Editor: Thiên Y
Năm đó chuyện bắt cóc căn bản là được sắp đặt, Lưu Duệ Hàng thông đồng với Đường Sâm bắt cóc cô vì muốn trả thù nhà họ Diệp. Tên Hứa Kiệt bắt cóc cô, cũng vì anh ta mở miệng vu oan cô nên trong cơn nóng giận, tổng giám đốc đã đánh gãy chân Hứa Kiệt. Vì vậy anh ta cũng hận tổng giám đốc. Chuyện này anh ấy cũng giống cô, cũng là người bị hại. . . . . .
À. . . . Vậy sao! Thật sự là một người bị hại . . . . . Băng Ngưng cười, nói: Vậy thì thế nào? Tôi nên cảm ơn anh ta đã vì tôi mà làm tất cả sao?
Văn Tuấn tưởng rằng nói ra chuyện này, thái độ của Băng Ngưng sẽ thay đổi, nhưng không ngờ thái độ của cô vẫn châm biếm như thế. Đột nhiên anh ta cảm thấy Diệp Dịch Lỗi làm vậy không đáng giá.
Trợ lý Văn! Chuyện của chúng tôi, anh hiểu được bao nhiêu? Băng Ngưng hỏi: Anh cho rằng chuyện của tôi và anh ta đơn giản chỉ có vậy thôi sao!
Nhưng rất nhiều chuyện tổng giám đốc làm cũng là thân bất do kỷ, anh ấy cũng . . . . . Văn Tuấn đang nói liền dừng lại, chẳng lẽ nói anh ấy cũng bị Lâm Thanh Âm lợi dụng sao! Mâu thuẫn giữa bọn họ cũng vì Lâm Thanh Âm mà trở nên sâu sắc. Bây giờ nhắc tới chuyện nay, nói không chừng sẽ càng hỏng bét.
Anh ta cũng cái gì? Băng Ngưng cười: Thân bất do kỷ sao? Trợ lý Văn! Thành ngữ không thể dùng linh tinh như vậy.
Tôi không tin cô nghe xong những thứ này mà một chút cảm giác cũng không có. Băng Ngưng! Trước kia không phải cô rất thích anh ấy sao? Văn Tuấn vội vàng nói.
Anh cũng nói rồi đó, là trước kia thôi! Băng Ngưng nói: Anh đã gọi tên tôi, vậy tôi cũng không khách sáo với anh nữa. Văn Tuấn! Nếu như anh thuận tiện tới thăm một chút, tôi rất hoan nghênh. Nhưng nếu như không phải . . . . Vậy lần sau cũng không cần đến. Chuyện của tôi và Diệp Dịch Lỗi, tôi không muốn nhắc lại, cũng không muốn bất luận kẻ nào nhắc tới.
Băng Ngưng! Cô nghe chuyện tổng giám đốc thiếu chút nữa thì bị liệt chân, vậy mà một chút cảm giác cô cũng không có sao? Văn Tuấn không khỏi căm tức.
Có! Tôi rất vui vẻ. Băng Ngưng nói xong liền thấy Văn Tuấn cừng đờ, khuôn mặt liền nở nụ cười.
Đừng lo lắng, tôi vui vẻ là vì anh ta không có chuyện gì. Cô giải thích rồi đứng dậy: Những điều anh nói tôi đều biết. Mấy năm nay anh ta trải qua không tốt, chân bị đạn bắn bị thương, thiếu chút nữa bị liệt. Cám ơn anh đã nói cho tôi biết những thứ này. Trở về đi, lái xe cẩn thận.
Lạc Băng Ngưng!
Thái độ của Băng Ngưng có chút chọc giận Văn Tuấn. Anh ta chợt đứng dậy, nhưng không đợi anh ta kịp nói gì, hai người đàn ông phía sau liền tiến đến. Một người thuần thục giữ lấy Văn Tuấn, ấn anh ta xuống mặt bàn, một người khác bảo vệ Băng Ngưng.
Tiểu thư, không sao chứ!
Buông anh ta ra đi, đó là bạn tôi. Băng Ngưng nói một câu, người kia liền thả Văn Tuấn ra, lùi về một bên.
Văn Tuấn, chuyện của tôi và Diệp Dịch Lỗi không phải là chuyện người khác có thể quan tâm, trở về đi thôi! Không nên nhắc lại chuyện này nữa, Tôi sớm đã nói, tôi và anh ta, nhất định chỉ có thể là kẻ thù. . . .
********************
Diệp Dịch Lỗi từ trong công ty ra ngoài thì nhìn thấy Lâm Thanh Âm chờ ở dưới lầu. So với lần trước gặp mặt, lần này dường như bà càng thêm gầy gò, đôi mắt có chút hõm sâu.
Làm sao người còn ở đây? Diệp Dịch Lỗi nhìn thấy Lâm Thanh Âm, dường như cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Bởi vì sớm đã có người thông báo cho anh.
Mẹ chờ con ở đây! Lâm Thanh Âm thận trọng nói: Gọi điện lên, có người nói con đang họp, mẹ cũng không có quấy rầy con.
Diệp Dịch Lỗi chợt thấy đau lòng. Thật ra thì anh không đi họp, là anh dặn dò thư ký nói nếu sau này phu nhân tìm đến thì nói như vậy. Chẳng qua là không nghĩ tới hôm nay bà còn ở đây chờ đến trễ như bây giờ.
Người . . . . .
Diệp Dịch Lỗi tức giận lại tự trách. Hôm nay nhiệt độ cao như vậy, bà lại chờ ở bên ngoài cả buổi chiều. . . . Lúc nào thì người mẹ mạnh mẽ kiên cường của anh cũng bắt đầu thay đổi, phải ăn nói khép nép như vây.
Có phải người có chuyện gì không thể nói cho con biết không!
Không có! Bà không để lộ sơ hở, lắc đầu.
Chỉ là mẹ rất nhớ con. Dịch Lỗi! Coi như là mẹ cầu xin con, trở về với mẹ một chút được không? Ở lại một buổi. . . . Không, không. Chỉ cần ăn bữa cơm là được. Thái độ của bà gần như hèn mọn khiến tim Diệp Dịch Lỗi như bị xé rách.
Mẹ! Thật sự con rất bận. Diệp Dịch Lỗi quyết tâm nói.
Dịch Lỗi . . . . Lâm Thanh Âm giữ lấy ống tay áo của anh.
Con đã bốn năm không có về nhà rồi! Ăn với chúng ta một bữa cơm, được không? Thân thể ba con cũng không còn tốt như trước nữa rồi. Bây giờ, tuổi của chúng ta cũng không nhỏ, nói không chừng ngày đó liền. . . . . . Lâm Thanh Âm nói xong bèn quay mặt đi, lau đi một chút nước mắt: Trở về đi thôi.
. . . . . . Mẹ. Bốn năm chưa từng gọi, dường như ngay cả gọi mẹ cũng có chút lạnh nhạt rồi.
Dịch Lỗi? Lâm Thanh Âm lại rơi nước mắt.
Con đưa người trở về trước!
Anh thở dài, đỡ Lâm Thanh Âm đi về phía xe của mình. Diệp Dịch Lỗi lái ô tô rời đi, nhưng không chú ý tới chiếc xe vẫn đỗ ở đối diện công ty anh. Nếu như anh để ý quan sát, sẽ phát hiện ra chiếc xe này đã liên tục xuất hiện ở đây một tuần lễ. Mà sau khi anh rời đi, chiếc xe lập tức đi theo.
Diệp Dịch Lỗi dừng xe ở cửa nhà họ Diệp, Thật ra đã có bốn năm không có trở lại, bây giờ nhìn lại, tất cả đều có chút xa lạ.
Mẹ vào đi thôi, con không tiễn.
Dịch Lỗi! Đã đến nơi này rồi thì vào một chút đi! Lâm Thanh Âm đưa tay kéo anh nói: Coi như chuyện năm đó là lỗi của mẹ, nhưng ba con vô tội, chẳng lẽ con cũng không lo lắng cho ông ấy sao?
Vô tội ư? Hừ. . . . Ngưng nhi của anh mới vô tội, mà tất cả những điều này đều là bi kịch do một tay cha anh tạo thành. Bi kịch của nhà họ Lạc, nhà họ Diệp cũng vì ông mà ra.
Vào đi thôi! Ba con cũng rất nhớ con.
Không, con về trước! Diệp Dịch Lỗi lắc đầu một cái.
Dịch Lỗi! Thấy anh xoay người, Lâm Thanh Âm càng giữ chặt tay anh hơn: Chẳng lẽ con thật sự muốn mẹ mở miệng cầu xin con sao?
. . . . Trong đầu của Diệp Dịch Lỗi căng thẳng, cuối cùng vẫn mềm lòng.
Được, con ăn cơm với mọi người. Chỉ là ăn cơm mà thôi.
Được! Được! Lâm Thanh Âm mừng rỡ cười, lau sạch nước mắt nói: Mẹ tự mình nấu cơm cho con ăn. Những năm này mẹ có học nấu ăn, mọi người nói mẹ làm cơm rất ngon.
Bà lôi kéo Diệp Dịch Lỗi, giống như một bà lão đang nói lảm nhảm: Con muốn ăn cái gì, mẹ làm cho con.
Diệp Thiệu Quân nhìn thấy con trai trở lại, rõ ràng cũng ngẩn ra: Dịch Lỗi!
Cha. Diệp Dịch Lỗi lên tiếng chào.
Đột nhiên anh có một nghi vấn, rốt cuộc là bao lâu anh không trở lại rồi, có thật mới bốn năm không? Không ngờ cha mẹ đã già như vậy rồi. . . . Trên mặt của bọn họ còn hằn sâu những nếp nhăn, tóc cũng trắng hơn một nửa. Nhìn ông, đột nhiên trong lòng của Diệp Dịch Lỗi thấy chua xót.
Đã về rồi! Bàn tay khô héo của Diệp Thiệu Quân giữ anh thật chặt.
Ngồi, mau ngồi. Ánh mắt ông kích động, đong đầy nước mắt. Đã nhiều năm như vậy, ông còn tưởng rằng Dịch Lỗi sẽ không trở lại nữa. Đứa bé trở thành như ngày hôm nay, nói cho cùng cũng là lỗi của ông.
Về sau con sẽ thường trở về. Nhìn dáng vẻ của cha mình, âm thanh của Diệp Dịch Lỗi có một chút run rẩy.
Ừ, được! Được! Diệp Thiệu Quân kích động, nước mắt như muốn rơi xuống. Siết chặt lấy tay của Diệp Dịch Lỗi, ông nói: Ba thực sự xin lỗi con, thực sự xin lỗi con.
Lâm Thanh Âm đứng ở một bên, không khống chế được nước mắt của mình. Tất cả đều là lỗi của bà, là bà sinh lòng ghen tị nên mới phá hỏng cái nhà này, bằng không. . . . Bọn họ nhất định sẽ rất hạnh phúc, Dịch Lỗi sẽ không hận bọn họ nhiều năm như vậy. Đứa bé bà nuôi dưỡng và dạy dỗ nhiều năm , cũng sẽ không vì vậy mà không còn nửa điểm biết ơn với bọn họ, thậm chí còn hận bà thấu xương. . . .
Ở dưới lầu ngồi một lát, Diệp Dịch Lỗi đi vào phòng của Băng Ngưng. Tất cả nơi này đều không có ai động tới, có lúc anh còn có thể lừa mình dối người là Băng Ngưng vẫn còn, chỉ là. . . . . . Lời nói dối chung quy vẫn là lời nói dối. Tất cả nơi này đều còn giữ nguyên dáng vẻ năm đó, Băng Ngưng thích nhất là ngồi ở trước bàn đọc sách, lực học của cô rất tốt. Nhưng ngoại trừ hiểu rõ cô ở đây, dường như anh không tìm được một chút sự tồn tại nào của Băng Ngưng, hương vị của cô cũng biến mất nhanh như vậy. Cho dù cẩn thận giữ gìn như thế nào, cũng không cảm thấy được mùi hương của cô nữa. Ngón tay lướt qua vách tường, bàn ghế, giường của cô. . . . . .
Cuối cùng Ngưng nhi của anh cũng trở lại, nhưng mà cũng sẽ không trở lại nơi này nữa. Xem lại đồ đạc của cô, nhớ lại từng chút từng chút những thứ có liên quan đến cô. Có lúc anh thật sự rất hi vọng, cho tới bây giờ Ngưng nhi chưa từng rời đi, hi vọng bọn họ vẫn trải qua cuộc sống vui vẻ, thanh mai trúc mã. Lúc đầu vốn rất tốt đẹp không phải sao, nhưng tại sao quan hệ của bọn họ lại trở nên như bây giờ . . . .
d.d.l.q.d
Từ trong ngăn kéo lấy ra máy ghi âm, anh biết Băng Ngưng vẫn luôn có thói quen dùng cái này để ghi âm lời nói của mình. Năm đó, lúc anh rời đi đã mang theo toàn bộ những kỉ vật của cô, chỉ duy nhất cái máy ghi âm là không tìm được. Đó cũng là điểm thiếu sót trong cuộc sống của Băng Ngưng . . . . Về sau, người giúp việc trong nhà nói cho anh biết đã tìm được đồ, nhưng khi đó anh vẫn không muốn trở về, bởi vì không muốn đối mặt với ba mẹ.
Anh nằm trên giường nghe những lời tâm tình của Băng Ngưng. Để duy trì bản thân, anh tự nói với mình phải tìm được Băng Ngưng, đền bù tất cả tổn thương và uất ức mà cô phải chịu. Mặc dù có bao nhiêu khó khăn, anh cũng cố gắng để bản thân hiểu rõ cô. Anh lắng nghe từng lời trong lòng cô, vui vẻ, không vui, dường như tất cả đều liên quan đến anh. Nhiều năm như vậy, anh lại không biết, vui buồn của mình đều ảnh hưởng đến tâm tình của Băng Ngưng.
Ngưng nhi! Là anh tổn thương em quá sâu, là anh đã để mất em rồi.
Anh vẫn nhắm mắt nghe, khóe miệng cũng dần dần lộ ra nụ cười, đó là khoảng thời gian hoà hợp nhất trong quan hệ của anh và Băng Ngưng. Mỗi một ngày, Ngưng nhi đều vui vẻ như vậy, anh cứ nghe như vậy, từ từ nhớ lại. . . . . .
Đột nhiên anh mở mắt, nhìn máy ghi âm trong tay mình, bởi vì . . . . Anh đang nghe thấy giọng mình ở bên trong, trong nháy mắt, cả trái tim anh giống như đều bị treo lên. Đây là đoạn ghi âm ngày sinh nhật của bọn họ. Từ từ ngồi dậy, nhìn chằm chằm nó, giống như lo lắng có chuyện gì xảy ra. . . . . .
Âm thanh bên trong làm thân thể anh cứng đờ, rốt cuộc anh đang nghe thấy lời nói mình sợ nhất ở bên trong.
Ngưng nhi, không nên tin những lời em có thể nghe được! Nghe câu này sự căng thẳng của anh căng như dây đàn, bất chợt đứt lìa. Rốt cuộc anh cũng hiểu rõ lời nói của Băng Ngưng, thì ra là cô nghe. . . . .Anh siết thật chặt máy ghi âm trong tay. Khi đó, anh luôn dùng lời nói nhỏ nhẹ nói ở bên tai của Băng Ngưng, thậm chí anh cũng không tin mình sẽ dịu dàng như vậy. Anh thích cuộc sống như thế, nhưng dần dần. . . . Trong lòng liền xuất hiện bóng dáng của người đó, anh để ý Đoạn quá khứ kia . Anh hận mình nuốt lời