Sau khi Ngu Quy Vãn thoát khỏi Weibo. Trong lúc rửa mặt nhìn bản thân trong gương cũng không quên tự cổ vũ.
"Ngu Quy Vãn cố lên! Không phải sợ, nhất định mày sẽ làm được."
Cứ lặp đi lặp lại lời này giống như đồ ngốc.
Trở lại trên giường, Ngu Quy Vãn cầm điện thoại click mở WeChat, khẽ cắn môi dưới, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn trần nhà đau khổ nghĩ sẽ phát gì trên vòng bạn bè?
Cô phải thể hiện quyết tâm để Phó Trầm để ý tới cô chứ?
Mười phút trôi qua, ôi...... Hình như không dễ làm như vậy!
Quên đi, cái ý kiến này vẫn không làm được.
Đúng lúc này điện thoại trong tay cô vang lên, khi tư tưởng đang tiến hành đấu tranh kịch liệt thì bị dọa phát sợ, tiếng điện thoại nhắc nhở còn chưa nghe làm cô vội vàng nhận.
"Alo."
"Ăn cơm chưa?" Giọng nói từ đầu điện thoại bên kia hơi trầm, lười biếng thêm chút quen tai, Ngu Quy Vãn nhìn màn hình hóa ra là Phó Trầm.
Từ hôm đó đến bây giờ anh mới gọi cho cô.
Ngu Quy Vãn hơi căng thẳng, điện thoại mở loa đặt bên cạnh, vặn vặn đầu ngón tay: "Cơm nước xong một lúc rồi, em vừa tắm xong đi ra, đang nằm trên giường, à, đọc sách." Đương nhiên câu cuối cùng là bịa, nhưng nghe nói con gái đọc sách cảm thấy có khí chất hơn!
"Em nghĩ thế nào về chuyện ngày hôm đó tôi nói?"
"Nói cái gì?"
"Lúc nào dọn về đây?"
Nghe vậy, Ngu Quy Vãn hơi sửng sốt, nói đùa à, chuyện này còn cần phải nghĩ sao? Thật là trời xanh không phụ người có lòng, chẳng cần phí công cũng có được.
Không phải người ta vẫn có câu "Gần quan được ban lộc" sao?
Ngu Quy Vãn kìm nén vui sướng trong lòng, nhưng vẫn rụt rè hỏi: "Chuyện này sợ không được hay lắm?"
Phó Trầm nói: "Trên pháp luật chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp, ở cùng nhau là chuyện hiển nhiên, đúng rồi, hôm nào em rảnh về nhà cũ Phó gia với tôi một chuyến?"
Ơ, hóa ra là có ý này, cũng may đã đánh yểm trợ với ba mẹ trước.
Cô cảm thấy hơi mất mát :"Chờ thêm mấy ngày nữa đi, hai ngay này em phải tham gia quay chương trình cuối năm rồi về đoàn làm phim, hơn nữa cũng để cho cha mẹ hai bên thời gian bình tĩnh hơn." Dù sao mẹ Ngu cũng rất tinh.
Nếu giữa hai người có vấn đề thì chỉ liếc mắt đã nhìn ra được, đến lúc đó chuyện còn to hơn nữa thì phải làm thế nào.
Nếu đã nói ra yêu cầu thì kiểu gì Phó Trầm cũng tôn trọng, khụ khụ hai tiếng lại nói: "Tối mai cùng nhau ăn cơm."
Đây là anh hẹn cô sao? Đúng là không có chút cảm giác thành tựu nào, Ngu Quy Vãn trả lời: "Vâng, đến lúc đó em sẽ gọi điên ."
Không có đề tài gì để nói, điện thoại vẫn còn thông.
Ngu Quy Vãn chớp chớp mắt, có chút xấu hổ nói: "Em cúp trước nhé."
"Được."
Cô lấy hết can đảm nói một câu "Ngủ ngon, mơ đẹp." Sau đó không đợi bên kia trả lời đã nhanh chóng cúp điện thoại.
Ngày tiếp theo, lấy lý do công việc, Ngu Quy Vãn dọn về chung cư, mấy ngày không gặp Thanh vi đánh giá cô từ trên xuống dưới, trên mặt vẫn trắng nõn bóng loáng, ngực cũng không bé lại, eo vẫn nhỏ và chân vẫn dài như vậy, lúc này mới vừa lòng gật đầu.
Đối với chuyện này Ngu Quy Vãn thật sự phục, đột nhiên nghĩ đến cái gì, trên mặt hoảng sợ vội vàng hỏi: "Chị Vi, chương trình đón năm mới không phải lại bắt em hát một mình nữa chứ?"
Thành Vi lắc đầu nói: "Không phải."
Ngu Quy Vãn vỗ vỗ ngực, như thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong miệng vẫn nhắc đi nhắc lại: "Tốt rồi tốt rồi." Mỗi một lần cuối năm bắt cô hát không khác gì muốn lấy mạng của cô, một bài hát đơn giản phải tập đi tập lại hơn trăm lần mới hát được cho ra dáng một chút. Từ nhỏ ngũ âm đã không đầy đủ sao có thể trách cô được?
Cô cũng đau lòng lắm chứ! Nhưng có thể làm thế nào được?
Thành Vi đột nhiên nói thêm một câu: "Hát cùng Thẩm Nhất Luân."
"A?" Ngu Quy Vãn bỗng dưng quay đầu nhìn chị.
Thành Vi lặp lại từng câu từng chữ: "Hát song ca với Thẩm Nhất Luân, cho nên, hai ngày nay tập luận cho tốt đi dến lúc đó sẽ có giáo viên dạy."
Vẻ mặt cô đưa đám: "Chị Vi, chị nói xem đến lúc nào em mới bình an mà vượt qua năm mới."
"Thẩm Nhất Luân sinh ra đã làm ca sĩ, em sợ cái gì?"
"Tất nhiên là không muốn hát rồi, lại phài đi phông nền."
Chuyện dọn đến chỗ Phó Trầm, Ngu Quy Vãn thật sự không biết nên nói với Thành Vi như nào, nên cả bữa cơm trưa đều thất thần.
Nói bọn họ đã đăng ký kết hôn nên dọn qua là hợp pháp?
Như vậy cũng không an toàn lắm, nếu chị ấy không để ý lỡ miệng nói với mẹ Ngu thì xong rồi.
Nếu không có lý do gì thích hợp thì Thành Vi có đồng ý cho cô dọn qua không? Chắc chắn sẽ phản đối, đến lúc đó nói một đống đạo lý làm cô không chống đỡ được.
Nghĩ tới nghĩ lui, Ngu Quy Vãn quyết định đem quả cầu này đá cho Phó Trầm, dù sao chuyện dọn qua cũng là anh nói trước.
Mặc dù ai cũng có mục đích nhưng ít ra mục tiêu trước mắt đều nhất trí với nhau.
Rung động không bằng hành động, Ngu Quy Vãn đặt chén đũa đứng lên nói: "Hai người cứ ăn từ từ." Đi đến sô pha cúi người lấy điện thoại từ trong túi ra.
"Chị Vãn, chị còn chưa nói cho em chuyện chị với Phó tổng là như thế nào, nếu chị nói em cũng nói một bí mật có chị liên quan tới Phó tổng nhá." Đào Tử vừa ăn cơm vừa khoe khoang.
"À." Ngu Quy Vãn lạnh nhạt lên tiếng, vòng quanh nói: "Chuyện kia là chuyện nào! Vậy chờ chị thượng anh ấy được thì nói với em."
Đào Tử đã hôn mê: "......"
Cô gửi tin nhắn wechat cho Phó Trầm: "Chuyện kia, chính là chuyện dọn đến nhà anh, người đại diện của em vẫn chưa biết, về sau liên hệ công việc sẽ bất tiện, chị ấy chắc chắn không đồng ý."
Trước mắt trong giai đoạn, Ngu Quy Vãn chưa có dũng khí gọi điện thoại cho anh, nếu làm không khí vô tình đóng băng ......
Qua mấy phút bên kia cũng chưa trả lời.
Trong lòng cô càng sốt ruột, chút nữa đến phòng luyện thanh của công ty tập hát, tối hẹn đi ăn với Phó Minh Nguyệt, một ngày full lịch đến lúc đó anh có rảnh thì cô cũng không rảnh.
Không có biện pháp giải quyết cho việc này nha.
Sau đó những suy nghĩ của cô như muốn bùng nổ, bắt đầu nhắn tin liên tục cho Phó Trầm trên Wechat.
"Không ở đấy sao?"
"Thật sự không ở?? Bây giờ không phải giờ nghỉ trưa à???"
"Ăn cơm chưa??? Chẳng lẽ đang tiếp khách?"
"À, có phải em quấy rầy đến anh không?"
"Ai thôi bỏ đi, anh bận thì làm việc di, em không quấy rầy nữa nhưng nhớ ăn uống đầy đủ, uống ít rượu."
"Thấy tin nhắn thì trả lời cho em."
Ngu Quy Vãn sau khi gửi xong nhìn lại lần nữa, mắt mở to, a a a a! Sao cô lại xúc động như vậy chứ.
Phó Trầm chắc chắn sẽ không thích phụ nữ hay lải nhải không hiểu chuyện như này.
Phó Trầm đang mở họp ở công ty, gần tới cuối năm rất nhiều việc cần phải xử lý, trợ lý đứng ghi chép bên cạnh, toàn phòng họp nghiêm túc yên tĩnh.
Ngoài thi thoảng có tiếng điện thoai rung mà lại còn rất tần suất.
Anh dừng nói lại, toàn bộ ánh mắt của mọi người tập trung về phía anh.
Có lẽ mọi người đều đang nghĩ, tiếp theo điện thoại có rung nữa không?
Kết quả, hai phút sau cũng không thấy điện thoại rung, mọi người khôi phục trạng thái bình thường.
"Các vị đều là nòng cốt của công ty, nên nghiêm túc nghĩ lại xem, vì sao để xuất hiện sai lầm cấp thấp như thế này ......" Phó Trầm nhăn mày lại, khóe mắt nhìn về phía điện thoại nhưng nó rất yên tĩnh.
"Hôm nay dừng ở đây, tan họp."
Mọi người đều ngạc nhiên, không biết hôm nay nhờ phúc ai mà cứ kết thúc như vậy, tất cả còn đang sửa lại ghi chép chưa kịp đứng dậy.
Phó Trầm cầm lấy điện thoại nhìn thấy liền trực tiếp gọi luôn, sau khi thông lời ít mà ý nhiều mà nói đúng ba câu.
"Vừa mới họp xong, không đi tiếp khách cũng không uống rượu."
"Không cần lo lắng, tôi sẽ xử lý."
"Đợi tôi qua đón em."
Giọng nói này có phải quá dịu dàng rồi không, những người ở dưới đều cảm thấy thổn thức trong lòng.
Trời tối dần, cả ngày mưa bay cùng tuyết, bây giờ mới ngừng một chút nhưng trên mặt đất vẫn có lớp tuyết mỏng, Ngu Quy Vãn sóng vai đi cùng Thẩm Nhất Luân ra khỏi tòa nhà Hoa Thịnh, vừa nói vừa cười.
Ngu Quy Vãn nói: "Hôm nay cảm ơn anh, bớt chút thời gian chạy tới đây dạy tôi." Hai người đã từng hợp tác trong một bộ phim truyền hình vào hai năm trước, khi đó Thẩm Nhất Luân còn chưa nổi tiếng, chỉ là nam phụ, khi trình chiếu trên TV thì bắt đầu nổi lên, hơn nữa bản thân cũng không tệ còn biết ca hát.
"Đừng nói cảm ơn nữa, đều vì nâng cao chất lượng của tiết mục được tốt hơn mà thôi." Thẩm Nhất Luân cười nói: "Đúng rồi, năm sau cô nhận gameshow chúng ta đi cùng nhau đúng không."
Ngu Quy Vãn nghĩ nghĩ, "Đúng vậy!"
"Thật có duyên."
"Tốt quá." Ngu Quy Vãn nói, liền nhìn thấy xe Phó Minh Nguyệt đỗ phía trước vẫy tay với Thẩm Nhất Luân nói: "Bạn tôi đến đón rồi, đi trước."
Phó Minh Nguyệt nhô đầu xe từ cửa sổ, vẫy tay từ xa: "Đây đây."
Thịnh Hoan dựa vào ghế sau nấu cháo điện thoại với Phó Hiển.
"Mấy ngày nữa anh về, bảo bối nhớ ngoan nhé." Giọng Phó Hiển khàn khàn, đợt trước đến Lương Thành bây giờ còn chưa về.
Thịnh Hoan rất bướng bỉnh: "Mấy ngày là mấy ngày? Mười ngày hay là hai mươi ngày? Thậm chí lâu hơn nữa?"
Bên kia không trả lời chỉ có tiếng hít hở nặng nề vang lên.
"Anh nói đi?"
"Anh lại bị thương đúng không?" Thịnh Hoan là người rất mẫn cảm, nguyên nhân phần lớn do hoàn cảnh gia đình.
"Anh đừng gọi em là bảo bối, em cũng không ngoan đâu."
"Phó Hiển, anh ỷ vào chuyện em không rời khỏi anh được đúng không? Phải, em buồn, em khổ sở nhưng sẽ không rời khỏi đồ khốn khiếp nhà anh, những gì anh hứa với em trước đây đều quên hết rồi sao?" Nói xong giọng trở nên nghẹn ngào, nước mắt cũng bắt đầu không kìm nén được.
Phó Hiển nói: "Bảo bối đừng khóc, miệng vết thương đã đủ đau rồi đừng làm anh đau lòng nữa."
"Hai ngày trước anh đã đồng ý đề nghị của ba."
Thịnh Hoan ngạc nhiên mãi sau nín khóc mỉm cười: "Phó Hiển anh là đồ khốn khiếp."
"Anh còn khốn khiếp hơn nữa, ngoan ở nhà chờ anh."
Vấn đề này Thịnh Hoan không thể phóng khoáng như thế được, phụng phịu trả lời: "Em không cần."
"Bà xã à, anh yêu em."
Sau đó cô không nhẫn tâm được nữa.
Mấy năm nay ở bên Phó Hiển càng ngày càng cảm tính.
Ngu Quy Vãn lên xe nghe được mấy câu nói ân ái đấy không nhịn được trêu ghẹo: "Thịnh Hoan, hai người đừng ghê tởm như vậy được không? Da gà rơi đầy đất rồi đây này."
Thịnh Hoan cũng không yếu thế cười trêu chọc nói: "Đàn ông Phó gia đều không khác gì nhau."
Mơ hồ nhắc tới Phó Trầm, Ngu Quy Vãn không nói lời nào, cười gượng hai tiếng.
Phó Minh Nguyệt đang lái xe cũng xen mồm nói: "Thím ba, hai ngày trước chú ba về, ông nội bảo chú ý mang thím về ăn bữa cơm đấy."
Ngu Quy Vãn run người, "Minh nguyệt, em vẫn gọi chị Vãn đi, nghe thân thiết hơn."
Phó Minh Nguyệt: "Chú ba bảo em gọi thế, còn nói nếu không gọi là không tôn trọng chị."