https://truyensachay.net

Chỉ Yêu Không Cưới

Chương 22 - Chương 2.6

Trước Sau

đầu dòng
- Anh à, anh có cần tìm người qua đêm không? Anh à, anh có cần tìm gái không? Tôi miễn phí, tất cả đều miễn phí!

Anh ta há hốc miệng, đứng ngây ra.

Khuôn mặt tuấn tú của anh ta bỗng chốc đỏ bừng vì lúng túng:

- Tôi… - Người đàn ông vừa hướng nội vừa nhút nhát tội nghiệp bị dọa đến không thốt nên lời, chỉ bối rối không ngừng vân vê tay.

Ánh mắt cầu cứu của anh ta không ngừng hướng về phía An Tử Minh. Nhìn ánh mắt đó, An Tử Minh cảm thấy dòng cảm xúc tựa như thân thuộc kỳ lạ đó lại ùn ùn kéo đến. Rốt cuộc trước đây cô có quen anh ta không?

- Tại sao không cần? Chẳng lẽ trong mắt đàn ông các người, tôi không có chút hấp dẫn nào sao? – Khả Khả vẫn giữ chặt cổ áo choàng tắm của anh ta, hỏi một cách tuyệt vọng.

Thực sự là như thế sao? Cô giờ đã nhếch nhác đến mức ngay cả miễn phí đem tặng người ta cũng không thèm sao? Nỗi hoang mang trong lòng và sự tủi thân của bao nhiều năm giờ dồn nén lại, cô không muốn gì cả, chỉ muốn sự công bằng!

- Khả Khả, cậu đừng như vậy nữa! Đừng làm khó người khác! Mau bỏ người ta ra! – Minh Minh cuống cuồng ngăn cô lại.

- Làm khó? – Cuối cùng Khả Khả thất thần dần dần buông lơi anh ta – Mình không làm khó người khác! Anh ta muốn đi, thì cứ đi… Tôi không thèm, tôi không thèm!

Vừa được tự do, Trần Phong vội vã ngượng ngập kéo lại áo choàng tắm trên người. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh đưa mắt dò hỏi An Tử Minh.

- Bạn tôi có chút chuyện! Thật sự rất xin lỗi. – Cô không phát ra âm thanh dùng khẩu hình miệng trả lời anh ta.

Cảm giác thật kỳ lạ, rõ ràng là xa lạ, vậy mà cô lại cảm thấy như đã quen biết với người đàn ông trước mặt từ rất lâu.

- Tôi không thèm! Từ giờ Hồ Khả Khả sẽ vui vui vẻ vẻ sống cuộc sống của mình! – Khả Khả như đang tự an ủi, thuyết phục mình, không ngừng độc thoại. – Thế nhưng, vì sao cơn giận trong lồng ngực tôi vẫn không thể nén lại? Tại sao tôi muốn bình tĩnh lại nhưng vẫn lại muốn có cái kích động được buông rơi. – Khả Khả cười một cách thê thảm, cứ từng bước từng bước lùi lại phía sau trong ánh mắt đầy lo lắng của Minh Minh, không để ý rằng cô đã lui về bên thang máy.

- Nếu tối nay không làm cái gì đó, mình sẽ phát điên lên mất! – Nói xong, cô không quay đầu chạy thẳng vào thang máy.

- Khả Khả! – Minh Minh hoảng hốt. Thế nhưng, đã trễ một bước, mặc cô đập thế nào, cánh cửa thang máy đã khép lại, cứ thế đi xuống.

An Tử Minh muốn chạy lại phía cầu thang an toàn đuổi theo xuống nhưng bị Trần Phong ngăn lại:

- Không được, cầu thang an toàn rất tối, nguy hiểm lắm!

Minh Minh đã nôn nóng đến mức không có thời gian nhiều lời với anh ta:

- Cô ấy sẽ xảy ra chuyện mất!

- Em mau bấm thang máy, anh thay đồ xong sẽ đi tìm cùng em! – Trần Phong nói xong buông tay cô ra, quay trở lại phòng nhanh chóng thay đồ.

Anh thay xong quần áo vội vã chạy ra, quả nhiên, ngoài cửa đã không còn ai. Minh Minh vẫn giống y hồi nhỏ, tính tình rất nôn nóng, lại không thích nghe lời người khác. Anh cười gượng, vội vã bấm thang máy, thang máy vừa tới, anh nôn nóng không ngừng nhìn vào bảng hiển thị số tầng đang dần dần chỉ xuống. Lần này vẫn để mất dấu vết của cô sao? Không được! Cho dù vĩnh viễn chỉ có thể là bạn… Cửa thang máy vừa mở, anh lập tức lao ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy một cái người “không ngoan” nào đó đang phờ phạc chuệnh choạng bước ra từ cửa an toàn. Chính anh cũng không để ý, miệng mình đang dần dần hé một nụ cười.

Minh Minh chạy đến con xe Beetle bọ cánh cứng, anh nhìn thấy phía sau còn dán hai chữ “tập lái” to đùng, khuôn mặt tuấn tú hơi nhíu lại. Anh bước nhanh lên phía trước, đưa tay đoạt lấy chùm chìa khóa:

- Để anh lái xe!

An Tử Minh nhìn nhìn bàn tay đột nhiên trống không của mình. Anh ta thực sự đi xuống? Người đàn ông này có phải đã nhiệt tình quá đáng với người lạ rồi không? Lương Tử Tích đã từng bắt cô đọc nhiều các khuyến cáo của cảnh sát.

Thế nhưng, có một thứ cảm giác rất kỳ lạ, cô không hề cảm thấy người đàn ông trước mắt có thể là người xấu, ngược lại, anh ta làm người khác có cảm giác có thể tin cậy một cách kỳ lạ, cô không do dự, vội vã ngồi sang chiếc ghế lái phụ.

Thực ra, cô rất ghét lái xe, lúc phải học lái xe cô đã vểnh mặt lên phản đối. Nhưng Lương Tử Tích lấy lý do sau này sinh con, cô biết lái xe có thể thuận tiện đưa đón con đi học, khiến cô không thể phản bác lại.

Con cái, con cái, con cái… Hễ nhắc đến, cứ y như là tứng bước trong cuộc sống tương lai, Lương Tử Tích đều đã sắp đặt xong, chỉ cần theo lời anh nói, tuần tự đi theo là được.

- Bạn của em có thể đi đâu? – Trần Phong vừa nổ máy liền hỏi cô.

Khả Khả có thể đi đâu? An Tử Minh ngây người. Ngoài người đàn ông khốn kiếp đó ra, Khả Khả thực ra không có nhà. Vì người đàn ông đó, Khả Khả hy sinh cả sự nghiệp học hành của mình, bố mẹ quá tức giận liền đuổi cô ra khỏi nhà, mấy năm gần đây, thỉnh thoảng nghe nói thái độ của bố mẹ cô có vẻ đã nguôi nguôi, nhưng vào các dịp lễ tết, bố mẹ chưa bao giờ chủ động gọi cô về sum họp gia đình. Nhưng mà, ngoài nhà mẹ đẻ, cô còn có thể đi đâu?

- Chúng ta đi đường Hoàn Bắc Tây trước! – Cô chỉ thử đến đó xem sao.

Anh gật đầu, nổ máy, xe đi đúng hướng nhưng lại hỏi một câu rất kỳ lạ:

- Xe có thể ngoặt vào đường Hoàn Bắc Tây? Anh nhớ con hẻm đó rất nhỏ…

Con đường thành phố Hoàn Bắc Tây đã xây dựng được mười mấy năm. An Tử Minh nghiêng đầu nhìn anh, tia nhìn thẳng làm anh có chút bối rối.

Anh lại nói sai điều gì sao?

- Anh từ hành tinh khác đến à?

Khuôn mặt anh bị câu nói này của cô làm cho đỏ bừng.

- Đường Hoàn Bắc Tây không phải nằm giáp với con đường rạp chiếu phim XX sao? Đó chẳng phải là một con hẻm chợ đêm rất hẹp à? – Khi còn nhỏ anh và cô thường mang tiền tiêu vặt đến đó mua kẹo mạch nha, cô họ anh thường cho cô rất ít tiền tiêu vặt, cô rất nghèo, nhưng lại háu ăn, vì thế chưa được mấy lúc đã nhẵn túi. Cho nên, túi của anh thường hết lần này đến lần khác bị cô vét sạch. Về sau, để thỏa mãn cái tính háu ăn của cô, mỗi lần bị cô hẹn lên phố, anh đều đem những đồ nhôm nát sắt vụn, vỏ kem đánh răng sớm đã tích góp từ trước ra mang vào chợ đêm đổi lấy kẹo mạch nha.

Buồn cười nhất là có một lần, túi của anh đã bị cô vét sạch, ngay cả đồ để đổi cũng không còn nữa, thế nhưng cô bé háu ăn đến mức ngay cả răng cũng gần sún hết này lại không chịu, giằng lấy chùm chìa khóa nhà bằng đồng của anh, đem đổi kẹo mạch nha ăn. Sợ cô bị mẹ đánh đòn, lúc về nhà, anh đành nói dối bố mẹ nuôi là mình đã làm mất chìa khóa. Vì cô, lần đầu tiên anh đã làm một đứa trẻ hư.

Dưới sự chỉ dẫn của cô, cuối cùng anh cũng lái xe đến đích – đường Hoàn Bắc Tây.

Anh rất kinh ngạc, đây, đây, đây… thay đổi nhiều quá!

Con hẻm nhỏ cũ nát khi trước giờ đã trở thành một đường lớn rộng rãi, những hàng quán chợ đêm khi trước cũng không biết đã bị dẹp đi đâu nữa.

- Bây giờ em không có thời gian để giải thích kỹ cho anh, đợi khi nào rảnh, em sẽ đưa anh dạo một vòng quanh thành phố! – Quê mùa! Điệu bộ mắt tròn mắt dẹt của anh ta vừa nhìn đã biết là kẻ ly hương nhiều năm không về lại.

Theo chỉ dẫn mà cô hoa chân múa tay phác họa, anh lái xe đến một tiểu khu nhỏ đã cũ kỹ, vừa dừng xe, chân đi giày cao gót, cô lần theo trí nhớ leo một mạch lên đến tầng bảy.

- Thực ra, hoàn cảnh gia đình Khả Khả rất khó khăn, bố mẹ đều là những người làm công ăn lương, cho nên từ nhỏ cô đã ngoan ngoãn chú tâm vào học, luôn luôn thi đỗ vào các trường công lập với thành tích rất xuất sắc. Cô đã từng là tất cả niềm hy vọng và tự hào của bố mẹ. Đã từng có lúc tất cả người trong tiểu khu đều biết đến cô, cô nói khi còn nhỏ, mỗi lần nhắc đến cô rất nhiều người đều trầm trồ: “Hồ Khả à, con gái nhà ông Hồ? Cô ấy đứng đầu danh sách thi vào trường trung học X đấy!” hay “Hồ Khả à! Biết, tất nhiên là biết! Nghe nói cô ấy lại vừa đoạt giải nhất cuộc thi toán học Olympic đấy!”

Hiện nay, thứ mà người ta nhắc tới chỉ là: “Hồ Khả? Con gái nhà ông Hồ? À à, tôi nhớ ra rồi! Nghe nói chồng cô ta là luật sư đấy!” vẫn giọng điệu ngường mộ như vậy, thế nhưng, vầng hào quang này giờ đây đến từ người đàn ông mà cô dựa vào.

Nếu năm ấy, Khả Khả không gặp người đàn ông đó, cuộc sống của cô cứ thế mà tiến tới, thì người công thành danh toại giờ đây liệu có chính là cô? Thế nhưng giờ đây, những suy đoán này đã không còn ý nghĩa.

Chuông cửa reo, một người phụ nữ trên mặt đã có những nét già nua đi ra.

- Thím à, xin hỏi Khả Khả có nhà không? Cháu là bạn học cùng tiểu học với cô ấy, lâu lắm không gặp nhau, cháu đến tìm cô ấy để bàn một chút về việc tổ chức họp lớp. – Mắt cô mở to hồn nhiên, tùy tiện bịa chuyện. Khuôn mặt tươi cười của cô ngọt ngào đến chết người.

- Mời vào! – Người đàn bà lập tức nhường đường, mời họ vào trong.

- Khả Khả à, đã đi lấy chồng lâu rồi, không ở đây nữa! – Khuôn mặt của mẹ Khả Khả rất hiền hòa, thật khó tưởng tượng ra hình ảnh bà năm đó tay xách chổi, cương quyết đoạn tuyệt với con gái.

An Tử Minh nhìn lướt xung quanh, căn nhà rất chật hẹp, chỉ chừng xấp xỉ bốn mươi mét vuông, có hai phòng và một phòng bếp, không có phòng khách, nhìn một cái có thể vào tận bên trong. Rõ ràng Khả Khả không ở đây. Cô bắt đầu thấy lo âu…

- Thế ạ, cháu còn tưởng rằng lớp trưởng vẫn còn chưa lấy chồng cơ. – Cô đáp bừa.

Người đàn bà thở dài một hơi:

- Nói ra cũng thật là, Khả Khả nhà tôi đúng là đã ăn phải bùa mê thuốc lú… May mà bây giờ cuộc sống cũng khá ổn, chồn nó đối với nó cũng rất tốt!

Cô ngây ra một chút, rõ ràng, Khả Khả chỉ nói những chuyện tốt. Đàn bà, dù là trong vai trò là người làm vợ hay là người làm con cái, đều thường nghĩ trước nghĩ sau, ép dạ cầu toàn.

- Tôi nên gọi hai cháu thế nào?

- Chào thím, thím cứ gọi cháu là Minh Minh là được! - Ở đâu cô cũng đều khua môi múa mép.

- Thế còn cháu? Cháu họ gì? – Mẹ Khả Khả chuyển sang anh hỏi.

Anh ngây người, không biết nên giới thiệu thế nào. Nếu anh nói ra tên họ của mình, cô có nhận ra anh không? Tim anh bỗng chốc đập nhanh.

- Cháu học Trần! – Anh cung kính trả lời như cậu học trò trả lời câu hỏi của thầy giáo – Họ Trần, tên Phong – Anh trả lời ôn tồn lễ độ, thế nhưng mắt lại chăm chú nhìn dán vào cô. Tim đập rất nhanh, rất nhanh, dường như muốn chui ra khỏi lồng ngực. Minh Minh ngốc nghếch… đã nhận ra anh chưa?

Trần, Trần Phong? Miệng cô hơi há ra kinh ngạc, đờ mắt nhìn anh một cách ngạc nhiên. Là, là anh sao?

Khuôn mặt khôi ngô của người đàn ông trước mặt rất giống với khuôn mặt trong ký ức của cô, dần dần, khuôn mặt xinh đẹp của cậu bé tám tuổi năm đó hòa trộn lại với đường nét anh tuấn trên khuôn mặt anh ta…

Không thể nào! Cô cắt đứt dòng suy đoán của mình. Mẹ nói, gia đình cậu quyết định sẽ không về nước nữa, bao gồm cả anh họ. Hơn nữa, tướng mạo anh họ khi nhỏ còn xinh xắn, e lệ hơn con gái khác một trời một vực với người đàn ông khí chất lịch lãm, không ngừng toát ra sức lôi cuốn tự nhiên, mới lạ đầy nam tính trước mắt. Cho dù có thay đổi thế nào, anh họ lớn lên nhất định phải đẹp hơn cả Lee Jun Ki mới phải!

- Ha ha, thì ra tên của anh rất phổ biến! – Cô che miệng cười, giấu đi nét bối rối.

Trần Phong, cái tên rất phổ biến. Hồi tiểu học lớp bên cạnh cũng có một cậu bé béo mũm mĩm tên là Trần Phong, khi học Trung học, trong lớp cũng có một cậu bé đẹp trai có tên giống cậu, khi còn làm ở bệnh viện, cô còn gặp đến cả n Trần Phong. Đã có lúc, sau khi cậu ra đi đến cả n năm, cô đều vẫn quay đầu lại đầy hy vọng, thế nhưng n năm đổi lại chỉ là thất vọng, chỉ là có tên giống nhau mà thôi. Dần dần, sau quá nhiều lần hy vọng rồi thất vọng, cô sớm đã trơ lì. Anh họ sẽ không trở về nữa, năm mười sáu tuổi đó, cô đã nhận rõ sự thực này.

- Tên rất phổ biến? – Anh hoàn toàn thất vọng. Thực sự đã quên sạch sành sanh về anh sao?

Từ khi ra khỏi nhà mẹ Khả Khả, trong đầu óc Minh Minh cứ luẩn quẩn câu nói của một người già: “Con à, trên đời này, mình không thể dựa vào ai hết, dựa vào bố mẹ, bố mẹ già rồi cũng sẽ có ngày không giúp gì được nữa, dựa vào chồng thì đến cuối cùng chỉ có thể bị người ta xem nhẹ. Con gái ấy à, nhất đinh không được quá chiều chuộng, quá hy sinh cho đàn ông, nhất định phải học cách tự yêu lấy bản thân mình!”

Lần đầu tiên cô cảm thấy, việc mình cứ ở nhà như con thú cưng được Lương Tử Tích nuôi nhốt, liệu có phải là sai rồi không? Nếu có một ngày, Lương Tử Tích biến thành Hách Chính Triệt thứ hai, kết cục của cô liệu có phải còn thê lương hơn cả Khả Khả? Ít nhất, đến nay Khả Khả vẫn còn có một công việc.

Một cơn gió lạnh thổi qua, cô rùng mình một cái khó hiểu.

Lúc sau, cô và Trần Phong đã thử đến rất nhiều nơi để tìm Khả Khả, vũ trường, quán bar, thậm chí ra cả bờ sông… Thế nhưng, không thấy tung tích của Khả Khả đâu.

Đã gần một giờ sáng, cuối cùng, điện thoại của cô cũng nhận được dòng tin nhắn đến: “Minh Minh, mình rất ổn, tâm trạng cũng thoải mái rồi, làm phiền bạn rồi, xin lỗi nhé”. Lời lẽ trong tin nhắn rất bình tĩnh, có lẽ cô cuối cùng cũng bình tĩnh tâm lại rồi?

Cuối cùng…

Cô thở phào một hơi. Chỉ là hình như có chút gì đó là lạ, nhưng cô cũng không nói được rốt cuộc có chỗ nào không ổn. Cô có cần tiếp tục đi tìm Khả Khả nữa không? Thực sự không biết nên làm thế nào nữa.

Đang do dự, điện thoại của cô đột nhiên vang lên tiếng nhạc chuông chat chúa “đằng đằng sát khí”, vừa nhìn thấy sô điện thoại gọi đến, cô lập tức chột dạ bắt máy, quả nhiên, bên tai vang lên tiếng quát cố kìm nén:

- Gọi vào máy em tại sao lại cứ báo máy bận suốt?

Đó là vì cô cứ liên tục gọi vào máy của Khả Khả, cô lo lắng đến không dám nói lại, tính tình Lương Tử Tích trước nay đều rất điềm tĩnh, nhưng muốn thế trước hết đừng làm anh nổi giận. Vợ chồng với nhau ba năm, cô hiểu rõ, chỉ cần anh nổi giận thì không dễ để làm dịu đi.

- An Tử Minh, em xem đồng hồ đi, mấy giờ rồi? Em có giữ lời không! – Giọng nói âm trầm đến mức cô thoáng rùng mình.

Anh chỉ cho rằng cô ra ngoài một chút, không ngờ lại như diều đứt dây, điện thoại không phải là không liên lạc được thì cũng báo máy bận. Càng khổ hơn nữa là anh sắp bị ánh mắt nóng bỏng của Hà Huyên Na ăn tươi nuốt sống. Có loại vợ như cô sao? Lễ tình nhân vứt chồng cho hồ ly tinh còn mình thì không biết đã trốn vào đâu nữa. Rốt cuộc là do cô quá tin vào anh hay căn bản không có chút ghen tuông nào? Hôm nay là lễ tình nhân, nếu anh mà biết cô đã đi chơi với “người anh em” nào đó đến 12 giờ còn chưa buồn về nhà, anh nhất định sẽ đem cô chặt ra thành tám khúc mất.

Anh thực sự rất giận, rất giận.

- Em nói địa điểm và vị trí cho anh, anh lập tức đến đón em – Sau đó sẽ không khách khí mà đem cô xử theo gia pháp!

Cô toát mồ hôi lạnh, thôi chết…

Đó là chuyện riêng tư của Khả Khả, cô không muốn nói nhiều với Lương. Việc này rất khó nói ra, nhưng hình như Lương thực sự rất tức giận.

- Không cần đón em đâu, em lập tức về ngay, mười phút nữa! – Cô vội vã “bộp” một tiếng, đậy nắp điện thoại.

- Bạn học Trần, nhờ anh đấy! – Cô chắp tay nhờ vả.

Bạn học?

Trần Phong gượng cười, cô bé này, đúng là rất biết làm thân, giống y như hồi nhỏ.

- Mười phút, ok? – Dọc đường anh lái xe rất vững vàng, dễ có thể nhận thấy là một tay lái lão luyện, thế nên cô muốn nhờ anh đem hết cái sở trường của mình ra giúp.

- Mười phút? Đi mười mấy cây số, lại còn phải xuyên qua trung tâm thành phố, bao nhiêu là đèn đỏ như thế, em thấy có thể không? – Anh cố hết sức để hỏi một cách ôn hòa, trong lòng như có ai bóp nghẹn, rất khó chịu.

Anh vẫn luôn tin rằng cô là sẽ là mẫu người toàn tâm toàn ý yêu bằng cả tính mạng của mình, chỉ là khi tận mắt trải nghiệm, anh thấy rất đau lòng. Tại sao mình lại là người đến muộn?

- Tất nhiên là có thể! – Cô buột miệng.

Chỉ cần coi như không nhìn thấy đèn đỏ, cứ rồ ga phóng qua là được. Khi tối, cô đã phóng đến khách sạn bằng cách đó.

- Anh chỉ có bằng lái xe ở nước ngoài, còn chưa đi thi bằng lái xe Trung Quốc. – Anh thật thà nói, anh không thể để bị công an giao thông bắt được.

Trời, mẹ ơi, không có bằng lái xe? Sao anh có thể vì giúp một người lạ mà mạo hiểm như vậy?

- Thế để em lái! – Cô mở thắt lưng an toàn, muốn tự mình lái xe.

Chứng bệnh hấp tấp trong cô lại tái phát, trong mắt cô cứ thấp thoáng hiện lên cái khuôn mặt Bao công của Lương Tử Tích.

- Thắt dây an toàn lại đi, anh lái tốt hơn em. – Giọng anh vẫn rất nhẹ nhàng – Anh nghĩ chồng em chắc cũng không muốn vì mấy phút mà để em đi vượt đèn đỏ.

Anh vừa nhắc tới, cô bỗng thấy nóng đầu, vượt đèn đỏ sẽ bị chụp lại mà Lương Tử Tích lại thường định kỳ kiểm tra nhật ký vi phạm giao thông của cô. Tại sao vừa mới quen biết mà người đàn ông này đã dường như rất am hiểu tích cách cô, có thể nắm ngay được điểm yếu của cô?

Dọc đường, Trần Phòng không hề lái nhanh chút nào, anh thừa nhận mình chẳng thể vĩ đại như thế. Mỗi phút, mỗi giây ở bên cô đều vô cùng đáng quý đối với anh. Tim anh nghẹn lại. Thực sự sẽ phải tận mắt chứng kiến cô chạy lại với người đàn ông khác? Chỉ có thể hết lần này đến lần khác tự nhắc nhở mình, đừng làm phiền cô nữa, cũng hết lần này đến lần khác tự nhủ với bản thân, cô hạnh phúc là được…

Bốn mươi phút sau, cuối cùng cũng về đến đích. Đó là một khu nhà ở cao cấp, không ngờ lại ở rất gần phòng khám của anh, cũng thật ngẫu nhiên, căn hộ mà anh tìm qua trung gian cũng nằm ở chỗ này.

Vào thời gian muộn thế này, để tránh những hiểu lầm không cần thiết, anh không tiện đưa cô về tận cửa.

- Đến rồi – Anh dừng xe lại bên đường, rút chìa khóa xe đưa cho cô.

- An Tử Minh, tạm biệt! – Anh vẫy vẫy tay, mở cửa xe bước xuống. Cô cũng vội vã xuống xe:

- Anh Trần, xe của tôi, có thể cho anh mượn để về nhà! – Vào thời điểm này tìm taxi không phải dễ.

Gọi hai từ “anh Trần” thật sự có vẻ hơi khiên cưỡng, thế nhưng cô không thể thốt ra được hai từ “Trần Phong”, cái tên này không thuộc về ai khác, nó chỉ thuộc về mối tình đầu tuyệt đối thuần khiết ở một góc sâu trong trái tim cô.

Tại sao cô có thể không hề do dự mà đưa chiếc xe giá hơn ba trăm nghìn tệ của mình cho người khác mượn? Một cảm giác tin tưởng kỳ lạ.

Anh nghe thấy tiếng “anh Trần” liền quay đầu lại, cười nhẹ một cách dịu dàng, pha chút bất lực, vẫy tay chào cô một lần nữa.

Nhìn theo cái bóng quay lưng lại, trong ngực cô có một nỗi phiền muộn thoáng qua như nhiều năm về trước. Sống mũi cay cay, tại sao cô dường như thực sự có cảm giác đã nhìn thấy người bạn thời thơ ấu của mình?

Vội vàng vỗ vỗ vào khuôn mặt tròn tròn của mình. Buồn bã, muộn phiền không thích hợp với An Tử Minh! Chỗ để xe trong khu rất chật, để tiết kiệm thời gian, cô đỗ xe ngay tại chỗ.

Đóng lại cửa xe phía trước, một làn hương hoa tỏa ngào ngạt. Ghế sau xe đặt đầy những bông hồng màu phấn. Trên đường đi tìm Khả Khả, vì hôm nay là ngày lễ đặc biệt, ở các quán bar, bên bờ sông, Trần Phong bị rất nhiều trẻ con quấn lấy chân.

“Anh ơi, mua một bong hoa tặng cho chị gái xinh đẹp này đi!”

“Anh ơi, bạn gái xinh thế, mua hoa đi!”

Nhớ lại cái điệu bộ lúng túng đỏ bừng mặt nhưng lại không gỡ ra được của anh lúc đó, cô bỗng muốn bật cười.

Thông thường, nếu Lương Tử Tích gặp hoàn cảnh đó, ánh mắt lạnh nhạt lại sắc bén của anh có thể làm những đứa trẻ khó bảo cũng đều ngoan ngoãn mà buông tay ra. Thế nhưng, rõ ràng Trần Phong căn bản không thể ứng phó, anh có thể ngoan ngoãn móc tiền ra mua hết bông này đến bông khác.

Chỉ là, cô có chút bất ngờ, những bông hoa anh chọn đều là hoa hồng màu hồng phấn.

Trên đường, anh cứ ngượng ngập không dám tặng cho cô, chỉ đành tự cầm lấy rồi cho lên xe.

Những bông hoa bị vứt bỏ tội nghiệp, lại đều đang hé nở rực rỡ nưa, nếu vứt vào thùng rác thì thật đáng tiếc. Cô thở dài lắc đầu, nhặt từng bông lên, đếm, vừa vặn mười một bông.

Cô ôm hoa vừa đi về phía nhà mình vừa gọi vào số điện thoại ở nhà. Lạ thật, không có người nhấc máy.

Ây, cô về muộn đến thế này, liệu có phải Lương Tử Tích giận quá không thèm quan tâm đến cô nữa? Còn nữa, không biết con hồ ly tinh đó đã về chưa. Cô không phải đồ ngốc, vừa nhìn đã biết, Lương Tử Tích chẳng có tí hứng thú nào với con hồ ly tinh đó cả.

Chỉ là, vì sao cái điệu bộ tránh né của anh có chút lo lắng? Rõ ràng anh cũng có thể dùng ánh mắt sắc bén của mình để “giết” hồ ly tinh cơ mà.

Gần đi đến cửa khu, cô cúi xuống lật tìm chiếc thẻ từ mở cổng lớn, cùng lúc đưa chiếc thẻ mỏng tang ấy lên, chân cô đứng lặng, ngây người nhìn đôi nam nữ đang ôm quấn lấy nhau phía trước.

Rõ ràng là chồng cô và hồ ly tinh.

Cô sửng sốt.

Rời tay, những đóa hồng phấn rơi lả tả xuống đất.

Cô nói sẽ về nhà trong vòng mười phút, thế nhưng thời gian này đã qua từ lâu.

Cứ chừng mười phút, Lương Tử Tích lại đưa mắt liếc nhìn vào chiếc đồng hồ treo tường trong phòng khách. Là anh quá nuông chiều cô, chiều đến mức cô không còn phép tắc gì nữa?

Lúc đi ra ngoài, không lẽ cô không nhìn ra anh đang cực kỳ cô gắng kiềm chế vẻ không vui? Cô tại sao không để ý một chút, vì sao mà không để anh lái xe đưa cô đi? Là ai đã quan trọng với cô như vậy? Mười phút?

Nếu đúng là An Tử Minh mà anh biết, với cái cách đỗ xe lóng ngóng của cô, muốn đỗ xe tươm tất tử tế, ít nhất cũng phải đến mười phút.




3 thành viên đã gởi lời cảm ơn HoàngPhủVũNguyệt về bài viết trên: Yên Vũ Thu, huyentranght, o0oBaByo0o 22.11.2013, 13:19 HoàngPhủVũNguyệt Cựu Editor Ngày tham gia: 02.03.2013, 15:14

Tuổi: 25 Re: (Hiện Đại) Chỉ yêu không cưới - Đan Đan - Điểm: 11 Anh càng nghĩ càng giận, thế nhưng vẫn cầm lấy chìa khóa, đưa tia mắt vừa lạnh nhạt vừa sắc bén nhìn sang người phụ nữ vẫn còn đang ngồi thừ không chịu đi về:

- Anh phải xuống nhà đón vợ. – Ý đuổi khách trong giọng nói rất rõ ràng.

Hà Huyên Na cảm thấy cô ta sắp đông cứng vì sự lạnh nhạt của anh, rõ ràng cơ hội tốt như thế, thế nhưng dù cô có khiêu khích thế nào, Lương Tử Tích vẫn hoàn toàn bất động, chỉ có một cách giải thích duy nhất là anh ta quá quan tâm đến cô vợ của mình, quan tâm đến mức không muốn để xảy ra bất cứ việc ngoài ý muốn nào khác.

Cách giải thích này khiến cô vô cùng không cam lòng! Hà Huyên Na không có ý gì là sẽ đứng dậy, đôi chân thon dài vẫn ngồi vắt chéo trong tư thế vô cùng khêu gợi.

Cô không phục, con người lão luyện thông minh, lôi cuốn xinh đẹp như cô, làm sao có thể thua một “con bé” căn bản còn chưa dậy thì xong?

- Thế em cứ tiếp tục ngồi đây đi. – Anh quay người bước đi, cũng không đuổi cô ta.

Cùng lắm anh đưa vợ vào ở khách sạn cũng được.

Là đồng sự với nhau, anh không muốn làm cô ta mất mặt, nhất là, anh rất hiểu tính cách của Hà Huyên Na, cô ta không bao giờ chịu thua, nếu anh làm cô ta tức lên, sợ rằng cô ta sẽ đem chuyện giữa họ trước kia nói cho “trẻ con” biết.

Tuy rằng đó là chuyện trước khi kết hôn, nhưng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Hơn nữa, trước khi kết hôn, “trẻ con” luôn coi anh như anh lính mới hoàn toàn “trong sạch”, cô thậm chí còn hiểu lầm rằng anh cũng giống như cô, họ là lần đầu tiên trong đời nhau.

Để giữ sự đầm ấm trong gia đình, anh hy vọng cô cứ tiếp tục hiểu lầm. Anh đi ra cửa, vừa bấm nút thang máy, Hà Huyên Na liền đuổi theo, tức giận:

- Lương Tử Tích, anh có ý gì?

Thang máy vừa lên, anh điềm tĩnh bước vào trong, quay người nói một cách lạnh nhạt:

- Anh nói cho em biết, anh đã kết hôn rồi, cũng không thể ly hôn được!

Đàn ông quan trọng nhất là đạo đức và trách nhiệm, những chuyện trước kia đã là quá khứ, giờ anh đã có một gia đình, không thể hám của lạ mà làm chuyện bậy bạ với người đàn bà khác.

- Em đã bảo là em không so đo! – Hà Huyên Na vội vã đuổi theo vào trong thang máy.

Cô không cần anh phải ly hôn! Hai người cứ giống như trước kia, khi có nhu cầu thì tìm đến nhau để thỏa mãn xác thịt, không cần thiết phải yêu đương, không trở ngại đến cuộc sống của nhau, như vậy không tốt hơn sao? Cô chỉ cần một mối quan hệ đơn giản như vậy!

- Anh rất so đo. – Trong thang máy, anh lại lùi ra sau một bước, đứng cách xa cô ta.

Anh rất so đo, cũng rất để ý, hiện nay, cuộc sống hôn nhân của anh rất hạnh phúc, rất mặn nồng, anh không thèm muốn cái cảm giác vụng trộm, càng không muốn thay đổi bất cứ điều gì hết.

Cửa thang máy vừa mở, anh ung dung bước ra ngoài, không hề để ý đến người đàn bà đang bị đả kích nghiêm trọng kia.

Nhìn thấy anh đứng ngóng tới ngóng lui trước cửa lớn, Hà Huyên Na lòng đầy căm phẫn, gào to vặn hỏi:

- Lương Tử Tích, lẽ nào anh đã yêu An Tử Minh?

Câu hỏi làm anh ngây người.

Yêu sao?

Ba năm ở bên Minh Minh, anh đã được nếm trải sự thanh thản và niềm vui mà hai mươi chín năm nay chưa từng có. Anh rất muốn yêu cô, rất rất muốn, cũng luôn luôn cố gắng, anh tin rằng, nếu như tình yêu có thể vun đắp nên, vậy ngày đó sẽ không xa.

Tìm một người mà mình cho rằng thích hợp, tìm một cuộc tình mà mình cho rằng an toàn, cho rằng không thể bị tổn thương để đầu tư tình cảm, đó là điều mà con người luôn luôn trầm tĩnh như anh cam tâm tình nguyện. Không cần biết anh bây giờ có yêu cô hay không, tương lai, nhất định sẽ yêu!

- Có cần em “truyền thụ” kinh nghiệm cho vợ anh không, có cần bảo với cô ta, bộ phận nào trên cơ thể anh rất mẫn cảm không? – Hà Huyên Na khoanh tay trước ngực, khiêu khích nói.

Cô không thiếu đàn ông, tuy rằng rất thích Lương Tử Tích nhưng cô cũng có thể bỏ qua, nhưng điều mà cô không cam tâm là rõ ràng khi đó hai người chưa hề nói chia tay, vậy mà cô vừa về nước thì anh đã kết hôn, điều này không phải cho thấy cô ta đã bị anh ta đá rồi sao?

Quay người, anh căn bản không thèm để ý đến “người đàn bà điên” này.

Bộ phận mẫn cảm trên cơ thể anh? Anh rất chắc chắn rằng Minh Minh còn biết rõ hơn cô ta nhiều, cô ta cho rằng anh sẽ sợ? Anh không chấp nhận sự uy hiếp nào, tối nay, anh sẽ chủ động nói hết với Minh Minh về chuyện trước đây có qua lại với Hà Huyên Na. Có lẽ Minh Minh sẽ có một chút khó chịu, nhưng, chắc chắn sẽ tốt hơn để cô nghe thấy từ miệng Hà Huyên Na.

Rút điện thoại ra, anh định gọi cho vợ, bảo cô đừng vội, phải lái xe thật chậm, anh không giận nữa, anh sẽ ở nguyên tại chỗ để đợi cô.

Nhìn sự điểm tĩnh của anh, Hà Huyên Na biết không thể lấy chuyện giữa họ ra làm vũ khí.

- Thế còn Khương Du Tâm? – Cô ta cố ý hỏi.

Khương Du Tâm, ba từ này như một câu bùa chú, khiến những ngón tay đang nhấn trên bàn phím của anh dường như đột nhiên bị rút hết sức lực.

- Lương Tử Tích, em về lần này là đưa Khương Du Tâm về nước! Hơn nữa, cô ấy không hạnh phúc! – Khóe miệng Hà Huyên Na hiện lên một nét giễu cợt, cuối cùng nói ra sự thực – Có lẽ còn cần đến sự giúp đỡ của Lương đại luật sư!

Vừa nghe những lời này, chiếc điện thoại thương gia đắt tiền trên tay anh “binh” một tiếng, rơi xuống đất.

Vỡ rời.

- Xảy ra chuyện gì? – Anh khó khăn lắm mới cất lên lời. Âm thanh khàn đục, dường như không còn nhận ra giọng nói của chính mình.

Cả đời vinh hoa phú quý, hưởng không hết, đó không phải là khắc họa về Khương Du Tâm hay sao? Khương Du Tâm năm mười tám tuổi đã được gả vào một nhà giàu có sau đó cùng chồng sang Mỹ.

- Tìm Lương đại luật sư anh còn có việc gì khác nếu không phải là chuyện ly hôn, tranh đoạt tài sản? – Hà Huyền Na nhếch môi, nói một cách châm biếm.

Ly hôn? Tạp chí những người nổi tiếng không phải đã viết hai vợ chồng họ tình cảm mặn nồng, là con cưng trong giới xã giao ở nước ngoài hay sao? Anh vẫn luôn cho rằng, trong cái vòng tròn cuộc sống thích hợp với cô đó, cuộc sống của cô nhất định sẽ như cá gặp nước.

Cuối cùng, anh lấy lại bình tĩnh nói:

- Anh nghĩ nhà họ Khương nhất định sẽ tìm được một luật sư tốt hơn anh. – Cho dù ly hôn, nhà họ Khương chắc cũng sẽ tìm một luật sư tầm cỡ quốc tế chứ không phải anh.

- Vụ án này đã không còn luật sư nổi tiếng nào chịu nhận nữa rồi – Ánh mắt Hà Huyên Na từ vẻ giễu cợt dần dần trở nên nghiêm túc – Lương Tử Tích, em có nhiệm vụ của em, mấy ngày nữa, em không thể không đưa cô ấy đến gặp anh! Nhưng mà, nể tình bạn bè giữa chúng ta, em nhắc nhở anh, cho dù nhà họ Khương có trả nhiều tiền thế nào, anh tuyệt đối đừng nhận vụ án này!

Tại sao? Anh nhìn Hà Huyên Na, không lên tiếng hỏi. Bởi vì, anh cũng không dự định nhận. Không kể là Hà Huyên Na hay Khương Du Tâm, anh đều không muốn dính líu đến.

Mối tình đầu này, qua mười mấy năm chờ đợi và dằn vặt, sớm đã nên chôn vùi. Chỉ là, tại sao ánh mắt vừa ngạo mạn vừa yếu đuối của cô, dáng điệu của cô, giọng nói của cô, nét mặt của cô cứ như được khắc vào đá, vĩnh viễn không xóa nhòa đi được, in vào trong đầu óc anh.

Anh căm ghét sự không thể xóa nhòa đó! Giờ, anh đã có một người nên yêu, đang chờ đợi được anh yêu!

Tranh thủ lúc anh ngây ra, Hà Huyên Na liền từ phía sau ôm chầm lấy.

- Lương Tử Tích, hứa với em, đừng nhận vụ án này, có một số người, căn bản không thể động chạm được! – Giống như cảnh cáo, giống như an ủi, giống như để an lòng…

Sự khác thường của Hà Huyên Na khiến anh ngây người, trong phút chốc quên mất cả việc đẩy ra.

- Lương Tử Tích, tại sao anh lại thích người con gái đáng ghét như cô ấy? – Giọng nói của Hà Huyên Na có vẻ như rất không cam lòng, thứ không cam lòng này, đã được chôn dấu bao nhiêu năm!

Ngay cả anh cũng không biết, tại sao mình lại thích người con gái như Khương Du Tâm, cô không hề tốt chút nào, thậm chí còn ngạo mạn đến vô cùng đáng ghét, nghiệt ngã đến làm người khác không chịu đựng được, thế nhưng, tại sao từ ánh nhìn đầu tiên, anh lại không thể cưỡng lại được mà yêu cô? Giống như số phận đã định sẵn. Thứ tình yêu này, cho dù đã qua nhiều năm đến vậy, vẫn vô cùng rõ rệt.

- Cho dù anh nhìn thấy cái gì cũng đừng có mềm lòng, đừng có nhận vụ án của cô ta! Bởi vì đã có đến mấy luật sư… - Hà Huyên Na tuy kìm lại đúng lúc, nhưng vẻ lo âu trong lời nói hiện lên rất rõ ràng.

Anh sẽ không nhận, anh giờ đã nguội lạnh đến mức không thể đem trái tim của mình đi mạo hiểm…

Anh chần chừ chưa gật đầu, tim Hà Huyên Na thót lại, buột miệng nói:

- Lương Tử Tích, anh nói thật cho em biết, anh qua lại với em, có phải vì em có chút giống với cô ta không?

Anh ngưng lại, là thế sao?

Họ là chị em họ, tướng mạo đương nhiên có chút giống nhau, hơn nữa khi còn là học sinh, Hà Huyên Na đặc biệt thích bắt chước theo lời nói, cử chỉ của Khương Du Tâm.

Là như vậy sao? Thế cho nên sau khi gặp lại tại văn phòng Luật, anh đã dễ dàng tiếp nhận sự theo đuổi của Hà Huyên Na?

Bởi vì sự khó nói của anh, Hà Huyên Na có chút phẫn nộ. Đột nhiên, tia mắt cô ta bắt gặp một bóng người tay ôm hoa đang cúi đầu lật tìm trong túi xách, miệng cô ta nhếch lên một nụ cười ác ý:

- Trước đây, lúc lên giường cùng em, người mà trong lòng anh nghĩ là em hay cô ta? – Cô ta cố ý phóng to giọng nói, cố ý ôm thật chặt lấy Lương Tử Tích, cả thân hình mềm mại càng dán chặt vào anh đến không còn kẽ hở.

Đừng hỏi nữa, đừng hỏi nữa!

Anh bực bội nắm lấy tay Hà Huyên Na, muốn gỡ ra, bất chợt nhìn thấy đám hoa hồng màu phấn rơi dưới đất, cả người anh chết lặng.

Minh Minh… cô ấy đến đây từ lúc nào? Cô ấy đã nghe được những gì? Anh bỗng thấy lo lắng lạ thường.

Anh hất mạnh Hà Huyên Na ra, bước nhanh về phía vợ.

- Minh Minh… - Ánh mắt rất phức tạp của anh nhìn thẳng vào cô.

Bất kể cô đã nhìn thấy thứ gì không nên nhìn, anh đều có thể giải thích!

- Ây! Hai người đang nói chuyện? Em, em… không làm phiền hai người chứ! – Cô đang nói cái gì?

Anh Tử Minh cố gượng một nét cười, thế nhưng không sao làm được. Vừa về nhà liền nhận ngay một nỗi “bất ngờ” lớn như vậy, cái này gọi là vườn nhà bị thiêu rụi sao?

Khuôn mặt Hà Huyên Na lộ vẻ như đang xem một vở kịch hay, cười mỉm nhìn họ.

Cô ngồi xuống, đầu óc trống rỗng, nhặt những bông hoa hồng dưới đất một cách vô thức.

- Em nghe anh giải thích! – Anh cũng vội vã ngồi xuống.

Đáng chết! Anh đã đứng cách xa Hà Huyên Na như thế, tại sao lại sơ ý đến mức để cô ta ôm lấy? Lại còn thân mật đến mức ấy!

Cô nhặt hoa xong liền đứng dậy, quẹt thẻ từ, không để ý đến anh, đi vào bên trong khu nhà, bước nhanh như ma đuổi.

Cô đã tin anh biết bao.

Vậy mà…

“Trước đây, lúc lên giường cùng em, người mà trong lòng anh nghĩ là em hay cô ta?” – Câu nói này, cô nghe rất rõ ràng.

Lên giường… bọn họ…

Cô không biết người con gái kia mà Hà Huyên Na nói là ai, thế nhưng, anh lại đã lên giường với Hà Huyên Na. Cô vẫn luôn ngốc nghếch cho rằng, bọn họ chỉ là đồng nghiệp cũ, ha ha, thì ra còn là người yêu cũ nữa!

Cô vừa đến cửa thang máy anh cũng đã chạy đến, cô vừa đặt chân vào thang máy, anh đã ôm chặt lấy cô từ phía sau.

- Bỏ ra, đồ khốn! – Sự thất vọng về đàn ông chất chứa trong buổi tối hôm nay đến lúc này bùng nổ.

Cô vùng vẫy chân tay.

Trên người anh lại nồng nặc thứ mùi nước hoa Miracle đó, thực sự khiến người ta buồn nôn. Thì ra đây không phải lần đầu tiên anh để cô ta ôm!

Thế còn cái chuyện “lên giường” đó? Hà Huyên Na nói “trước đây”, là bao lâu trước đây? Nếu như anh phản bội lại cuộc hôn nhân của họ, cô thật sự không thể tha thứ cho anh!

- Em nghe anh giải thích! – Anh gào lên nhắc lại.

Con mèo rừng hung hăng này, đùi anh bị cô hích nhất định là tím bầm!

- Em không nghe! – Cô phẫn nộ dùng đám hoa hồng trên tay đập bừa lên đầu anh.

Cánh hoa hồng màu hồng phấn, dưới sức phẫn nộ của cô, bầm giập rơi đầy xuống đất, một số thậm chí còn vương lại cả trên đầu của anh. Tay anh bấm nút đóng thang máy, hôn mạnh bịt lấy miệng cô, bịt lấy cả cái hung hăng của cô.

Chú mèo rừng bất kham!

-… - Cô không mở miệng được, chỉ có thể dùng chân tay cật lực vùng vẫy.

Không phải như trước đây sao, hễ cô không nghe lời, anh liền dùng cách hôn để phạt cô.

Hai tay anh kẹp chặt lấy đôi tay đang loạn xạ đánh đấm của cô, hôn thật sâu, hôn kín nỗi buồn của cô, mạnh mẽ tách môi cô ra.

Cô bi phẫn để mặc chiếc lưỡi mềm mại của anh khua khoắng càn quét, mặc anh từng chút từng chút chầm chậm, nhẫn nại gột rửa nỗi phẫn nộ trong cô.

Cửa thang máy mở ra, anh bế xốc lấy cô.

Đóng cửa nhà, còn chưa kịp đến giường, anh đã đè cô xuống sô pha.

Cô vùng vẫy, nhưng không chống lại được sức mạnh của anh.

Anh sẽ dùng hành động thực tế để giải thích với cô, tối nay, tuy anh và Hà Huyên Na bên nhau cả một buổi tối nhưng lại rất rất trong sạch! Anh làm bùng lên những ngọn lửa cuồng nhiệt trên cơ thể cô, mấy năm chồng vợ, những vùng nhạy cảm trên cơ thể đều có thể bị đối phương kích động dễ dàng, cả căn phòng sức xuân dào dạt.

Tấm gương trong phòng khách, phản chiếu lại hình ảnh hai cơ thể đang quấn chặt lấy nhau.

Chỉ là, người đang trôi nổi trong biển giục vọng là cô, lại nhìn rất rõ vào gương, nhìn hình ảnh trong gương, anh và cô, thuộc về cái nhịp điệu bao đời nhân loại, giữa băng và lửa, cô ngỡ ngàng.

Vì sao lúc này lại dùng sex để giải quyết mâu thuẫn? Không phải chỉ một câu rất đơn giản nhất “anh yêu em” là đủ?

Trán kề trên trán, nhịp thở hổn hển của hai người, theo sự dồn dập và thỏa mãn của cao trào, dần dần tĩnh lặng trở lại.

Trên sô pha, cô mệt mỏi cuộn tròn trong vòng tay anh, thế nhưng vẫn mở to mắt không ngủ, sự đê mê kích động không giải quyết được vấn đề, cái điều nằm trong lòng cô, không cách nào có thể coi như chưa từng xảy ra.

Anh mở mắt, quay sang, quả nhiên vẫn nhìn thấy khuôn mặt trăn trở đó.

Thực ra, tính cách của họ hoàn toàn như trống đánh xuôi kèn thổi ngược, nếu như trước kia có ai đó nói với anh, sau này sẽ lấy một người vợ đơn thuần như một tờ giấy trắng, anh nhất định sẽ không chịu tin.

Cuộc sống, đúng là rất nhiều điều không ngờ.

Hai con người vốn hoàn toàn không thích hợp đến với nhau, vốn đã là một điều không ngờ, thế nhưng hai con người tưởng rằng không thích hợp đó trong hôn nhân lại tìm thấy những điều trùng khớp như một kỳ tích, lại càng không thể ngờ.

Chỉ là, cô thích hợp với thứ tình yêu thuần khiết, còn anh sớm đã qua cái tuổi tình yêu thuần khiết đó rồi.

- Anh và Hà Huyên Na đã từng yêu nhau. – Cuối cùng anh đành lên tiếng giải thích.

Hàng lông mày cô quả nhiên nhích lại, nhưng vẫn không nói gì, chờ đợi anh tiếp tục giải thích.

- Anh không trong sáng như em vẫn tưởng. – Anh thở dài thừa nhận.

Rất xin lỗi, anh đã được một món hời lớn, anh được hưởng sự thuần khiết của cô nhưng lại không có cách nào để báo đáp lại.

Môi cô khẽ động đậy, thế nhưng vẫn không nói lời nào.

Thực ra, điều làm cô khó chịu chính là cảm giác bị che giấu, nếu như không có Hà Huyên Na chủ động đến gây chuyện, liệu có phải anh mãi mãi không bao giờ cho cô biết về tình sử trước kia của mình?

Cô đã ngốc nghếch không những coi anh là người yêu nhất mà còn coi anh như người bạn tri kỷ, cái gì cũng nói với anh, cái gì cũng trình bày với anh, ngay cả mối tình đầu thuần khiết đến khiến anh phải cười nhạo của mình.

Thế nhưng, anh đã không nói gì hết.

Cô đã từng hào hứng hiếu kỳ hỏi anh, thế nhưng anh chỉ trả lời một cách rất hàm hồ, khiến cô còn hiểu lầm, tưởng rằng thế giới tình cảm của anh trước khi gặp cô cũng chỉ là một tờ giấy trắng.

Một người đàn ông rất thông minh, còn cô, đúng là một con ngốc!

Đây là điểm khác nhau giữa đàn ông và đàn bà sao? Đàn ông vĩnh viễn thông minh đến mức không bao giờ kể lại tình sử của mình…

Anh muốn vuốt ve mái tóc ngắn dễ thương của cô để an ủi, thế nhưng bị cô nghiêng đầu né tránh.

Bàn tay anh ngưng lại.

Liệu cô có cố chấp quá không? Rốt cuộc đó cũng chỉ là những chuyện trước khi kết hôn.

- Trai gái trưởng thành qua lại với nhau, xảy ra chuyện gì đó không phải cũng rất thường tình sao? – Anh thử giảng đạo lý với cô.

Cô biết điều đó.

Chỉ là…

- Anh đã từng thích cô ta sao? – Cô rất quan tâm đến vấn đề này, còn quan tâm hơn cả quan hệ xác thịt giữa họ.

Anh thận trọng suy nghĩ, nhớ lại một chút. Cái cuộc tình đó hình như là vô vị nhiều hơn yêu thích.

- Ừ - Anh trả lời lấy lệ.

Anh không muốn càng giải thích càng nghiêm trọng.

Nắm chặt tay, cô đỏ mắt.

Cô ghen!

Anh chưa từng nói với cô ba từ “anh yêu em”, thậm chí ngay cả “anh thích em” cũng chưa. Cô biết tính anh vốn trầm, không nói được những lời tình cảm ngọt ngào, thế nên cũng không hề làm khó anh. Thế mà anh lại dám nói đã từng thích con hồ ly tinh đó!

Có cảm giác đe dọa chưa từng có trỗi dậy, từ nay về sau, cô nhất định sẽ học cách thông minh một chút, không để hồ ly tinh già tiếp cận anh.

- Thế còn em? – Cô rất muốn được nghe một lời tỏ tình đơn giản nhất. Chỉ cần một câu đơn giản đó của anh là có thể xóa đi tất cả nỗi bất an trong lòng cô.

Anh ngây người.

Anh tất nhiên là yêu em… Mấy từ này cứ tắc lại trong cổ, anh không thể lừa dối cô.

- Đừng ngốc nữa! – Anh chỉ có thể bối rối đứng dậy, nhặt chiếc quần âu trên sàn, thu dọn đống bừa bộn xung quanh, làm như chú tâm dọn dẹp, lảng tránh cho qua chuyện.

Anh thu dọn bãi chiến trường, lúc chạm đến sàn nhà rải rác đầy những cánh hoa màu hồng phấn, anh ngưng người, quay đầu máy móc nhìn vào bó hoa lớn trong phòng khách mà anh tặng cô, hoàn toàn nguyên vẹn.

Lúc cô về nhà trên tay còn ôm cả một bó hoa, là ai đã tặng cô? Buổi tối cô đã ra ngoài để gặp ai?

Trong lòng tràn ngập một nỗi không vui. Nhắm mắt lại, dành mấy phút để trấn tĩnh, bình tĩnh lại, anh quyết định không hỏi cô nữa. Hôm nay, cả hai đều đã mệt, anh khôn muốn lại châm ngòi tranh cãi.

Lại là câu đó, đừng ngốc nữa, dường như việc cô hỏi mãi mãi đều là một việc rất ngốc.

Anh ấy tất nhiên yêu mày! An Tử Minh, đừng ngốc nữa! Trước đây cô đều tự giải thích như thế, tại sao hôm nay, dường như lại có chút khó khăn?

- Em muốn ra ngoài đi làm. – Cô nói ra cái quyết định tối hôm nay của mình. Vào giờ phút này, cái quyết định đó vô cùng kiên định.

- Em nói sao? – Cô bảo muốn ra ngoài đi làm?

Anh nghi ngờ tai mình có vấn đề.
alt
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc