Trong phòng bệnh Diệp Dịch Lỗi nhìn chằm chằm vào vết thương trên cánh tay, nghĩ giống mấy cuốn tiểu thuyết trên Internet khuôn mặt đắc ý của hắn bỗng trở nên bực bội, cầm ly thủy tinh trên bàn ném vỡ tan, mảnh thủy tinh rơi trên mặt đất văng đên tận trước cửa.
Đúng lúc này cửa phòng bệnh mở ra, Nam Phong vội vàng đi tới
“Thế nào. . . . . .” Diệp Dịch Lỗi nhìn Nam Phong xém chút nữa bị thương nhưng cậu ta lại khhoong có nửa điểm kêu lên mưu sát, điều này thực sự khác thường
“Thạch đầu, cậu đi thăm Băng Ngưng với tôi!” Hắn nói xong cũng không để ý Diệp Dịch Lỗi đồng ý không mà trực tiếp vén chăn lên của hắn ta lên.
“Cậu làm gì đấy!” Diệp dịch lỗi cau mày.
“Đi thăm cô ấy đi!” Hắn đến trước Phương Tử hạo, hôm nay nhìn thấy vẻ mặt này, hắn thật sự cả giận, tình hình của Băng Ngưng bọn họ nhìn còn không chịu nổi, huống chi là Tử Hạo vẫn luôn yêu thương cô ấy.
Diệp Dịch Lỗi trầm mặc một lúc lâu. “Không đi.” (van: Mẹ kiếp, th vô ân, sau này có mà quỳ xuống xin chị tha thứ, tức qué)
“Thạc đầu, bệnh trạng của cô ấy. . . . . .”
“Không có liên quan gì tới tôi.” Giống như có chút phiền não, câu nói của Diệp Dịch Lỗi vừa mới nói ra lập tức có một bóng người nhào tới, tóm lấy cổ áo hắn, mạnh mẽ đánh một quyền lên mặt hắn.
“Diệp Dịch Lỗi mày không kông phải là người!” Phương Tử Hạo giận dữ.
Bị một quyền đánh ngã xuống giường, hắn có chút không giải thích được, “Phương Tử Hạo cậu điên rồi phải không!” Diệp Dịch Lỗi quay đầu lạnh nổi giận quát.
“Mày nói lại câu mày vừa nói một lần, mày nói lại lần nữa xem!” Bị Hạ Vân Tường ngăn lại anh giãy ra không được, anh chỉ tay vào mặt Diệp Dịch Lỗi đỏ mắt quát.
Lau vết máu trên miệng. À! Thì ra là vì Lạc Băng ngưng, mặt hắn lạnh xuống ngồi dậy, “Cô ta như thế nào có liên quan gì tới tôi!”
“Diệp Dịch Lỗi mày nói ra câu này mày còn là người không!” Phương Tử Hạo rống giận, “Cô ấy vì cứu mày mới bị như vậy, người nằm ở đó đáng lẽ phải là mày.
“Hạo Tử ngươi cậu bình tĩnh lại đã!” Hạ Vân Tường kéo Phương Tử Hạo ra ngoài để Diệp Dịch Lỗi đang không thể tin nổi cùng với bộ mặt nặng nề của Nam Phong.
“Mẹ nó! Đồ điên” Hắn khẽ chửi thề, sau đó ngẩng mặt nhìn Nam Phong.
“Băng Ngưng không nghe được nữa rồi.” Nam Phong nói cực nhỏ.
Diệp Dịch Lỗi ngẩng đầu lên giống như không nghe rõ lời nói của hắn.
“Tai Lạc Băng Ngưng mất đi thính giác rồi!” Nam Phong lại nhấn mạnh một lần nữa khiến Diệp Dịch Lỗi trong nháy mắt mặt biến sắc, “Này, tiểu tử cậu sao một chút phản ứng cũng không có?” Nam Phong tức giận.
“Vậy cậu muốn tôii nên như thế nào?” Diệp Dịch Lỗi hỏi. “Nên giật mình nhảy dựng lên? Kinh hoảng hỏi cậu: Là thật? Như vậy quá buồn cười đi!”
“Diệp dịch lỗi, cậu . . . . .” Nam Phong nổi đóa. “Cậu có thật sự cần thiết phải làm vậy không? Chuyện năm đó dù sao cũng chỉ là dựa vào lời nói của một mình cậu!”
“Đủ rồi!” Nhắc tới chuyện năm đó Diệp Dịch Lỗi lập tức nổi giận. “Có phải hay không lời nói của một mình tôi không, tôi sẽ chứng minh cho các người thấy!” Hắn nói xong nằm xuống đưa lưng về phía Nam Phong, NamPhong đứng một lát rồi quay người rời đi.
Âm thanh rốt cục cũng tĩnh lặng, hắn cũng không có cách nào bình ổn tâm trạng. Mất thính giác. . . . . . Tay từ từ nắm chặt, tại sao có thể như vậy. . . . . .
Lâm Thanh Âm ở bên cạnh Băng Ngưng chăm sóc ba ngày liên tục, sau đó rốt cục không chịu nổi nỗi đau ngất xỉu đi, trong phòng bệnh Băng Ngưng chỉ còn lại mỗi má Lưu chăm sóc, Diệp Dịch Lỗi sau một phen đấu tranh nội tâm mới đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh Băng Ngưng chỉ còn lại duy nhất mình má Lưu, nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi đang do dự đứng ở cửa bà vội vàng kéo hắn vào, “Thiếu gia, cậu hẩy ở đây với tiểu thư một lúc đi!” Má Lưu nước mắt còn chưa khô, “Cô ấy vừa tỉnh lại đã hỏi tình hình của thiếu gia, tiểu thư rất quan tâm cậu.”
Diệp Dịch Lỗi không nói, nhìn người đang ngủ mê man trên giường, trên trán quấn băng gạc, trên mặt cũng có nhiều vết xước, cả người trông rất chật vật, tim hắn hung hăng đau, rõ ràng như vậy, mãnh liệt như vậy, một lúc lâu sau vẫn chưa tan đi khiến hắn ngay cả hít thở cũng khó khăn. . . . . .
Tự dưng đến đây mình có chút nản, ngược như thế này làm mình điên đầu, mặc dù độ ngược của truyện này nhẹ hơn các truyện khác nhưng khi edit mình vẫn tức lắm