Bùi Anh gửi đi lời mời kết bạn, sau khi đã thêm Tống Nam Xuyên, cô lại quay lại tài liệu xem kỹ dãy số kia.
"Đây là số di động của anh sao?" Cô hỏi.
"Đúng vậy." Tống Nam Xuyên gật đầu, cũng xem tư liệu của cô.
Lông mi Bùi Anh khẽ động, bấm dãy số kia. Di động trên người Tống Nam Xuyên vang lên. Anh ta lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, là số lạ.
Bùi Anh lén lút nhìn màn hình điện thoại của anh ta, nói: "Là tôi gọi." Tống Nam Xuyên nhếch miệng, cười một cái, lưu lại số của cô.
Bùi Anh thở ra một hơi, rõ ràng chỉ là trao đổi phương thức liên lạc, cô lại cảm giác giống như làm xong một sự nghiệp vĩ đại kinh thiên động địa .Cô đem di động cất kỹ đi một lần nữa, hướng về Tống Nam Xuyên khóe môi cười cười. Tống Nam Xuyên nhìn cô, ánh mắt mềm mại: "Lần sau có thời gian, lại cùng nhau ăn cơm."
Bùi Anh kiềm chế trái tim đang không ngừng đập loạn, cố trấn định mà nói: "Ừ."
Sau khi đến chỗ cô ở, giống như lần trước, Tống Nam Xuyên nhìn cô đi vào trong tiểu khu, mới để cho lái xe lái xe đi. Bây giờ tâm trạng của Bùi Anh lâng lâng cũng giống như cơn gió nhẹ lướt qua mặt cô vậy, cô một đường càng đi càng nhanh, cuối cùng nhịn không được kiễng chân lên xoay hai vòng trên mặt đất.
Cánh hoa đào rơi xuống đầy trên đỉnh đầu của cô, mấy con mèo hoang trong sân cũng không biết từ nơi nào chui ra, vây quanh bắp chân cô liên tục kêu meo meo.
"Tiểu Hắc Tiểu Hoa, buổi tối vui vẻ~." Bùi Anh ngồi xổm xuống. Đùa giỡn với chúng nó, nụ cười trên mặt còn tươi hơn so với cành hoa đào nở rộ.
"Meo meo ~" vài con mèo nhỏ kêu lên giống như làm nũng, Bùi Anh đứng lên, nói với chúng "Chị đi lên lấy thức ăn, các em chờ ở đây nhé."
Cô nhanh chóng lên lầu, đổi sang giày đế bằng, mang theo thức ăn cho mèo cùng nước khoáng đã mua lúc trước mang xuống dưới.
Mấy con mèo hoang quả nhiên vẫn còn đợi cô ở đó, cô đổ thức ăn vào chậu đã chuẩn bị riêng, chúng nó liền chạy tới gần bắt đầu ăn.
Tâm trạng Bùi Anh thật tốt liền cầm di động chụp hình lại mấy con mèo, rồi gửi lên nhóm bạn bè thân xem. Khi nhìn thấy màn hình hiển thị những người phản hồi lại, cô nhịn không được ngẩn người nhìn số Wechat của Tống Nam Xuyên.
Anh không nằm trong danh sách bạn thân, cô muốn nhìn một chút lịch sử hoạt động của anh cũng không được. Cô lưu tên anh một cách thân mật là "Xuyên Xuyên", lại đối với hai chữ này thở dài.
Mình trực tiếp chủ động muốn phương thức liên lạc của anh như vậy, anh có cảm thấy mình có mưu đồ khác hay không? Dù sao anh cũng là một tổng giám đốc lớn, khẳng định gặp qua rất nhiều việc chủ động lôi kéo làm quen thân như vậy rồi.
Cô nâng má ngồi xổm ở dưới lầu, đang suy tính thiệt hơn, nhóm bạn bè liền có một tin nhắn nhắc nhở mới.
Cô nhìn thoáng qua, là Tống Nam Xuyên vừa thích (ở trong bản cv để là điểm một cái khen nên mình để thế này cho dễ hiểu) hình ảnh mà cô vừa gửi đi.
Bùi Anh đột nhiên bật cười, cô là người như thế nào, anh trong việc qua lại sau này tự nhiên sẽ hiểu rõ, cô không nên ở chỗ này buồn lo vô cớ.
Cô sờ sờ cái đầu nhỏ của con mèo hoang, đối với chúng cười nói: "Các em từ từ ăn, đồ sáng sớm ngày mai chị đến dọn, ngủ ngon."
"Meo meo ~" vài con mèo nhỏ tranh thủ lúc rảnh rỗi đáp lại cô một cái.
Bùi Anh sau khi về đến nhà dự định tắm rửa xong rồi đi ngủ, khi đến trước tủ lấy quần áo ngủ, cô nhìn xuyên qua chiếc gương to thấy khóe miệng đang nhếch lên của mình.
Bộ dạng ngốc nghếch hồng loan tinh động* trong nháy mắt làm cô xấu hổ cực kỳ, cô cắm đầu ở trên giường, ôm chăn mền lăn lộn hai vòng. Phát tiết xong, cô mò qua lấy di động, gửi cho Nhậm San San một tin nhắn: "San San, mình cho thêm Tống Nam Xuyên vào Wechat rồi. (>▽
红鸾星动:“Hồng loan tinh động” (sao Hồng Loan chuyển động) để hình dung tới một cuộc tình duyên tốt đẹp nào đó sẽ tiến tới hôn nhân, sao hồng loan cũng thường ám chỉ sự đào hoa. Câu này còn gắn liền với một thần thoại bên Trung Quốc là Nhụy Công tiên tử hoặc là Long Cát công chúa.
Nhậm San San: F*ck! Cậu khi nào thì hành động trở nên nhanh chóng như vậy!
Bùi Anh: Mình đang xấu hổ chết đi được _ (:3∠ )_
Nhậm San San: Xấu hổ a xấu hổ! Cái xã hội nay còn tồn tại nhiều người da mặt quá mỏng, đều chủ động đánh chủ ý (tiếp cận) lên những người đẹp trai a.
Bùi Anh:...
Cô cảm thấy mấy lời vàng ngọc của Nhậm San San lại nhiều thêm một câu.
Nhậm San San: Cậu có trộm coi danh sách bạn bè của anh ta không? Có thấy hay không mấy bạn gái Giáp Ất Bính Đinh Mậu?
Bùi Anh: Anh ấy không có hiển thị danh sách bạn bè...
Nhậm San San: Anh ta quả nhiên là cao thủ, một giọt nước cũng không tràn~.
Không phải đâu!
Bùi Anh nhăn mũi, đem đoạn đối thoại với Nhậm San San xóa bỏ.
Dù chủ động che giấu Nhậm San San, nhưng tâm tình Bùi Anh giống như lúc xe cáp treo lên tới đỉnh, treo trên cao ở giữa không trung.
Kết quả của buổi tối quá phấn khích chính là nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ, buổi sáng đồng hồ báo thức vang lên, Bùi Anh cứ thế lằm y một lát trêngiường, sau đó mới giống bộ dạng xung phong mà bò dậy.
Cực nhanh chuẩn bị xong, Bùi Anh mở tủ lạnh ra, nghĩ cầm sữa và bánh mì, nào biết trong tủ lạnh vừa không có sữa cũng không có bánh mì, cô lúc này mới nhớ tới ngày hôm qua thức ăn còn cô đều đã ăn hết tất cả, vốn định khi về nhà tiện đường mua, kết quả cả đêm tâm tình quá mức thấp thỏm lo âu, sớm đem việc mua bữa sáng bỏ quên ở trên chín tầng mây.
Trong tủ lạnh chỉ còn lại ba miếng bánh bích quy, Bùi Anh hết cách, đành phải lấy ra ăn tiếp tục sống.
Cô lấy điện thoại di động ra chụp lại bữa sáng khốn khổ của mình, đăng lên nhóm bạn bè : "Bữa sáng [ đáng thương ][ đáng thương ]."
Sau khi đăng xong, cô cầm bánh bích quy ăn hết, rồi từ trên lầu chạy xuống. Ngồi trên xe taxi , cô mới lại cầm điện thoại ra nhìn nhìn.
Mới vừa đăng lên vòng bạn bè đã nhận được một bình luận trong nhóm bạn bè: "Còn có bánh bích quy ăn là tốt lắm rồi, mình mỗi sáng sớm đều là cải xanh đậu phụ. [ tạm biệt ]."
Bùi Anh nhướng nhướng đuôi lông mày, trong nhóm có không ít nữ minh tinh đều ăn uống điều độ, cô ngược lại liên tục không chú ý vấn đề này, vì thứ nhất công việc của cô vốn dĩ không nhiều, thứ hai là cơ thể cô ăn bao nhiêu cũng không mập.
Sau khi cô thu hồi lại vẻ mặt hèn mọn của mình, di động lại "Ong" một tiếng, nhận được một tin báo mới.
Bùi Anh nhìn thoáng qua, là tin nhắn Tống Nam Xuyên gửi cho cô.
Bùi Anh trong nháy mắt hô hấp đều nhanh ngừng lại, đầu ngón tay cứng ngắc mở tin nhắn ra.
Xuyên Xuyên: Như thế nào để năm phút có được một bữa sáng dinh dưỡng? Phòng bếp Đại Miêu sẽ dạy cho bạn làm thế nào để dễ dàng có được bữa sang trong tuần! Thứ hai, sữa chua 200ml, Granola từ yến mạch 40g, một số loại trái cây...
Bùi Anh đem từng câu từng chữ trong chuỗi tin nhắn dài anh gửi qua xem hết, chính văn như tựa đề bày tỏ, bày ra ra sách dạy nấu ăn bữa sang một tuần bảy ngày không giống nhau.
Trái tim cứ đập thình thịch, anh là nhìn đến nhóm bạn bè của mình, cho nên mới gửi tin nhắn này sao? Cũng không có lời mở đầu trước sau, cứ như vậy gửi sách dạy nấu ăn qua, cô lại có chút buồn cười.
Bùi Anh còn chưa hồi phục, di động lại rung lên một cái
.
Xuyên Xuyên: Tiểu Trương là trợ lý của tôi, nam.
"... Phốc." Bùi Anh trầm mặc hai giây, nhịn không được cười rộ lên, gò má chậm rãi đỏ lên.
Bác tài xế liếc mắt nhìn cô, cùng bạn trai nói chuyện phiếm, cười đến vui vẻ như vậy. Hiện tại những người tuổi trẻ này, một lời không hợp liền ân ái, thật sự là không có đạo đức mà.
Bùi Anh cầm điện thoại di động, cực nhanh gõ một chuỗi văn tự, rồi gửi đi: "Vậy giúp tôi cảm ơn Tiểu Trương [cười trộm] Tống tổng, anh không bận sao, còn có thời gian lướt Wechat?"
Xuyên Xuyên: Đang chuẩn bị đi gặp khách hàng.
Bùi Anh: Vậy tôi không làm phiền anh nữa ~
Tống Nam Xuyên không có phản hồi lại, Bùi Anh nghĩ anh khẳng định là đang bận rộn làm việc, liền cất điện thoại di động.
Sau khi đến studio, vẫn là thay trang phục giống ngày hôm qua, Chỉ là hôm nay cô có cảm giác bên trong đoàn làm phim có không ít ánh mắt nhìn cô khác với ngày hôm qua.
Bùi Anh nghĩ một lát nhưng không nghĩ ra được nguyên nhân là gì,liền không suy nghĩ đến việc này nữa.
Về sau khi Đào Đào hỏi cô tối hôm qua cùng Tống Nam Xuyên đi đâu, cô mới hiểu được. Cô không biết được rằng tối hôm qua có bao nhiêu người nhìn thấy cô lên xe của Tống Nam Xuyên,từ trước tới giờ những việc kiểu này đều không có gì là bí mật, chỉ cần một người biết, rất nhanh sẽ lan truyền ra ngoài.
Đào Đào mắt vẫn còn mở to nhìn cô, Bùi Anh khẽ mân mê xoa nhẹ đôi môi đỏ bóng(nhũ), nói với cô ấy: "Tống tổng thấy tôi mãi vẫn chưa gọi được xe, liền đưa tôi một đoạn đường."
Đào Đào trừng mắt nhìn, tựa hồ có chút không tin: "Hai ngươi không có đi đến nơi khác sao?"
"Còn có thể đi chỗ nào, chụp hình cả một ngày tôi chỉ muốn về nhà ngủ thôi."
"A... Được rồi." Đào Đào lại cùng cô tán gẫu hai câu, đạo diễn liền gọi đi chụp ảnh.
Bùi Anh không biết Đào Đào có tin hay không, càng không biết rõ những người khác trong đoàn phim nghĩ như thế nào, nhưng cô cũng không có ý định giải thích nhiều làm gì, chuyện như vậy bình thường càng giải thích thì càng phiền phức. Mặt khác phần diễn của cô rất nhanh sẽ kết thúc, đợi sau khi cô đi, không quá vài ngày bọn họ cũng liền quên vụ này.
Có lẽ là do áp lực vừa quay vừa phát sóng,cho nên tiến độ của đoàn phim rất nhanh, không biết thế nào, liền đến lúc trước Trần Thắng đặc biệt từng đề cập với cô màn diễn catwalk kia .
Để chụp cảnh quay này, đoàn phim còn mời vài người mẫu thật làm khách mời, ông ấy bắt đầu liên tục lo lắng khí chất trên sàn diễn của Bùi Anh sẽ bị tụt lại so với đám người mẫu chuyên nghiệp, nhưng chờ tới khi Bùi Anh hóa trang xong, ông hoàn toàn loại bỏ đi băn khoăn này.
Chiều cao của Bùi Anh mặc dù so ra kém người mẫu chuyên nghiệp, thế nhưng đôi chân dài kia đủ hấp dẫn ánh mắt người khác. Hơn nữa diễn viên sở dĩ có thể làm diễn viên, cũng là bởi vì bọn họ có thể sắm vai những người khác. Bùi Anh đi lên sàn T, hoàn toàn trở thành một người mẫu quốc tế.
"Bùi Anh khí tràng(khí chất trên sàn diễn) toàn bộ được triển khai, mang giày cao như vậy mà vẫn có thể bước đi ổn định." Phó đạo diễn nhịn không được cảm thán vài câu, ông cũng hoài nghi Bùi Anh trước kia thật sự là làm người mẫu.
Đạo diễn xem Bùi Anh đi trên sàn chữ T xong, trong mắt cũng có vài phần tán thành. Dáng người cô rất đẹp, bộ váy thiết kế cổ chữ V khoét sâu bao trùm mông, hoàn toàn phác hoạ ra những đường cong hoàn mỹ trên thân thể của cô, không biết chừng lại còn khiến cho người khác cảm thấy sắc. Dục*. Một đầu tóc đen dài đến eo bị sấy phồng lên.Tóc uốn xoăn, gợn sóng, lay động theo mỗi bước chân của cô. Cánh tay tuyết trắng ở dưới mái tóc như ẩn như hiện.
情 : chữ tình này ở đây không phải là tình cảm mà là tình trong tình dục.
Hai máy quay cho cảnh diễn này thay đổi nhiều góc độ, chụp ba lượt mới kết thúc, cho tới khi kết thúc Bùi Anh cảm thấy chân như bị rút gân.
Du Khải Trạch đứng xem bên cạnh liền đi đến chỗ cô, khóe miệng nhếch lên giơ chiếc di động cầm trên tay hướng về phía cô: "Đại mỹ nữ, nhìn xem?"
Bùi Anh không rõ chuyện gì đi tới gần nhìn thoáng qua, hoa ra là Du Khải Trạch chụp mấy bức ảnh cô vừa đi catwalk.
"Như thế nào, tôi chụp cũng không tệ lắm phải không?
"Thật đúng là rất đẹp." Dưới ánh đèn của các góc biến đổi trên T đài, vẻ mặt cô thật tự nhiên, nhưng đi trên sàn giống như mang theo gió vậy, trên màn hình cũng có thể cảm giác được cỗ khí chất kia.
"Chủ yếu là người mẫu đẹp." Du Khải Trạch đi đến bên cạnh cô, cúi thấp đầu nhìn cô: "Muốn tôi gửi cho cô không?"
"Được, cảm ơn."
“Wechat của cô.” Anh ta hướng cô nhẹ nhàng hếch cằm.
Muốn có Wechat của cô cũng thật tụ nhiên, cùng bộ dạng ngại ngùng bất an của cô ngày đó muốn lấy wechat của Tống Nam Xuyên hoàn toàn bất đồng.
Wechat của Bùi Anh vốn không được tính là weichat riêng tư, bên trong thêm rất nhiều người, mỗi lần dời khỏi một đoàn làm phim, người liên lạc lại nhiều hơn một nhóm. Lúc này Du Khải Trạch muốn wechat của cô, cô cũng không có ngượng ngùng, thoải mái thêm anh ta vào.
Du Khải Trạch tên xưng hô thân mật là Kai, Bùi Anh thuận tay đem anh ta ghi chú thành Du Khải Trạch.Sau khi nhận được ảnh chụp về , cô chọn lấy một tấm mà bản thân cảm thấy đẹp nhất, rồi gửi lên nhóm bạn bè.
Không biết Tống Nam Xuyên có hay không trông thấy đây?
Cô vụng trộm ở trong lòng nghĩ như vậy.
Có thể là do bức ảnh có nội dung khá chấn động, rất nhanh liền đưa tới không ít người nhắn lại.
"Ảnh quay mới của đại mỹ nữ ư? Nhan sắc lại được nâng cao nha. [ sắc ] "
"F*ck là ánh mắt tôi có vấn đề? Ngực trở xuống tất cả đều là chân a [ cười cry] "
"Bùi Bùi cậu diễn Lưu Quang Nghê Thường sao?"
"Kể từ sau khi thêm Tống Nam Xuyên , cậu đăng bài nhóm bạn bè đăng đến phá lệ chuyên cần a (mặt doge ) "
Bùi Anh: "..."
Không thể nghi ngờ, tin nhắn cuối cùng được gửi đến từ chính Nhậm San San.
Như là tư tưởng nhỏ của minh bị vạch trần , Bùi Anh quệt quệt khóe môi, rất nhanh, tấm ảnh này lại thu được một cái khen ( thích) đến từ "Xuyên Xuyên".
Bùi Anh cao hứng khóe miệng vẫn chưa hoàn toàn nhếch lên , Tống Nam Xuyên gửi đến cho cô một tin nhắn wechat: "Tối hôm nay có rảnh không? Cùng nhau ăn một bữa cơm đi."