đại nhân lúc này nhất định sẽ giận dữ. Nhưng từ đầu đến cuối anh ta lại hoàn toàn trầm mặc.
“Về sau cho dù tôi không nói, cô cứ tiếp tục đưa, biết chưa?” Thật lâu, Quý Thừa Xuyên mới nói, ngữ khí đã hòa hoãn rất nhiều.
“Vâng, vậy ngày mai có cần không ạ?” Tống Dao vừa nói ra miệng, thiếu chút nữa muốn tự vả miệng mình một cái, ngày mai là thứ bảy, cô đúng thật là ngu ngốc!
Lời nói như bát nước đã đổ đi, nhanh mồm nhanh miệng khiến Tống Dao phải trả một cái giá lớn.
Quý Thừa Xuyên nhìn cô một cái, lộ ra biểu hiện đương nhiên: “Chuyện này còn phải hỏi?”
“Thế nhưng mà... Ngày mai là... thứ bảy...” Tống Dao không cam lòng.
“Thư ký Tống.” Quý Thừa Xuyên nghiêm mặt, “Tuần này cô đã nghỉ mấy ngày?”