Ngu Quy Vãn quay lại trên xe, cúi đầu không nói lời nào, đôi mắt nhìn về phía nào đó không chớp cái nào, đôi tay lạnh lẽo xoa xoa vào nhau để ấm áp hơn nhưng cuối cùng lại bở dở giữa chừng.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, người phụ nữ kia chắc chắn có ý với Phó Trầm.
Các phương diện bên ngoài đều không tệ, cũng coi như có chút đối đầu, Cao Nhất Dĩnh kia EQ có vẻ rất tốt, toàn bộ quá trình đều cười tươi, biết tiến biết lùi, vị trí đứng bên cạnh Phó Trầm đúng mực sẽ không bị nói gì.
Đúng là khá thú vị.
Ngu Quy Vãn theo bản năng cong miệng lên nhìn xe cộ tấp nập bên ngoài cửa sổ.
Thành Vi nhíu nhíu mày, hỏi: "Sao em có đi vào trong một lát mà ra thần kinh đã có vấn đề rồi?"
Ngu Quy Vãn vén tóc trên trán ra đằng sau, cong khóe môi: "Thật sao?"
"Tự dưng cười một cách khó hiểu, mà cái nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười này rất kỳ lạ, em nói xem nào?"
Ngu Quy Vãn: "À......" Cảm xúc của con người quả nhiên đều viết hết lên mặt.
Không khí yên tĩnh một lúc, xe lại lăn bánh trên đường đường,
Thành Vi nói: "Đúng rồi, 《 Phù Tang 》 sẽ được chiếu vào 15 tháng 6, chiều mai em cùng nam chính sẽ đến làm khách và có cuộc nói chuyện ở Youku, buổi sáng phải sang thành phố bên cạnh để làm thông cáo, xong cũng kịp lúc nối tiếp luôn, hôm sau chương trình lữ hành sẽ bắt đầu, phải tới nhà để quay, em về nói với Phó tổng một câu."
Ngu Quy Vãn cúi đầu lướt Weibo, không chút để ý mà "vâng vâng", nghe thấy câu nói cuối cùng giật mình ngước lên hỏi lại: "Đến nhà để quay??"
Thành Vi: "Ừ."
"Trong nhà có rất nhiều đồ của Phó Trầm? Hay chúng ta về chung cư trước kia để quay?"
Thành Vi bình tĩnh nói: "Hai người có phải yêu đương lén lút đâu, đều là người trưởng thành rồi, hơn nữa chuyện ở chung trước hôn nhân bây giờ không phải bình thường sao?"
"Ừm." Ngu Quy Vãn gật gật đầu, "Được rồi, đến lúc đó em dọn dẹp đồ đạc một chút." Cố gắng để không nhìn thấy có dấu vết đàn ông ở đấy.
Thấy sắp đến nơi quay, Ngu Quy Vãn mới nhớ tới một chuyện quan trọng cười nói: "Chị Vi, chương trình lữ hành lần này có kịch bản không? Địa điểm đến đầu tiên là nơi nào?"
"Chị không nghe thấy có kịch bản, tổ quay phim lần này rất bí mật, chỉ nghe nói là một thành phố nhỏ ở nước ngoài." Thành Vi đánh tay lái, nói sang chuyện khác nói: "Năm ngoái có tìm chút tài nguyên cho Nguyễn Vận, mấy ngày nay vào đoàn làm phim nên chị phải đi theo, chờ con bé ổn định chị sẽ tìm người đại diện cho nó, lần này em mang theo Đào Tử đi, dù sao cũng không có vấn đề gì lớn."
Ngu Quy Vãn chỉ nói một chữ: "Được".
Xe tắt máy, Thành Vi nói: "Tới rồi, xuống xe đi."
Hai người bước vào địa điểm chụp, mọi người khác đều đã tới rồi, đang quay phim tuyên truyền và chụp poster cá nhân.
Trong chương trình lữ hành bao gồm bốn nữ ba nam, đủ các lứa tuổi, có ba người Ngu Quy Vãn đã từng hợp tác, trong lòng cô thầm thấy may mắn có người quen thì chơi cũng sẽ dễ hơn một chút.
Thẩm Nhất Luân đã từng hợp tác mấy năm trước, hai người xấp xỉ tuổi nhau, còn hát cùng nhau trong chương trình giao thừa, rồi giúp đỡ cô không ít.
Trần Na và Chu Khải cũng khoảng tầm 35 tuổi, nhưng nhìn rất trẻ, tính cách hoạt bát, năm trước Ngu Quy Vãn cũng từng hợp tác với bọn họ.
Còn lại toàn những người không quen, nhưng cũng từng nghe tên, đầu tiên là Lý Gia Hoa, khoảng 50 tuổi, nữ diễn viên nóng bỏng trong thập niên 70, một thời thanh xuân. Còn có cô gái tên Giai Phù mới tốt nghiệp Học Viện Điện Ảnh, mấy năm nay chuyên diễn vai chính trong mấy bộ phim thần tượng. Một chàng trai khác tên Dương Phàm, tuổi không lớn là lứa thực tập sinh đầu tiên, ca hát hay nhảy đều rất đẹp, gần đây nổi tiếng theo loại hình chó săn.
Đội hình này sợ tổ tiết mục đã tốn hết tâm tư, chủ yếu đều là những người có lưu lượng nên ratings hoàn toàn không lo lắng.
Thẩm Nhất Luân chụp xong đi ra, ngước lên uống ngụm nước tươi cười chào hỏi: "Hi."
Chưa nói được hai câu, cô đã bị nhiếp ảnh gia gọi.
Đoàn quay chụp lần này là đội đứng đầu cả nước, mỗi một lần quay hay chụp đều cố gắng đạt tới sự hoàn mỹ, ánh mắt không đúng đều phải chụp lại nhưng làm Ngu Quy Vãn mệt quá sức, sau khi xong nhìn thời gian đã gần 8 giờ, lúc này mới theo Thành Vi về nhà.
Trên xe, Thành Vi nói: "Phó tổng gọi cho em mấy lần, bảo em sao không trả lời điện thoại của cậu ấy."
Ngu Quy Vãn dựa vào ghế trên, vừa mệt vừa đói, đành "ừ ừ" hai câu, mắt nhắm lại chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, khoảng hơn tiếng nữa sẽ về đến nhà còn trả lời điện thoại gì chứ.
Khoảng 5 phút sau đang lúc Ngu Quy Vãn ý thức mơ hồ, điện thoại trong tay rung lên làm cô hoảng sợ ngồi ngay ngắn lại.
Người gọi đến là Phó Trầm.
Trong lòng vẫn còn sợ, cô yếu ớt "alo" một tiếng.
Tiếng ồn ào trong câu lạc bộ.
Hôm nay sinh nhật Trì Uyên, Phó Trầm đành bất đắc dĩ đứng dậy đi vào trong góc dịu dàng hỏi: "Bận xong rồi?"
"Ừ."
"Ăn cơm chưa?"
Ngu Quy Vãn sờ sờ cái bụng lép kẹp nói: "Vẫn chua ăn, lát nữa em ăn nhanh cái gì cũng được."
Phó Trầm hỏi: "Ở đâu? Ra đây chơi không? Anh qua đón em."
Nghe xong, Ngu Quy Vãn dùng tay đấm đấm cánh tay và đùi đau nhức, dứt khoát từ chối: "Không được, hôm nay em mệt quá chỉ muốn về nhà ngủ, sáng mai còn phải đi chạy show."
Phó Trầm có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của cô, đau lòng mà dò hỏi: "Muốn anh về cùng em không?"
"Không cần, anh cứ bận việc của mình đi." Ngu Quy Vãn cho rằng anh đang xã giao.
Phó Trầm: "Ừ"
"Anh sẽ về trước 11 giờ."
"Được, vừa lúc em có chuyện muốn nói với anh."
Cúp điện thoại, Phó Trầm ngồi lại trên sopha, Trì Uyên đi tới đặt tay lên vai anh hỏi: "Sao còn chưa đi đón vợ anh đi?"
Phó Trầm vắt chéo hai chân nhấp một ngụm rượu vang đỏ: "Cô ấy mệt, phải về nghỉ ngơi."
Trì Uyên "chà chà" hai tiếng, chế nhạo nói: "Nhìn anh xem, không chừng sẽ là Trần Thượng tiếp theo."
Trần Thượng là có biệt hiệu thê nô trong giới của bọn họ.
Trần Thượng mới từ nhà WC đi ra, đúng lúc nghe được câu này thò lại gần hỏi: "Hai người đang nói xấu gì tôi đấy?"
"Đi đi tránh ra chỗ khác, mẹ nói chứ, ai rảnh mà nói anh."
Trần Thượng: "......" Con mẹ nó có thể đừng chửi bậy hay không, bà xã anh còn đang ở bên cạnh đấy.
Vợ Trần Thượng tên Lục Hoàn, là biên kịch nổi danh trong giới, nhỏ hơn anh mười tuổi, bây giờ cũng đã 27-28 tuổi rồi, con cái cũng đã 5 tuổi.
"Anh Thượng, anh nhanh ra nhìn xem, chị dâu bị nôn."
"Hay là có đấy."
"...... Anh Thượng thật may mắn quá."
Mọi người ai cũng trêu chọc một câu, nhìn khuôn mặt Lục Hoàn dưới ánh đèn càng ngày càng đỏ, trong lòng mọi người đều biết là chuyện gì.
Trần Thượng chạy vèo một cái tới.
Ngu Quy Vãn cúp điện thoại, biết Phó Trầm không ở nhà, nên cô ăn chút gì gần đó rồi mới về nhà, nhanh chóng tắm rửa một cái rồi nằm vật ra giường ngủ.
Rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, cô tỉnh lại lần nữa là bị Phó Trầm hôn tỉnh, trên mặt ẩm ướt, như bị cái gì đó liếm lên, cảm giác mát lạnh dính dính không thể không mở mắt.
Mùi thuốc cùng mùi rượu trộn lẫn chui vào trong mũi, cô vô thức bĩu môi, chặn mũi chỉ lát sau thấy đau nhói trên xương quai xanh, Ngu Quy Vãn hít một cái, cúi mắt nhìn đầu sỏ gây tội đang vùi đầu làm chăm chỉ.
Cô đẩy vai Phó Trầm giả vờ tức giận nói: "Anh làm gì đấy? Có phải uống nhiều rượu quá không?"
Nửa nhịp sau Phó Trầm mới ngẩng đầu lên, ánh mắt quá dịu dàng, âm sắc rất thấp: "Không uống nhiều, chỉ hơi say mà thôi."
Cơ thể không nhịn được mà nhũn ra, Ngu Quy Vãn không nhìn vào mắt anh nữa mà lạnh giọng nói: "Anh còn hút thuốc?"
"Anh là người duy nhất có người nhà mà người nhà lại không đi, nên bị mọi người phạt rượu, hơi buồn nên muốn hút thuốc."
"Cưỡng tình đoạt lý*." Anh giải thích như thế giống như là cô sai.
*Theo VN mình là 'cả vú lấp miệng em': Dùng thế mạnh, của cải để chèn ép, lấn át kẻ yếu hơn.
"Anh đi tắm nhanh lên không thì đừng mong lên giường ngủ, cũng đừng mong chạm một đầu ngón tay vào người em."
"Anh đừng nhìn em, em nói được làm được không thay đổi đâu."
Cuối cùng Phó Trầm đứng mép giường, một vị trí rất dễ nhìn thấy, cởi từng cái một từ quần rồi áo, chỉ còn xót lại một cái quần tứ giác thì nhẹ nhàng đi lấy quần áo ngủ vào phòng tắm.
"Ào ào xôn xao......" Tiếng nước chảy vang lên.
Ngu Quy Vãn ngồi dậy bật đèn lên, cô duỗi tay lấy điện thoại nhìn chỉ còn mấy phút nữa là 12 giờ, thế mà nói về trước 11 giờ, đúng là đồ lừa đảo.
Khoảng gần 10 phút sau, Phó Trầm lười biếng từ phòng tắm đi ra, tóc trên đầu vẫn còn đang nhỏ nước, quần áo lộn xộn không cài nút trên, Ngu Quy Vãn nhìn mấy lần rồi thôi, trong lòng lại chửi thầm có cơ bụng thì ghê gớm lắm à còn show ra nữa.
Phó Trầm nghiêng qua ôm cô, làm cô tức giận nói: "Chỉ có mấy phút anh đã tắm sạch sẽ chưa đấy?"
Phó Trầm cúi đầu mỉm cười ẩn ý, anh quay quay cử động cổ, hỏi lại: "Muốn anh cởi hết cho em kiểm tra không, xem cẩn thận từng chỗ một." Trong lời nói mang theo sự trêu chọc.
Ngu Quy Vãn liếc nhìn anh "Không đứng đắn." Nhớ tới chuyện nghiêm túc nên không ầm ĩ với anh nữa, đẩy người anh ra: "Anh sấy khô tóc đi, em có chuyện muốn nói với cho anh."
"Chuyện gì? Em nói đi?"
"Anh làm khô tóc trước đi."
"Lo cho anh?"
Ngu Quy Vãn "Ừm" một tiếng, nhìn vào mắt anh: "Không thể lo cho anh?"
"Vinh hạnh vô cùng." Trong mắt anh đều là cô, khóe miệng mỉm cười: "Em sấy cho anh?"
Ngu Quy Vãn hơi sửng sốt, sao giọng điệu này nghe như làm nũng thế nhỉ, người run lên, mềm giọng trả lời: "Tay em đau quá." Đây mới là làm nũng thật sự.
Phó Trầm đau lòng nói: "Anh xoa giúp em."
"Không được." Ngu Quy Vãn bắt lấy tay anh, khẽ nhếch cằm lên, hờn dỗi nói: "Đêm nay không làm được không? Để em ngủ một giấc thật ngon, chỗ đó bây giờ vẫn còn đau......"
"Sáng mai còn phải đi chạy show, rất vất vả."
"Được." Phó Trầm ma xui quỷ khiến đồng ý, rõ ràng trong lòng rất muốn, ở nông thôn mấy buổi tư vị chỉ được nhìn mà không đươc sờ thật sự không dễ chịu chút nào, cho nên hôm qua làm hơi quá, rồi nói thêm: "Cảm thấy mệt thì không phải làm nữa, anh nuôi em."
Không muốn nói đến đề tài này, Ngu Quy Vãn nói: "Anh đi sấy tóc nhanh lên."
"Được." Phó Trầm làm khô tóc rồi quay lại giường, rất quy củ ôm cô, ngửi mùi hương của cô không nói câu nào.
Ngu Quy Vãn nói: "Em nhận một gameshow về du lịch, ngày mai phải đi quay rồi, còn đến quay tại nhà cho nên sáng mai anh dậy sớm nhé, đừng ở trong nhà, em sẽ sắp xếp lại quần áo và đồ đạc của anh đến lúc đó không tìm thấy anh nhớ gọi cho em."
"Ừ." Phó Trầm hỏi: "Bao giờ thì về?" Anh chỉ quan tâm mỗi vấn đề này.
"Chắc khoảng một tháng rưỡi, không lâu bằng thời gian đóng phim." Ngu Quy Vãn nói.
Phó Trầm nói: "Thế lúc anh nhớ em thì phải làm sao?"
Ngu Quy Vãn hơi ngẩn ra, nhìn vào mắt anh cũng không né tránh, nếu đấy là sự thật, cô cười nói: "Cho phép anh một ngày hút hai điếu."
Phó Trầm cọ cọ cổ cô: "Không đủ......"
Ngày hôm sau Ngu Quy Vãn cùng Phó Trầm cùng nhau rời giường, cùng nhau ra cửa, sau khi ra cửa đường ai nấy đi.
Đào Tử về nhà đón năm mới mà nét mặt tỏa sáng, béo thêm một vòng, Ngu Quy Vãn đi đường cứ trêu ghẹo cô nàng mãi.
Quay lại Thịnh Thành lần nữa đã là buổi chiều, hai người vội vàng đi tới địa điểm tiếp theo.
Le Cool (chương trình phỏng vấn kiểu đối thoại) dù sao cũng là một chương trình lâu đời có tiếng, fans cố định nên có đường dây trực tuyến riêng thuộc về mình.
Nam diễn viên chính trong《 Phù Tang 》 là Trương Nhất Thiên, một tiểu thịt tươi, độ chú ý trên mạng chưa cao lắm, tuổi cũng không lớn, kỹ thuật diễn cũng được, tính cách không tệ nhưng bộ phim này lại nói về nữ nhiều hơn.
Ngu Quy Vãn tính đúng thời gian đi tới, ở hậu đài nói chuyện chưa được hai câu thì tiết mục bắt đầu ghi hình.
Người dẫn chương trình để hai người tự giới thiệu sau đó ngồi xuống nói những chuyện xung quanh bộ phim.
Người dẫn chương trình hỏi Ngu Quy Vãn: "Khi nhận bộ phim điện ảnh này thì điều gì đã hấp dẫn bạn?"
Ngu Quy Vãn nói: "Nhân vật Tang Tang rất biết suy nghĩ cũng như hiểu rõ trách nhiệm của mình, toàn bộ phim xoay quanh sự trưởng thành của nhân vật, sự phát triển không phải đề tài riêng về tình yêu mà còn mang tính hiện thực, điểm này đã hấp dẫn tôi." Sự tồn tại của nam chính chỉ là hoàn thiện thêm nét bút trên mắt rồng mà thôi.
Người dẫn chương trình: "Sau khi xem đoạn trailer, thật sự rất xuất sắc, Tang Tang tốt nghiệp đại học vì theo đuổi tự do, dứt khoát đi du lịch vòng quanh thế giới dù không nhiều tiền, đây cũng là một trong những mặt điên cuồng của Tang Tang."
Cô gật đầu nói: "Đúng vậy, nhân vật Tang Tang này tính cách khá nhiều mặt."
Về sau người dẫn chương trình lại hỏi: "Vậy trong hiện thực, điều điên rồ nhất mà bạn từng làm cho đến nay là gì?"
Ngu Quy Vãn mỉm cười nghĩ: "Đại khái là năm tốt nghiệp trung học tôi đã cường hôn chàng trai mình thích."
Người dẫn chương trình: "Kết quả thì sao?"
Cô nhún vai cười cười: "Không theo đuổi được." Nhưng đã ngủ với anh ấy.
Lời còn chưa nói xong, fans phía dưới đã thở dài hết đợt này đến đợt khác.