Ngay ngày đầu tiên Tử Điệp ở trong cung cũng không có như nàng nghĩ phải lo lắng đề phòng gì, Lạc Tuyết đối nàng rất tốt,hiện tại trong mắt nàng chỉ thấy bọn hắn giống như đứa nhỏ còn chưa lớn, cho nên có vẻ dễ dàng ở chung cũng không có ngăn cách gì, mỗi ngày nàng đều kể cho Lạc Tuyết nghe những chuyện trước kia, làm cho Lạc Tuyết đại mở mắt giới cũng làm cho nàng biết trừ bỏ bên ngoài kia, Thiệu Dương quốc còn là một quốc gia phát đạt như vậy.
“Tử Điệp tỷ tỷ, ngươi nói những nơi đó trước kia ngươi đều đi qua sao” Lạc Tuyết hỏi.
“Không có,thân thể ta luôn không tốt nên đều ở nhà tĩnh dưỡng, làm sao có thể đi, ta chỉ là đọc sách mới biết được có nơi như vậy thôi” Tử Điệp rầu rĩ nói .
“Nơi đó mọi người trưởng đều đẹp mặt sao,còn có hoàng huynh cùng Lạc Hàn ca ca đều soái sao” Lạc Tuyết thiên chân hỏi.”Mọi người trưởng không sai biệt lắm , bất quá nơi đó không có chế độ sầm nghiêm như ở đây, mỗi người đều ngang hàng , nữ nhân cũng có thể mạnh mẽ như nam nhân, nam nhân cũng có thể làm việc của nữ nhân, thậm chí còn làm rất tốt” .
“Ta thật muốn đi xem, mỗi người ngang hàng là một chuyện bất khả tư nghị cỡ (1)nào…” .
Tử Điệp cùng Phong Lạc Tuyết tùy ý ngồi dưới đất bất diệc nhạc hồ (2) nói , mà Phong Lạc Hiên vừa vặn cũng xử lý xong công chuyện trong triều liền hướng người bên cạnh Phong Lạc Hàn nói:
“Chúng ta cùng đi thăm Lạc Tuyết đi, ngươi cũng đã lâu không đi thăm nàng , nàng mỗi ngày đều ở bên tai trẫm nói ngươi sao không đi thăm nàng, hôm nay ngươi đến đó còn có thể thấy được một kinh hỉ” .
Phong Lạc Hàn gật gật đầu tỏ vẻ đáp ứng theo Phong Lạc Hiên cùng đi thăm Lạc Tuyết, về phần sẽ nhìn thấy cái kinh hỉ gì hắn không quan tâm , hắn không biết thế giới này sẽ có bao nhiêu sự tình có thể làm cho hắn tâm khởi gợn sóng, trừ phi… Một thân ảnh mơ hồ xuất hiện lại lập tức đoạn tuyệt ý niệm trong đầu đó.
Phong Lạc Hiên cùng Phong Lạc Hàn còn chưa đi đến chỗ Lạc Tuyết liền nghe được tiếng cười từ bên trong truyền ra , bọn họ rất ngạc nhiên là chuyện gì làm cho Lạc Tuyết cười thành như vậy.
“Ha ha ha,tiểu trư kia thật đáng yêu, thật sự biết quá muộn đấy ” Lạc Tuyết cười lời mở đầu không cần đáp liền nói xong.
“Còn muốn nghe không? Muốn nghe ta lại kể cho ngươi chuyện thú vị hơn…” Tử Điệp tiếp tục nói.
“Các ngươi đang nói cái gì mà vui vẻ như vậy ngay cả Trẫm tiến vào cũng không biết” Phong Lạc Hiên vừa nói vừa tùy ý ngồi xuống.
Nhìn thấy Hoàng Thượng tiến vào Tử Điệp vội vàng đứng lên dập đầu nói:
“Tử Điệp gặp qua Hoàng Thượng cùng Vương gia” .
“Đứng lên đi, ta từng nói với ngươi lúc không có người nào khác các nghi thức xã giao liền miễn ” .
Phong Lạc Hàn khi nhìn thấy Tử Điệp quả thật giật mình không ít, hắn không nghĩ tới Phong Lạc Hiên sẽ đem Tử Điệp tiến cung , tuy trong lòng kinh ngạc không thôi nhưng ở bên ngoài vẫn lẳng lặng ngồi ở một bên. Mà Tử Điệp thời điểm nhìn thấy Phong Lạc Hàn cũng giật mình một chút, Tử Điệp vụng trộm quan sát , hắn vẫn không thay đổi, biểu tình thản nhiên giống như tất cả mọi chuyện trên đời đều cùng hắn không quan hệ, giống như là khách qua đường xem người khác như tiểu sửu ở trước mắt hắn biểu diễn, đáy mắt tịch mịch nhưng không có chút tăng giảm.
Giây phút trầm mặc ngắn ngủi trong phòng bị Phong Lạc Tuyết phá tan.
“Hoàng huynh, Tử Điệp tỷ tỷ đã kể rất nhiều chuyện xưa thú vị, ta nói nàng lại kể cho chúng ta nghe thêm một chuyện nữa” Phong Lạc Tuyết đối với Phong Lạc Hiên nói.
“Lạc Hàn ca, nhĩ hảo, đã lâu không có tới thăm ta , cũng không nhớ ta a, ta nhưng lại mỗi ngày đều nhắc đến ngươi…” Phong Lạc Tuyết giống con hát đối với Phong Lạc Hàn lải nhải.
“Ngươi nếu còn nói nhiều như vậy , qua hai năm nữa Trẫm liền đem ngươi gả ra ngoài, gả rất xa không bao giờ có thể trở về” Phong Lạc Hiên cố ý uy hiếp Phong Lạc Tuyết.
Phong Lạc Hàn ở bên cạnh cười yếu ớt, thản nhiên nói:
“Hoàng huynh chủ ý này không sai, hiện tại có thể thay Lạc Tuyết thu xếp tìm vị hôn phu tốt” .
“Các ngươi đều khi dễ ta, chỉ có Tử Điệp tỷ tỷ đối với ta tốt nhất ” Phong Lạc Tuyết quyệt miệng nói, mà bên cạnh Tử Điệp ngượng ngùng cười gượng.
“Lạc Tuyết, ngươi nghĩ xem ngươi muốn vị hôn phu của mình như thế nào, trẫm đều đáp ứng ngươi” Phong Lạc Hiên xem ra cũng không nghĩ đem chuyện này dừng lại.
“Muốn ta gả cũng có thể, ta muốn gả một người vừa giống hoàng huynh có quyền lực vừa giống Lạc Hàn ca tuấn tú như vậy” Phong Lạc Tuyết dõng dạc nói, ngay cả một chút dấu hiệu thẹn thùng cũng không nhìn thấy.
“Tử Điệp, nếu là ngươi, ngươi tính gả cho người như thế nào” ?
Lúc này Phong Lạc Hàn cũng dừng lại uống trà chờ đợi câu trả lời của nàng, hắn muốn biết một chút Tử Điệp sẽ lựa chọn cái gì.
“Rất đơn giản, cả đời nhất thế một đôi tay, nếu không trữ cũng không nên(3) ” Tử Điệp như trảm đinh thiết nói.
Phong Lạc Hiên tay đang cầm chén trà không khỏi run lên làm trà trong chén tràn ra, mà Phong Lạc Hàn cũng mở to hai mắt nhìn Tử Điệp cả người run run, một chén nước toàn bộ đổ hết lên người,tâm hắn nhiều năm bình tĩnh giờ phút này như là bị một tàn đá kích khởi gợn sóng, đơn giản một câu đã nói lên nguyện vọng mà hắn đã thật nhiều năm chôn sâu trong lòng, Phong Lạc Hàn quên không được ánh mắt cùng lời nói của mẫu thân trước lúc lâm chung: “Lạc Hàn, về sau tìm một người mình toàn tâm toàn thế yêu, cả đời nhất thế chỉ yêu một mình nàng, không cần giống phụ hoàng ngươi” . Mà Phong Lạc Hàn cũng làm như vậy, nhiều năm nay có bao nhiêu quan to quý nhân cầu thân đều bị hắn cự tuyệt, hắn cố chấp giữ vững tín niệm của mình, tìm một người đáng giá với tình yêu của hắn, mà giờ phút này hắn cảm thấy mình đã tìm được rồi.
Tử Điệp ngẩn người nhìn Phong Lạc Hàn, Phong Lạc Hàn cũng nhìn Tử Điệp, ánh mắt cùng giao tại một chỗ còn có một tia khác thường, Tử Điệp nhìn đến chỗ bị nước làm ướt trên quần áo của Phong Lạc Hàn, bối rối dời ánh mắt, vội vàng đứng dậy nói:
“Quần áo ngươi bị ướt , ta đi lấy khăn lau cho ngươi” nói xong chạy ra.
Tử Điệp dùng khăn tay thật cẩn thận thay Phong Lạc Hàn chà lau quần áo, thủy chung không dám ngẩng đầu, Phong Lạc Hàn vẫn như vậy gần gũi nhìn nàng, nhạt nhẽo trong ánh mắt lại bí mật mang theo một tia nhu tình, hoàn toàn bị bỏ qua một bên Phong Lạc Hiên nhìn hai người bọn họ, trong mắt hiện lên hàn ý rất nhanh liền biến mất không thấy.
(1) bất khả tư nghị : có thể hiểu là việc khó có thể xảy ra
(2) bất diệc nhạc hồ: Tử nói, học nhi thời tập chi, bất diệc thuyết hồ. Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ. Nhân bất tri, nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ.(trích trong sách Luận ngữ) -> Có học tập thì còn gì dễ chịu hơn. Có bạn từ phương xa tới thì còn gì vui hơn. Người đời không biết, trong lòng ta không oán hận, đấy là người đức hạnh. (nguồn: wiki) nur : theo mình thì trong trường hợp này ý nói Điệp tỷ và Tuyết tỷ vui vẻ trò chuyện, không để tâm bất cứ lễ tiết gì
(3) Ý Điệp tỷ ở đây là người tỷ ấy thích là người cả đời chỉ có mình tỷ ấy, nếu không làm được điều đó thì dự trữ cũng không cần thiết.