https://truyensachay.net

Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ

Chương 1

Trước Sau

đầu dòng
Kiều Ân hạnh phúc đã trở lại, bởi cô biết có một người đàn ôngở phương xa cũng đang nhớ về cô. Cô đã trở nên hoạt bát, tập thể dục cũng không bị gián đoạn nữa, cô nhất định sẽ vì anh mà giảm béo. Những thay đổi từ từ đang diễn ra. Và một số người sẽ còn gặp lại, dù tâm trạng trước sau không giống nhau. Kiều Ân ngồi đọc sách trong vườn trường. Dạo này mới có thời gian rảnh để bình tâm đọc một vài truyện ngắn tiếng Anh, mọi thứkhông còn nhàm chán như trước nữa. Đọc mệt rồi, cô nhìn lên cây phía xa, cha từng nói, nhìn vào màu xanh của lá cây là cách thư giãn mắt tốt nhất. Tuy vậy nhìn một hồi, lại cảm giác mắt bỗng mờ đi. Cô nghĩ nhìn tiếp một lúc sẽ hết, nhưng trong mơ hồ cô cảm thấy con đường nhỏ gần đó có người đi qua, nhưng cô cũng chẳng để tâm lắm. Ánh sáng của mặt trời chiếu trước mặt cô bất ngờ bị chắn, cô mới phát hiện có ai đó đang đứng trước mặt mình. Kiều Ân đưa mắt nhìn bóng người phía trước, hơi bất ngờ, Nhan Trinh Tịch! Nhan Trinh Tịch im lặng, chăm chú nhìn Kiều Ân với ánh mắt dò xét. Cô cũng không chớp mắt, nhìn thẳng vào mắt cậu ta nhưng nỗi buồn đau chua xót trong mắt Nhan Trinh Tịch bỗng khiên khóe mắt cô ngấn lệ. Không được, không được nhắm mắt! Cô thầm nhủ. “Cậu… tối mình sẽ tìm gặp cậu, bây giờ không tiện”, Nhan Trinh Tịch nói vẻ quan tâm. Cậu ta quay đầu bước đi. Còn cô vẫn ngẩn người nhìn theo bóng lưng đó, thấy không xa là một cô gái đang đứng, chăm chú nhìn họ. Kiều Ân mở to mắt, nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười khích lệ. Nhan Trinh Tịch cố kìm nén nỗi buồn, rồi bước đi cùng cô gái đó. Lặng lẽ nhìn họ sóng bước bên nhau đi xa, Kiều Ân hơi nhắm mắt lại, dòng lệ ấm áp từ đôi mắt trào ra. Chỉ cần nghĩ về hình ảnh lúc nãy, những lời không thể nói ra trong đôi mắt Nhan Trinh Tịch, Kiều Ân đột nhiên bật cười. Cậu ấy lo lắng gì chứ? Lẽ nào cậu ấy nghĩ rằng cô vì nhìn thấy cậu đi cùng cô gái khác nên mới ngồi đây buồn bã, ha ha, buồn cười, Kiều Ân không thể không cười to hơn, tựa hẳn vào cái cây bên cạnh. Nhan Trinh Tịch thật dễ thương! Làm sao cô có thể chứ, nhìn thấy cậu ấy có người mới như thế cũng khiến mặc cảm tội lỗi trong cô vơi đi, cuối cùng không còn lo lắng cậu ấy vẫn đau khổ vì cô nữa. Cô hạnh phúc, và hy vọng mọi người có thể tìm thấy hạnh phúc của riêng mình! Sau đó, Kiều Ân đã làm quen với cô gái hôm ấy, là do Nhan Trinh Tịch giới thiệu. Cô ấy là cựu sinh viên mà Nhan Trinh Tịch quen khi ở Bắc Kinh. Hóa ra cô ấy cũng có ý định ra nước ngoài, cha mẹ cô ấy đều là giáo sư của trường, xác suất được ra nước ngoài là tương đối cao. Còn Nhan Trinh Tịch có vẻ cũng rất hạnh phúc khi cuối cùng cũng tìm được một người bạn cùng chí hướng. Thế là chuyến đi Bắc Kinh của cậu ấy cũng khá bổ ích! Xem ra cậu ấy đã tìm được cô gái mà mình hằng mơ ước và điều đó mới giúp được cậu ấy theo đuổi ước mơ của mình, còn cô, cô không phải là người đó! Thời gian giống như tên trộm tài ba, lặng lẽ lấy đi mọi thứ mà bạn không hay biết, chẳng hạn như sự cô đơn, suy nghĩ và chờ đợi. Sắp đên Tết rồi, quãng thời gian mà Thiệu Minh Vỹ đang mong ngóng từng ngày. Anh sắp được về bên Ân Ân. Nghĩ như thế khiến anh làm việc hăng say và hiệu quả hơn. Biết anh sắp về, Uông Kính cũng vui vẻ nhắc anh nhất định phải hỏi thăm Kiều Ân hộ mình. Anh đã bắt đầu thu dọn hành lý, chỉ còn đợi công ty ra thông báo nghỉ lễ là anh sẽ về ngay lập tức. Tan can, anh từ chối mọi lời mời của đồng nghiệp, chỉ muốn vềnhà thật sớm. Càng đến gần ngày nghỉ anh càng thấy bồn chồn, chỉmong gặp Ân Ân ngay, không biết giờ trông cô thế nào. Cô khoe với anh trên điện thoại là đã gầy rồi, nhưng nhất quyết không chịu chat video, nói muốn dành cho anh sự bất ngờ. Điện thoại reo, là của Ân Ân . “Ân Ân, tan học chưa?” Đên giờ cơm rồi. “Vẫn chưa, đói quá đi”, giọng cô mệt mỏi. “Sao em vẫn chưa ăn cơm?” “À, hôm nay có người mời em nhưng tiếc là người ta chưa đến”, Kiều Ân cũng biết làm nũng rồi. “Ồ, ai có vinh dự được mời kẹo bông của anh bữa tối thế?”, anh cố ra vẻ điềm nhiên. “Không nói cho anh biết”, cô cười khúc khích. “Nên mời các bạn trong ký túc xá của em nữa, sao có thể bỏ rơi họ được”, anh cố thả lỏng người. “À, chỉ mời mình em thôi, được rồi, không nói vói anh nữa, sắp đến giờ rồi. 88! Tối em gọi lại cho anh nhé”, không đợi anh trả lời, cô đã gác máy. Thiệu Minh Vỹ thở mạnh, cố nặn ra nụ cười, chả sao cả, chỉ một bữa ăn thôi mà, không sao đâu. Nhưng những lời đó vẫn khiến anh thật khó chịu. Thiệu Minh Vỹ trở về nhà trọ, bực bội quăng cặp lên bàn làm việc, bắt đầu chuẩn bị đồ ăn . Hôm nay chẳng muốn nấu cầu kỳ, ăn gì cũng được. Nhưng chợt phát hiện ra mỳ đã ăn hết, ừ, anh ngập ngừng một lúc, quyết định ra ngoài mua mỳ. Tiện thể mua thêm đồ ăn ngon, dù tâm trạng không tốt nhưng vẫn phải ăn. Thiệu Minh Vỹ xách theo một túi thức ăn về, trèo lên tầng, nhìn thấy bóng một phụ nữ đứng ngoài hành lang nhà mình, trông dáng lưng, không giống người ở trong tòa nhà, hay là đến tìm hàng xóm. Trời lạnh thế này mà chỉ mặc một chiếc áo gió, đúng là thời trang đánh tan thời tiết. Thiệu Minh Vỹ đến trước cửa phòng mình, lấy chìa khóa khẽmở cửa, thậm chí không thèm nhìn cô gái đó, dù sao anh cũng không muốn quen với phụ nữ lạ. Chỉ khi anh bước vào phòng, cô gái bên cạnh nói. “Cho em ăn mỳ được không?”, cô dè dặt đề nghị. Thiệu Minh Vỹ giật bắn mình. Khi đối diện với đôi mắt mà anh nhớ trăm nghìn lần tại sao anh lại sốc thế này chứ. “Sao nào? Hóa ra anh nói nhớ em đều là lừa em à?”, cô ấy cười. Người này là Kiều Ân! Người mà anh nghĩ không thể xuất hiện lúc này, thế mà lại đang đứng trước mặt anh, ngạc nhiên, xúc động tất cả bỗng khiên đầu óc anh như quay cuồng. “Ân Ân?” Tại sao, sao anh cảm thấy mơ hồ thế chứ, đôi mắt này chính là của cô, khuôn mặt này cũng là của cô, nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó không giống. “Mệt quá, anh còn bắt em đứng bao lâu nữa”, Kiều Ân dậm chân, anh lại bắt nạt em. Thiệu Minh Vỹ nắm lấy túi xách trong tay Kiều Ân, kéo cô vào nhà, khẽ đóng cửa.

alt
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc