https://truyensachay.net

Chí Tôn Vô Lại

Chương 05 : Hào môn Điền gia

Trước Sau

đầu dòng

Hiện tại người nào cũng học được thông minh rồi, cho nên có ra ngoài lừa gạt, thì cũng cần phải có vỏ bọc hấp dẫn !
(Tiểu Lôi ngữ lục)
o0o
Khi mà tên đầu to trọc lóc đi đầu bỏ mắt kính xuống, hai luồng mục quang tựa như đao phong đánh giá trên dưới Tiểu Lôi một chút.
Tiểu Lôi trong lòng hơi kinh hãi, nghiêm trọng rồi, cái tên này thần khí nội liễm, chỉ sợ là nhân vật lợi hại. Loại người này tâm chí kiên định, không phải là loại mà hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt của hắn có thể tùy tiện qua mặt được. Hắn theo thần côn thúc thúc kia mấy năm, mặc dù cái gì bát quái kinh dịch các thứ chỉ học được đại khái, nhưng mà thuật xem tướng này ngược lại đạt được bảy tám phần chân truyền rồi.
"Ngô Đạo Tử tiên sinh có nhà không ?" Đại hán trọc đầu mở miệng, thanh âm âm lãnh phảng phất có cảm giác như ngày đông mà đem khối băng nhét vào trong quần áo người ta vậy, lập tức dọa Tiểu Lôi nhảy dựng lên, cười nói : "Cái này… …người không có nhà, các vị có chuyện gì không?"
Trọc đầu lạnh lùng nhìn Tiểu Lôi, đột nhiên vung tay, thấp giọng hét một câu : "Dẫn đi !"
Mấy đại hán như hổ như sói lao lên, không để phân bua liền nắm tay Tiểu Lôi lôi ra ngoài, Tiểu Lôi mặc dù cũng cao một mét tám, nhưng mấy đại hán này ai cũng khoảng hai mét, mặt mũi bặm trợn, cơ bắp còn to hơn chân người thường, Tiểu Lôi không kịp phản kháng đã bị bọn chúng kéo ra ngoài cửa.
"Ai chà các vị, các ngươi tìm Ngô Đạo Tử mà, bắt ta làm gì ? Lẽ nào lão thiếu các người tiền đánh bạc ?" Tiểu Lôi luôn miệng kêu to. Mắt thấy bộ dáng hung ác của mấy đại hán này, nhìn sao cũng thấy giống người trong hắc đạo, không phải là Ngô Đạo Tử lão hỗn đản kia thực sự gây ra họa chứ ? Nó trách lão từ sớm đã vội vàng bỏ chạy rồi, còn nói cái gì ra ngoài vân du, cái nên bị ngàn đao… …tội quá tội quá, Tổ sư gia ở trên cao, đệ tử thực không có nguyền rủa thúc thúc của mình, chỉ là, ai... …
"Buông ra, buông ra à… …" Tiểu Lôi miễn cưỡng tránh né, nhưng làm sao địch lại lực khí của bọn chúng, vội quá hắn hô lớn : "Các người tìm Ngô Đạo Tử lão tặc kia, nhà của lão ở trên lầu, các người cứ việc đập phá, cứ việc lấy đi. Ta vô can mà, ta chỉ là hàng xóm của lão, ta và lão cũng không có thân quen à! Ta chỉ là được lão nhờ coi dùm cửa hàng… …"
Tiểu Lôi đã bị tống vào trong xe, hai đại hán canh giữ Tiểu Lôi, mặc dù tuyệt không làm gì với hắn, nhưng bọn họ hiển nhiên đều là người rất có kinh nghiệm, giữ chắc lấy đầu bả vai của Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi hô to một trận, lúc này bị ném trong xe, trong mắt thoáng qua một tia tinh mang kỳ lạ. Một tay không chút tiếng động đã yên lặng đặt bên cạnh phần eo của một hắc y đại hán, nhưng liền đó tựa hồ do dự một chút, tia tinh mang trong mắt kia lùi đi, tay cũng yên lặng thu về. Trên mặt khôi phục lại giả lộ ra bộ dạng hoảng sợ, thầm than một tiếng, rồi mới thành thật ngoan ngoãn ngồi xuống
Đại hán trọc đầu thủ lĩnh nhóm đứng trong cửa hàng, ánh mắt quét một vòng, nhìn thấy các loại "pháp khí" như la bàn, kiếm mộc đào, bút chu sa chỉnh tề bày trên bàn, vung tay hạ lệnh : "Toàn bộ mang đi !"
Ba đại hán dưới tay phân ra mà làm, cũng không kể đến cái gì bảo bối mà Tổ sư gia dùng qua, tóm lấy rồi ném vào trong cái bao lớn mang theo bên người, sao đó mọi người lên xe, lập tức đi luôn.
"Các vị lão đại, các người tìm Ngô Đạo Tử xúi quẩy, bắt ta về làm gì ? Ta chỉ là một tên giúp việc trông coi cửa tiệm mà thôi, cùng Ngô Đạo Tử lão già đó không có nửa điểm quan hệ !" Khuôn mặt Tiểu Lôi nặn ra nụ cười cẩn thận nói, trong lòng thì chửi lớn, hôm nay ra cửa mà không chịu bói cho chính mình một quẻ, trọc khí trùng thiên, là điềm đại bất tường à… … A phi phi phi phi phi ! Tiểu gia ta linh quang hộ thể, quỷ thần bất xâm, mệnh cung có kim quang, đại cát đại lợi mới đúng !
Vô lượng thọ Phật, A di đà Phật, chân Chúa bảo hộ, thánh Allah, a phi phi phi, Gia Cát tiên thánh tổ sư bảo hộ tiểu gia ta được bình an vô sự… …
Chiếc xe đó đi một lèo không dừng, kể cả trong thành phố cũng phóng đi rất nhanh, tựa như hồn nhiên không coi quy tắc giao thông vào mắt. Dọa cho Tiểu Lôi suốt quãng đường cứ ở trên xe la hét, cho đến khi xe ra khỏi thành phố, chầm chậm đi vào con đương núi nổi tiếng, mới an tĩnh lại.
Đây là khu vực nổi tiếng dành cho người giàu, nhà cửa xung quanh đều là của những người đại phú đại quý, căn nhà kém nhất chỉ sợ cũng có giá trị ngàn vạn. Mỗi cánh cổng lớn đều trang trí tinh mỹ dị thường, Tiểu Lôi mặc dù tu hành không sâu, nhưng linh giác cũng phát triển dị thường, vừa tới liền cảm giác được một cỗ khí tức quét vào mặt, trong lòng thầm nói khó trách khó trách, khó trách có thể sống ở nơi đây đều là hào môn nổi tiếng các tỉnh cảng, không nói đến quý khí nguyên bổn của các hào môn này, phong thủy của địa phương này cũng cực kỳ tốt à, chính là nơi tàng phong tụ khí, sơn hoàn thủy bão, có thể nói là người mượn thế đất, đất trợ khí cho người, khó trách là nơi đây đều là hào môn ở.
Chiếc xe theo con đường đi lên, đến một căn biệt thự lớn nhất, chiếc xe dừng lại trước cổng lớn, thiết bị giám thị điện tử thoáng rung lên liền đó cổng lớn tự động mở ra.
Tiểu Lôi gần như bị áp giải đi như phạm nhân vào trong tòa nhà này.
Ừm, rất lớn, tòa nhà ba tầng với hai ngàn mét vuông, trong ngoài đều có sân, bên ngoài nhà có bảo vệ mặc đồ Tây màu đen, ngươi nào cũng đeo earphone, đều có bộ dạng giới bị, còn bên trong thì hấp dẫn hơn nhiều, có thể nhìn ra xa thấy cảnh biển, còn có hồ bơi riêng và vườn hoa, xem ra ngươi có tiền thật biết cách hưởng thụ.
Nguyên bổn còn muốn cẩn thận xem xét hoàn cảnh xung quanh, nhưng mấy tên bảo vệ bắn qua ánh mắt băng lãnh khiến Tiểu Lôi vội cúi thấp đầu xuống.
Bước vào căn nhà, đẩy cửa tiến vào một căn phòng giống như phòng khách, hai hắc y đại hán theo "hộ tống" Tiểu Lôi đẩy hắn vào bên trong cảnh cửa, rồi phanh một tiếng đóng cửa lại.
"OO cái XX của ngươi !" Tiễu Lôi chửi một câu, quay đầu nhìn, không khỏi lộ ra biểu tình kinh ngạc : "Ừm ? Các vị đồng đạo trưởng bối, các người sao lại đều ở đây ?"
Nguyên lại tại căn phòng này, căn bản tụ tập những người nổi danh trong giới huyền học ở thành phố này !
Ách, cơ bản cũng là những thần côn tương đối có tiếng tăm ở thành phố !
"Ai chà, Diêu Bán Tiên ở thành Nam, Trương Thiết Chủy ở thành Bắc ! Di ? Còn có Mạc lão tiền bối ! Cơn gió nào đã thổi lão nhân gia tới đây vậy ?" Tiểu Lôi hi hi ha ha chào hỏi một vòng. Cũng chỉ giới hạn trong ba thần côn danh khí lớn nhất, còn một số người khác, Tiểu Lôi mặc dù không quá quen biết, cũng quá nửa đều là có chút thành tựu trong giới giang hồ lừa đảo.
Nguyên bổn thấy lại có một người bị đẩy vào, ba người ở trong phòng trước là mặt mày vui mừng, liền đó nhìn thấy tiến vào chính là Tiểu Lôi, trong ánh mắt không khỏi thoáng qua một tia thất vọng.
Người lớn tuổi nhất là Mạc lão tiền bối, có thể nói là tiền bối cao nhân của giới thần côn thành phố này, một đầu tóc bạc trắng, khuôn mặt đầy thần thái ung dung tường hòa, nhìn thấy Tiểu Lôi, không khỏi than một tiếng : "Đây không phải là đứa cháu Tiểu Lôi của Ngô Đạo Tử sao ? Ngươi… … thúc thúc ngươi đâu ?"
Tìm một cái ghế lớn còn trống ngồi xuống, Tiểu Lôi cười nói : "Các vị tiền bối, thúc thúc ta hôm nay từ sớm đã ra ngoài vân du, do vậy mới bắt ta đến đây". Con ngươi chuyển qua, thăm dò nói : "Các vị cũng là… …"
Tiểu Lôi ngoài mặt mang vẻ tươi cười, trong lòng lại nghi hoặc, có khi nào Ngô Đạo Tử lão thần côn kia đoán hôm nay có chuyện, nên mới sớm cao chạy xa bay rồi không ? Ừm, bất kể thế nào, không phải xã hội đen đòi nợ là tốt !
Vì sao loại sự tình lãng mạn như anh hùng cứu mỹ nhân luôn phát sinh trên đầu ta vậy ? - Tiểu Lôi ngữ lục.
Trương Thiết Chủy ở thành Bắc chuyên môn xem phong thủy cho người trời sinh đã có khuôn mặt gầy gò hốc hác, để hỗ trợ cho khuôn mặt, lại cố ý lưu lại một chòm râu dê, hai ngón tay đang kẹp lấy râu than : "Ai, đáng tiếc à, Nơi đây có một chuyện khó giải quyết, ngoại trừ thúc thúc Ngô Đạo Tử của ngươi, bằng vào pháp lực cao cường của lão, chỉ sợ không có biện pháp giải quyết, sao lão lại đúng ngày hôm này mà ra ngoài vân du vậy chứ ?"
"Nơi đây mời đến các vị tiền bối của thành phố này, rốt cuộc là có chuyện gì khó giải quyết ? Lẽ nào bằng vào nhiều năm kinh nghiệm của các vị cũng không thể giải quyết ?" Tiểu Lôi quay đầu nhìn Mạc lão tiền bối kia cười nói.
Lão gia khuôn mặt ngượng ngùng mỉm cười, chúng nhân trong phòng cũng đều tựa hồ nói không ra lời.
Đám người này phần lớn thực sự không có bản lĩnh thông huyền gì cả, bất quá đều là bằng vào một cái miệng và ba tấc lưỡi không xương, lừa gạt đám người ngu muội, kiếm chút tiền tài mà thôi.
Nói đến chuyện này, cũng cần nhắc nhở một chút, Ngô Đạo Tử lão già kia mặc dù là hỗn đản, nhưng mà bản lĩnh thí ít nhiều gì còn có được một chút. Bất quá ngày thường quan hệ với chúng vị đồng đạo không được hòa hiệp lắm.
Có thể hòa hiệp sao ? Người ta làm việc cũng có quy tắc, mặc dù đều là kiếm ăn hỗn tạp, nhưng đều phân công rõ ràng, ngươi bói quẻ của ngươi, ta xem tướng của ta, ngươi làm phong thủy của ngươi, ta đuổi tà của ta. Ai cũng không được xâm phạm địa giới của người khác, cũng như nước sông không phạm nước giếng, Bằng không, không phải là giành miếng ăn của nhau sao ?
Còn như Ngô Đạo Tử, xem tướng đoán mệnh, xem phong thủy còn tiện đó làm luôn tróc quỷ đuổi tà, chỉ cần có thể kiếm tiền là cái gì cũng làm, cái đó là đã triệt để bước qua giới hạn rồi. Mấy năm nay cũng không biết đã cướp đi miếng ăn của bao nhiêu ngươi rồi, tự nhiên là có người đố kị hận thù rồi. Mấy người này ngày thường minh thương ám tiễn cũng không biết đã sử ra bao nhiêu, nhưng mà Ngô Đạo Tử thủ đoạn cao minh, bao nhiêu năm đứng vững không ngã, ngược lại còn đánh ra được tiếng tăm một vùng. Chúng vị đồng đạo mặc dù đố kị hận thù, nhưng mà lại không làm gì được, trong lòng đối với bản lĩnh của Ngô Đạo Tử cũng rất bội phục.
Thấy sắc mặt ngượng ngùng của mọi người, Tiểu Lôi trong lòng lạnh giá !
Nhất định là người gia chủ này gặp phải chuyện gì khó khăn rồi, mới đem các "cao thủ" nổi tiếng của huyền môn tất cả mời đến, kết quả không ai có thể giải quyết vấn đề, đám người này giờ mới nghĩ đến việc mời Ngô Đạo Tử lão hỗn đản kia.
Trong chuyện này chỉ sợ không có tâm tốt lành gì !
"Ồ… …Cái này". Vẫn là Mạc lão tiền bối lớn tuổi nhất, tin chắc cũng là lão già lừa đảo da mặt dày nhất, mở miệng đầu tiên nói : "Tiểu Lôi, thúc thúc ngươi thực không có ở trong thành thị à ? Ai, việc này làm sao mới tốt đây ? Người gia chủ này đã mời chúng ta đến, nhưng chuyện này chúng ta không giải quyết được, bọn họ sẽ nhốt chúng ta tại đây, một ngày không giải quyết, sợ là một ngày không thả ngươi".
Tiểu Lôi lập tức làm ra bộ dạng vì nghĩ mà phẫn nộ, hét lên : "Lý nào như vậy ! Có chuyện ép người làm việc trái ý mình sao ? Đây … …"
"Nhỏ tiếng ! Nhỏ tiếng !" Trương Thiết Chủy vội vàng thấp giọng hô, cười khổ nói : "Điền gia bọn họ tài đại khí thô (giàu có thế lực), hơn nữa… …he he, thế lực đến khiếp người à, đám cô hồn dã quỷ chúng ta không chọc vào được".
Lời nói vừa ra, Tiểu Lôi cũng hơi biến sắc : "Điền gia ? Lẽ nào là Điền gia kia ?"
"Còn có thể là Điền gia nào nữa ? Tại địa phương này, còn ai có thể hành sự hoành hành bá đạo như Điền gia đó chứ ? Bọn họ nói rồi, chuyện này nếu như làm không tốt, chỉ sợ chúng ta cũng phải bồi táng à !"
Tiểu Lôi trầm mặc không lên tiếng, sự hoành hành của Điền gia này bản thân tự nhiên là biết, Điền gia nhất môn có tiền có thế, dưới cờ khống chế mấy cái công ty trên thành phố, thêm vào đó nghe nói còn có hắc đạo ở hải ngoại đứng sau lưng, nghe nói cả việc buôn lậu súng ống cũng là đại long đầu, Ngày thường ngay cả mấy cái đại xã đoàn thấy Điền gia lão đầu tử kia cũng phải cúi đầu chào.
Điền gia nếu muốn giết mấy tên lừa đảo trên giang hồ, còn không phải là dễ dàng như bóp chết gà ?
Đang nghĩ đến đó, liến nghe thấy cửa phòng mở ra, bốn hắc y nam tử tiến vào, liền đó một thanh âm thô quánh hét lên : "Vị nào là môn hạ của Ngô Đạo Tử sư phụ ?"
Cước bộ vội vã, một trung niên nam tử cường tráng đi nhanh vào, trên mặt mang theo biểu tình nóng vội. Người này thân thể cao lớn, cũng mặc một bộ thâm sắc Tây phục, chỉ nhìn hình dáng ít ra giá trị cũng là mấy vạn đồng rồi. Tiểu Lôi đi theo lão già lừa đảo kiếm ăn, bản lĩnh nghe tiếng nhìn mặt cũng có được một chút.
Nhìn bộ dáng thực là cực kỳ đoan chính, chính như cổ nhân nói là loại tướng mạo đường đường, chỉ là lông mày nhíu lại một chỗ, hiển nhiên là có chuyện gì đó lo lắng.
Tiểu Lôi ngược lại không vội không vàng trước đó chỉnh lý lại dáng dấp của mình một chút, rồi mới từ từ đứng dậy, lộ ra một vẻ tươi cười không nóng không lạnh, ôn tồn nói : "Tại hạ chính là Tiểu Lôi môn hạ đệ tử Gia Cát môn, được vị tiên sinh này mời đến".
Mấy động tác này của hắn, người người trên mặt đều không khỏi lộ ra vài phần tán thán. Có mặt ở đây có người nào không phải cả một đời đã nhảy múa trên đầu thương mũi giáo chứ ? Phải biết chừng này tuổi muốn lừa đảo, vậy dáng dấp ngoại hình là quan trọng nhất, làm sao cũng phải nói đến vỏ bọc bên ngoài.
Bộ dạng lúc này của Tiểu Lôi, cười đến mức không nóng không lạnh, thần thái không vội không vàng, bộ dạng đạo mạo an nhiên đầy tự tin, đó mới là phong phạm của bậc cao nhân đệ tử ! Thêm vào đó một thân bề ngoài của hắn… …
Ách, Tiểu Lôi hôm này vì trong coi cửa tiệm cho lão thần côn không có trách nhiệm kia, nên đặc biệt cố ý mặc một thân áo dài kiểu xưa --- Lẽ nào để hắn mặc đồng phục mang giày Nike rồi đi đoán mệnh cho người ta sao ?
Thêm vào bộ dạng xuất chúng của Tiểu Lôi, mang chút mùi vị phong trần tuấn lãng, cứ như vậy xem ra, thực sự có vài phần thần vận của cao nhân đắc đạo.
Ánh mắt của người trung niên lập tức nhìn qua, vừa mới tiếp xúc ánh mắt đó, trong lòng Tiểu Lôi cũng hơi hơi chấn động, người này ánh mắt có thần, nhưng là tinh thần nội liễm, một tia lệ khí cũng không lộ ra ngoài, hiển nhiên là có bản lĩnh dưỡng khí.
"Ô, ngươi chính là ?" Người trung niên trước là vì Tiểu Lôi tuổi còn trẻ mà kinh ngạc, liền đó ánh mắt đánh giá Tiểu Lôi hai cái, trong mắt mới miễn cưỡng lộ ra ba phần hài lòng. Lòng nghĩ : Người thân hoài dị năng tất có dị tướng ! Tiểu tử này mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng mà nhìn bộ dạng thực có chút đạo môn, chỉ là hy vọng hắn không phải là loại người chỉ có cái vỏ bên ngoài.
Liền đó ra dấu cho thủ hạ hai bên, bốn ngươi tùy tòng phía sau liền tránh ra khỏi cánh cửa, ngươi trung niên thản nhiên cười nói : "Tiểu sư phụ xin mời, trong nhà tôi có chút sự cố, mong ngài đến giúp đỡ hóa giải cho, chúng ta ra ngoài nói chuyện nào".
Tiểu Lôi mỉm cười, cũng không chối từ, lập tức đi ra ngoài. Phía sau đám người lừa đảo không khỏi lộ ra các loại ánh mắt phức tạp, vui mừng trước bất hạnh của người khác, đó là những kẻ ghen tỵ với Ngô Đạo Tử đã lâu. Còn có loại lòng đầy kỳ vọng, đó là hy vọng Tiểu Lôi thực sự có thể ra tay giải quyết nan đề, để chủ nhân có thể thả mọi người đi.
Ra khỏi phòng, chuyển qua một đại sảnh phú lệ đường hoàng, tiến vào một phòng cách âm, bốn tùy tòng ở lại phía sau đóng cửa, ngươi trung niên dùng ánh mắt ý bảo Tiểu Lôi ngồi xuống, rồi mới than một tiếng, sự u buồn trên mặt mới biểu hiện ra, thấp giọng nói : "Không biết tiểu sư phụ xưng hô thế nào ?"
Tiểu Lôi con ngươi khẽ chuyển, mỉm cười nói : "Gia Cát thần toán môn hạ đệ tử, Điền tiên sinh cứ gọi ta là Tiểu Lôi được rồi".
"Ừm". Người trung niên tựa hồ không để ý, trầm giọng nói : "Tiểu Lôi tiên sinh. Tôi tên Điền Chấn, trong giới cũng tính là có vài phần danh tiếng, tin rằng ngài cũng nghe qua tên tuổi Điền gia chúng tôi. Thật không dám dấu, trong nhà tôi gặp phải chuyện này, thực là có chút quái dị, do vậy mới thỉnh mời chúng vị huyền môn cao nhân đến đây, đáng tiếc, he he… …" Nói đến đó, ngữ khí hắn biến thành có chút bất thiện : "Đáng tiếc chúng vị cao nhân thật là khiến cho tôi vô cùng thất vọng".
Tiểu Lôi cũng không nói, chỉ yên tĩnh lắng nghe hắn nói tiếp.
"Chuyện này có chút quái dị, do vậy… …" Ngữ khí Điền Chấn dần dần nghiêm túc : "Chuyện này bất kể thế nào, ngài tuyệt đối không thể nói ra ngoài !"
Tiểu Lôi trong lòng căng thẳng, lập tức mở miệng nói : "Nhưng ngoài kia mấy người đó … …"
Điền Chấn lông mày nhướng lên, một cổ khí thế lăng lệ từ trên thân tán phát ra, lạnh lùng nói : "Bọn họ tuyệt không dám nói ra !"
Tiểu Lôi trong lòng có chút bất an, khuôn mặt lại không có biểu hiện gì, thản nhiên nói : "Rốt cục là chuyện gì khiến Điền tiên sinh lo lắng như vậy ?"
Điền Chấn than một tiếng, sắc mặt có chút âm trầm, chầm chậm nói : "Là tiểu nữ… …" Ngừng một chút, hắn lại nói ; "Vậy đi, tiên sinh theo ta đi xem một cái là biết !"
Nói rồi làm động tác thỉnh mời, chỉ về hướng một căn phòng ở bên cạnh.
Tiểu Lôi theo Điền Chấn đi qua, vừa mới mở cánh cửa ra, trước mặt liền cảm thấy toàn thân khí tức như phát lạnh, tựa như có một cỗ khí tức chí âm chí hàn quét vào mặt, gần như toàn bộ ngũ quan lục thức linh giác của con người đều bao phủ lại, phảng phất như ngày đông bị người ném vào trong hồ nước đã đóng băng, toàn thân từ trong ra ngoài đều bị cái lạnh xuyên suốt, gần như ngay cả trái tim cũng bị lạnh đến run cả lên.
"Thực là khí tức tà quái !" Tiểu Lôi nhịn không nổi kêu lên thất thanh.
alt
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc