Làm gì có đồng chí nào vô duyên vô cớ xuyên không, nếu các bạn có cơ hội đến Vân Nam, nhớ kỹ nhất định phải đi bái tế Trịnh Hòa[1] vĩ đại một lần, biết không, ta rốt cục cũng cảm nhận sâu sắc được cái gì là choáng váng? Cái gì gọi là từ choáng đến choáng?
Cao xanh ơi, James Cook[2] năm xưa làm thế nào có thể phiêu dạt trên biển hết năm này sang tháng nọ được vậy? ! !
“Ộc…” Ta ói đến không còn gì đến ói!
“Lăng nhi, muội không sao chứ?”
Bên tai truyền đến giọng nói thân thiết của Sở Sở. Vẫn là Sở Sở tốt, không hổ là tỷ muội kết nghĩa tốt của ta.
Hai mắt ta ngấn lệ nhìn nàng, cắn môi gắng gượng chịu đựng nói: “Sở Sở, muội không sao, yên tâm đi! Nôn hoài, nôn mãi… cũng… quen rồi…”
Trời trong nắng ấm, gió nam ấm áp mơn man trên mặt. Không sai đây là tâm trạng hớn hở của ta khi mới đặt chân lên chiếc thuyền lớn xa hoa này.
Chỉ là, sau một lúc hăng hái thích thú nhìn nước chảy, ta liền đầu váng mắt hoa, tiếp đó là ói một trận be bét. Sở Sở bảo ta quay về trong khoang thuyền nằm, nhưng ta khăng khăng không chịu nghe thích tỏ vẻ anh hùng, kết quả không chỉ thành cẩu hùng nôn ra toàn nước chua, mà còn lăn đùng ra xỉu ngay trước khi đang trên đường “bò về” khoang thuyền, thất tha thất thểu đụng phải cột thuyền, khiến cho mặt mũi bầm dập, thành trò cười cho thiên hạ, chắc cười đến bảy ngày chưa đã.
“Lăng nhi, khả ái thế này, mà lại bị say sóng.”
Trừng mắt dữ tợn, ráng nhịn xuống tuyệt không đáp lời. Đối phó với loại ác nhân như Đông Phương Cửu này, chỉ có thể áp dụng ba mươi sáu kế … khụ… ‘né’ vi thượng sách.
Không nên hỏi ta, vì sao lại đi cùng hắn trên một chiếc thuyền, bởi vì ngoài hắn ra, còn có tên thất phu Hiên Viên Tiêu kia! Hơn nữa, chúng ta là kẻ đi nhờ, chiếc thuyền này là của Kim Quốc, của “người nhà” họ “Hiên Viên “!
Cột buồm, boong thuyền làm từ cây trẩu sau khi được ngâm nước, dưới ánh triều dương rực rỡ sáng chói, trên nền ráng chiều đỏ tía, dường như mạ một lớp vàng lá (chỗ này miêu tả đủ thứ, rườm rà của chiếc thuyền mà ta không tưởng tượng nổi nên không biết dịch thế nào, nên cho qua nhé). Đây là sự hùng mạnh của Kim Quốc, đến cả một chiếc sưu thuyền mà cũng phải “ăn diện” như thế này, tất cả đều thể hiện địa vị không ai sánh bằng của Kim Quốc trong bốn nước. Hiên Viên Tiêu, trong ngoài hắn đều phải làm cho chói lọi nhất.
Cuộc “tụ họp của những người đứng đầu bốn nước” ba năm một lần này, năm nay được cử hành ở Ngôn Quốc, lần trước là ở Ngọc Quốc chúng ta, cũng từ lần đó mà Hiên Viên Tiêu và Sở Sở để mắt đến nhau. Có điều lần trước Ngôn Quốc không dự họp, bởi vì Ngôn Quốc vô chủ. Đó là lý do mà trong nhóm người chúng ta chưa ai từng gặp Âu Dương Vân, nhưng mà, ha ha, hắc hắc, chỉ có mình ta biết hình dáng Âu Dương Vân như thế nào, trong lòng đắc ý vô cùng…
Rất kỳ vọng được gặp mặt Vân soái ca, nếu không phải vì gặp hắn sao ta có thể vừa “đe dọa” vừa “dụ dỗ” thằng em trai dễ thương nghe lời của mình, cố ý dùng thân phận trưởng công chúa của Ngọc Quốc tới tham gia “hội nghị bốn nước” chứ! Nhưng thật ra ta vẫn phải đi nhìn một cái, xem Vân soái ca thanh lãnh cô đạm trong sách của ta đẹp đến xuất thần nhập hóa ra sao! Ta hãy còn chìm đắm trong ảo tưởng tốt đẹp của mình, không chú ý đến hai khẩu súng đang hướng về phía ta mà bắn tới.
“Ui da đau!” Đập vào bàn tay bị chứng quá khích của Đông Phương Cửu, cả giận nói, “Ngươi điên rồi hả! Đau chết người có biết hay không!” Làm gì có ai lại đi bắn vào trán người ta như vậy? ! Ỷ mình biết võ công chứ gì? ! Coi chừng ta tìm người chế dược liệu phế bỏ nội lực của ngươi!
“Nghĩ cái gì vậy? Nước dãi chảy ròng ròng. Ta còn tưởng ngươi đói bụng rồi.”
Đông Phương Cửu nheo mắt nhìn ta, khẽ mỉm cười, ngữ khí được lắm.
“Ha ha, có điều ngươi ăn rồi cũng uổng phí, ăn vô rồi ói ra cũng vậy.”
Quả nhiên, hắn đúng là tà ác. Những lời này mới đích thực là của hắn.
“Ôi, nhìn xem, Lăng nhi của chúng ta hai ngày nay gầy đi không ít. Aizz, khiến lòng ta đau nhói.” Vừa nói Đông Phương Cửu vừa vươn ra bộ móng vuốt lang sói của hắn, ta vừa mới chuẩn bị định trình diễn “tư thái” linh hoạt của mình, thì vuốt sói của hắn đã bị một … cái “móng hổ” khác chặn lại rồi.
Hiên Viên Tiêu, đã ra tay.
“Đuôi thuyền gió lớn, Đông Phương nên quay về khoang thuyền thì hơn!”
Hiên Viên Tiêu nhìn chẳng giống như đang hỏi ý kiến Đông Phương Cửu gì cả, rõ ràng là đang “tóm gọn” cánh tay giơ cao của người ta, kéo người ta xoay người đi, lôi người ta vào khoang thuyền mà.
A, vẫn là Hiên Viên Tiêu bá đạo hơn. Tên bạo quân tàn bạo bất nhân này! Tuy rằng mắng hắn, nhưng mà ít nhiều gì cũng phải cảm ơn hắn, nếu hắn không ra tay kịp lúc, chắc ta còn đang biểu diễn lăng ba vi bộ, dựa vào tình trạng cơ thể của ta hiện tại, tư thế này cũng không thành vấn đề gì, đáng tiếc chân không có tí sức lực nào. Trên lộ trình đi Ngôn Quốc này, Hiên Viên Tiêu đối với ta cũng từ miệt thị, cười nhạo, chuyển sang an ủi một cách cáu bẳn, thỉnh thoảng những lúc con hồ ly Đông Phương Cửu kia ra tay với ta, hắn còn “ngầm” giúp ta một chút.
Ngồi thuyền chẳng có việc gì để làm, không có cảnh vật gì đáng nói, chỉ có một chiếc thuyền đơn độc của chúng ta, nhắm thẳng hướng đông mà đi tới, mỗi ngày ngoại trừ ăn rồi ói, ói rồi ngủ, cũng chẳng có chuyện gì khác.
Hành trình mất năm ngày, chúng ta rốt cục cũng bước chân lên lãnh thổ Ngôn Quốc, một đảo quốc chú trọng lấy văn trị quốc, chú trọng phong thái quân tử.
Yên hoa tháng ba, đủ loại cây sinh trưởng, hoa nở chim bay, phong cảnh tươi đẹp.
Chỉ có Ngôn Quốc, một năm bốn mùa đều là tháng ba.
Mọi thứ ở đây đều khiến người ta cảm thấy thư thái, an tâm.
Một quốc gia tươi đẹp như vậy, một tiên cảnh nhân gian như vậy, có thực sự tránh khỏi tai ương địch họa, không chịu sự quấy nhiễu của loạn thế không?
Ánh nến lập lòe, những ánh sáng lờ mờ đan xen vào nhau, ảm đạm khiến người ta mơ màng muốn ngủ, buồn chán nằm ở trên giường chợp mắt, suy nghĩ của ta lại nhẹ nhàng trôi xa. Không có biện pháp a, đã ở trong biệt viện của cái hoàng cung cổ điển lịch sự tao nhã này “nghỉ ngơi và hồi phục” tròn ba ngày rồi, thế nhưng ngay cả một cọng tóc của Vân soái ca ta cũng chưa được thấy nữa là, mỗi ngày cũng chỉ có lão tể tướng họ Bạch đến đây “vấn an “, đầu tiên là giải thích lấy lệ cho chúng ta một loạt các lý do chẳng đâu ra đâu vì sao Âu Dương Vân không thể tới, sau đó là lải nhải dài dòng nửa ngày hỏi han ân cần. Quả thực là một ông già lắm lời!
Chán! Chán quá đi!
Thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng nhàn nhạt, bầu trời đêm tĩnh lặng trong veo, ta vì sao lại phải ủ rũ trong phòng? ! Đứng dậy, tùy tiện khoác vào một bộ y phục, ta hiên ngang khám phá hoàng cung Ngôn Quốc.
Ta chưa bao giờ vui mừng vì mình là một kẻ dốt tìm đường giống như tối nay, ta cũng chưa bao giờ cảm kích hành trình xuyên không của mình giống như tối nay.
Ta đã gặp được hắn, một bóng người màu trắng cao to, lặng lẽ đứng dưới ánh trăng, mái tóc trắng óng ánh dài tới mắt cá chân tung bay như dòng suối.
Nếu như Nguyệt Cung thực sự có tiên nhân, vậy nhất định chỉ có thể là hắn.
Đó là một khuôn mặt tuyệt sắc vô song, trắng nõn không chút tỳ vết, chiếc mũi cao thẳng thanh tú, đôi môi mỏng đỏ hồng, hai hàng lông mi dài rủ xuống đôi mắt màu trắng bạc, long lanh trong trẻo, nhưng lại lộ ra vẻ thanh lãnh cô đạm. (nàng tả người mà sao giống quỷ, cái gì cũng trắng.)
Hắn cứ đứng như vậy, thanh lệ hơn cả phù dung, có thể so với vẻ thanh nhã trầm tĩnh của u lan, toàn thân tỏa ra một mùi thơm thấp thoáng, tựa như tiên nhân, cách biệt với tất cả tục vật bên ngoài.
Đột nhiên một trận gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa ngọc lan tung bay theo gió, một giọng nói như thuộc về thiên nhiên truyền đến tai ta, đáng tiếc không một chút tình cảm nào.
“Trưởng công chúa, vẫn còn nhớ Âu Dương Vân sao?”
[1] Một NV trong lịch sử TQ. Muốn tìm hiểu thêm thì xem: http://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%E1%BB%8Bnh_H%C3%B2a