- Không tin anh biết lắp điều hòa? - Anh khẽ cười, cố gắng làm không khí thoải mái hơn - Khi còn học phổ thông, suốt kỳ nghỉ hè anh toàn làm thợ bảo dưỡng điều hòa, giúp người ta tháo máy, lắp đặt, sửa chữa, đổ gas, hai ba tháng là kiếm đủ tiền học phí và tiền sinh hoạt của cả một năm. - Làm ngành nào, học kỹ thuật gì thì dễ kiếm được nhiều tiền, hình như từ lúc còn đi học anh đã hiểu được rằng dù có đi làm thuê cũng không nên mù quáng.
Anh rất ít khi nhắc đến chuyện cũ với cô, cô đương nhiên không biết.
Không muốn liên quan gì đến anh, cô ngậm chặt miệng.
Thấy cô căn bản không thèm để ý. anh chi cười buồn bã, không giận.
- Đói chưa? - Anh khẽ hỏi cô.
Không đói! Nếu được thì cửa ở đằng kia. Mời anh biến đi!
Còn cả quả cầu lửa to đùng trên trán cô rốt cuộc là thế nào? Cô nóng nảy đang định tháo xuống thì chợt như bị sét đánh khi nhìn anh bưng lên một bát cháo gà, trên bát cháo nóng hổi nhìn rất thơm ngon kia lại có rắc đầy một loại bột khả nghi.
- Cái gì đây? - Anh chuẩn bị cho cô ăn bột hạt tiêu?
Cho dù anh sắp tái hôn thì việc vợ cũ khỏe mạnh sống trên đời này chắc cũng không chướng mắt chứ? Làm gì mà lại muốn hạ độc cô!
- Người già nói, bột gừng hấp chín lần, phơi chín lần sẽ tốt cho sức khỏe của em bây giờ. - Anh chậm rãi đảo thìa, trộn đều bột gừng với cháo.
Bột gừng là do anh ra khỏi nhà từ sáng sớm đến nhà một người bạn có vợ đang trong kỳ thai sản xin được.
- Đường đỏ anh cũng mua rồi, cho khoảng hai ba thìa canh, thêm chút bột gừng uống nhiều một chút sẽ rất tốt cho sức khỏe của em! Không được tắm gội, ít nhất cũng phải qua mười ngày sau mới được. Anh lấy từ nhà đến cho em mấy bộ đồ ngủ dài tay. Đợi lát nữa lắp xong điều hòa, em thay áo dài tay vào.
Nhà anh vẫn để đồ ngủ của cô? Anh, cái kẻ rất thích thu dọn “rác rưởi”, vẫn chưa vứt đi sao?
Cô rất bất ngờ. Nhưng dù gì thì đây cũng không phải là cốt lõi vấn đề! Cốt lõi của vấn đề chính là ở chỗ, nóng đã đến chết người, cô có điên mới mặc áo dài tay! Rốt cuộc cô là người hành tinh khác tới hay anh là kẻ vượt không gian đến? Rõ là trống đánh xuôi kèn thổi ngược!
Đôi mắt tròn to của cô từ từ nheo lại, cô gái thông minh như cô đã có chút hiểu vấn đề.
Bột gừng, đắp trán, áo dài tay... những vật này chính là đồ mà Khả Khả nhờ thím giúp việc tháng chuẩn bị giúp. Cô đã biết vấn đề nằm ở đâu, Khả Khả đã dùng chứng minh thư của cô để nằm viện! Có người hiểu lầm rồi!
Nhìn vẻ mặt mơ hồ xa xăm như đang có rất nhiều tâm sự của cô, anh ngồi bên mép giường, đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, thở dài nói:
- Minh Minh, nếu tương lai em vẫn muốn sinh con cho anh ta thì... nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân mình. - Tim đau nhói, anh không biết nếu thực sự có ngày đó thì liệu mình có chịu nổi sự đả kích này không.
Làn da cô chạm vào thật mềm mại, cảm nhận còn êm đềm hơn cả những cánh hoa ngưng đọng sương mai.
Anh không nỡ co tay lại, càng phải dùng đến một ý chí vô cùng mạnh mẽ mới có thể khống chế sự xung động của bản thân mà không ôm lấy cô.
Tại sao anh lại luôn tưởng rằng mình không yêu cô? Chính là sự thân thuộc từ trước đến giờ đã khiến cho tình yêu của anh như bị bụi mờ che phủ, không nhìn rõ trái tim mình đang nằm ở chỗ nào... anh đúng là người gỗ! Nếu không yêu, sao anh lại muốn hôn cô đến thế? Ngây người, anh nhìn chăm chăm vào đôi môi mọng đỏ của cô. Anh bây giờ, đã vĩnh viễn mất đi tư cách...
Trong lòng cô nở nụ cười buốt giá. Từng cơn lạnh buốt lan tỏa, quặn thắt trong lòng.
Một người đàn ông đang chuẩn bị tái hôn sau ba tháng ly hôn chạy đến bên cô ban tặng sự ân cần, muốn bù đắp điều gì?
Đột nhiên, cô nhận thấy, thì ra mình luôn hận anh. Mối hận này, từ đêm trước khi ly hôn cho đến bây giờ, không sao giải tỏa được. Cho dù cho lúc bình thường cô có cười thoải mái đến thế nào, nhưng bên trong, vẫn chỉ là một cô gái bình thường có thế bị vò xé giữa yêu và hận.
Cô cần có thời gian để làm nhạt đi những di chứng của tình yêu này, thế nhưng, anh và người đàn bà đó vẫn cố xát thêm muối vào vết thương!
- Lương Tử Tích! - Cô nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi, điềm tĩnh hé môi thốt ra lời nói dối động trời - Đứa bé gái bị bỏ đi đó là con gái ruột của anh!
Quả nhiên, một đòn trúng đích.
Trên khuôn mặt điềm tĩnh của anh thoáng lên vẻ khổ sở, mắt nhắm lại, dù nước mắt không rơi nhưng tim đau đến tột cùng.
Con gái của anh... con gái đáng thương của anh...
Cô lặng lẽ ngồi trên giường, không nói một lời, khóe môi ẩn hiện nụ cười giễu cợt, những âm thanh khiến người ta đau đớn đến nghẹt thở liên tục vang vọng trong tim những ngày vừa qua cuối cùng đã chấm dứt, tâm trạng bắt đầu le lói ánh mặt trời.
Đừng trách cô, là anh tự dẫn xác đến để cô bỡn cợt!
Thì ra, cảm giác gây tổn thương lẫn nhau, khiến cho người ta vui đến vậy!
Nhà cô vừa thuê được một nam giúp việc không công, không những không cần trả lương mà còn làm việc chăm chỉ, chịu khó chịu khổ không một lời than vãn. Người giúp việc nam này, da mặt anh ta còn dày hơn cả tường thành! Không những đánh trộm chìa khóa nhà cô mà còn xin công ty cho nghỉ phép để cả ngày ở nhà cô túc trực. Cô bao trán, lạnh lùng ngồi trên giường cắn hạt dưa, cố ý vứt vỏ đầy sàn nhà, nam giúp việc vẫn ra sức cặm cụi thu dọn một căn phòng không bao giờ có thể dọn sạch.
Ngoài lan can phất phơ phơi mấy chiếc quần lót, cô từ thói quen mỗi lần đến kỳ ngày thay khoảng hai ba chiếc nay đã trở thành bốn năm chiếc, dù sao cũng có người tình nguyện giặt, liên can gì tới cô.
Người già thường nói, đàn ông giặt quần lót cho phụ nữ thì xui xẻo đến tám đời. Đáng đời cho cái nỗi lo của người phụ nữ, cứ theo anh ta mà chịu khổ! Chỉ là, cái vật dụng liền thân như vậy, người chồng cũ sắp tái hôn của cô sao vẫn có thể đụng vào?
- Minh Minh, uống nước đường đỏ đi. - Nhặt xong vỏ hạt dưa, quét sạch nhà, giặt giũ quần áo, mãi luôn là những đức tính tốt của anh.
Đã ba ngày.
Ngoài việc cố ý xả rác bừa bài, cô còn cứ nhằm lúc giữa trưa trời năng, giở trò “thai phụ”, bắt anh đi mua thức ăn này, đồ ăn kia, thứ nào cũng rất tai quái, thế nhưng những thứ mà anh vất vả lắm mới mua về được thường lại chỉ đổi được một câu “hết hứng rồi” của cô.
Mỗi ngày cô đều nghĩ trăm cách để hành hạ anh, tại sao anh còn chưa cáu giận? Thực sự thấy áy náy với cô đến vậy? Thật ra mà nói, cho dù việc phá thai có là thật, cũng là lựa chọn của riêng cô, căn bản không đến lượt người đàn ông này phải ăn năn hối lỗi làm gì.
Cô nhấp một ngụm nước đường đỏ, buồn rầu suy nghĩ.
Mấy ngày nay cô mới phát hiện, thì ra nước đường đỏ ngon hơn nước giải khát, cô đã uống đến nghiện rồi.
Đột nhiên.
- Hà, hà, hà! - Cô ho đến chảy cả nước mắt.
Cay quá!
Anh vội vã vồ nhẹ vào lưng cô, giúp cô dễ thở hơn.
- Anh lại cho bột gừng! - Cô trách cứ. Rốt cuộc ai mới là người ngược đãi ai!
- Anh chỉ cho có một ít thôi... - Anh thành thật nói.
Lại tự ý quyết định!
Cô đặt cốc xuống, quay người, không thèm để ý đến anh.
Anh nhìn lưng cô, cười bất lực, trong ánh mắt có sự cưng chiều không giấu nổi. Tại sao anh lại không hề cảm thấy rằng mấy ngày nay cô đang trừng trị anh, ánh mắt thăm thẳm của anh, trào lên một khát khao mãnh liệt được gần kề bên cô.
Anh nhích lại gần cô một chút. Không ôm, chỉ cần có thể nghe tiếng hơi thở của cô, anh đã thấy yên lòng.
Cô trước nay không hề cám dỗ anh, thế nhưng anh lại luôn phải dùng đến một nghị lực rất lớn mới có thể kiềm chế bản thân không sát lại gần cô, không chạm vào cô.
Lưng quay lại phía anh, cô không hề cảm nhận được sự đấu tranh của người đàn ông sau lưng mình lúc này. Cô đang toàn tâm toàn sức suy nghĩ, nên tiếp tục trừng trị anh như thế nào?
Kỳ thực cách hành hạ anh tốt nhất là liên tục nhắc về đứa con, lúc nào cũng rầu rầu mà bảo rằng đứa trẻ thật đáng thương, ở dưới đất lạnh biết bao nhiêu, nhất định sẽ khiến anh đau đến sống không bằng chết. Thế nhưng, cô không nỡ.
Lấy đứa con làm vũ khí đối phó anh, cô chỉ có thể nhẫn tâm lần thứ nhất chứ không thể tiếp tục lần hai.
Bên ngoài có tiếng chuông reo lên. Anh ngưng lại. Nếu có thể, anh rất muốn vờ như không hay biết.
Trên giường, cô nhảy lên,v ội vã kéo tấm chụp trán xuống, trốn vào trong chăn.
Họ đều biết là ai đã đến.
Bác sĩ Trần là người tốt, cô không thể để anh biết mình là người phụ nữ độc ác đến vậy.
- Để anh! - Ngăn cô cử động nhiều, anh đứng lên đi mở cửa.
Quá nhiên, bác sĩ Trần đang đứng trước cửa, hai người đàn ông, trong chốc lát trên mặt đều thoáng qua vẻ ngượng ngập và không vui.
Sao anh lại đến? Cùng một câu nói như vậy, họ đều muốn dành cho nhau.
- Mời vào! - Phép tắc và bình tĩnh trở lại trong lòng, anh nghiêng người, mời đối phương vào.
Hít thở một hơi thật sâu, anh bước ra ban công, châm một điếu thuốc, qua mắt kính, lặng lẽ nhìn làn khói quẩn quanh. Anh của thời khắc này, đã không còn chốn dung thân.
Cô ăn hộp cơm mà Trần Phong mang đến một cách ngon lành, hoàn toàn phớt lờ bữa ăn trưa đầy đủ chất dinh dưỡng mà anh về nhà nấu mang đến đang để trên đầu giường.
- Em vẫn không khỏe sao? - Trần Phong sờ trán cô.
Không hề sốt.
Sau cổ cô rõ ràng có vết cạo gió, chứng tỏ cô đã từng trúng cảm.
Mấy hôm trước hình như bạn cô có chuyện gì đó, dù không được khỏe nhưng cô vẫn phải chạy tới chạy lui, anh nhìn mà đau lòng, nhưng lại không biết phải chia sẻ thế nào.
- Em khỏe, em khỏe như trâu ấy! - Cô thì thầm nói chuyện với Trần Phong. Khỏe... tại sao ngày nào cũng phải nằm trên giường? Còn nữa, tại sao chồng cũ của cô ngày nào cũng đến? Những lời này anh rất muốn hỏi, chỉ là anh bây giờ, hoàn toàn không có tư cách để ghen tuông.
Anh biết, anh không thể mạnh mẽ như chồng cũ của cô, chắng hạn trong một số chuyện nhỏ nhặt như lắp điều hòa, cô nói không cần, anh cũng không nài ép. Anh muốn dành cho cô sự tôn trọng tuyệt đối, anh sẽ luôn chờ cô, chờ đến khi cô đồng ý cho anh tham dự vào cuộc sống của cô, chờ cho đến khi anh có tư cách ấy.
- Tối nay, anh ở lại chăm sóc em có được không?
Ban ngày, anh chỉ có thể tranh thủ thời gian rãnh của phòng khám để lên thăm cô, thế nhưng buổi tối họ thường xuyên ở cùng nhau. Thời gian trước, những ngày cô không bận tiệc tùng, cứ mười giờ tối tan ca anh sẽ đón cô về, sau đó hai người ngồi trong căn xép nhỏ, anh dạy cô học, thường thường cứ qua mười hai giờ đêm, anh sẽ trải luôn một tấm đệm trong phòng cô để ngủ tạm.
- Vâng! - Dù sao cô cũng đang muốn nhồi nhét thêm kiến thức. Trần Phong còn dạy tốt hơn cả thầy giáo ở lớp học thêm, mấy ngày không ôn bài, cô đang sợ mình sẽ không theo kịp tiến độ.
Trần Phong rất ôn tồn nho nhã, rất hiền lành, ở cùng phòng với anh, đêm tối vừa có người bầu bạn, lại căn bản không cần phải nghĩ đến ba từ “Không an toàn”, có lý do gì để không vui vẻ mà chấp nhận?
Vì câu trả lời này, hai người đàn ông, một thờ phào nhẹ nhôm, còn một người vai căng ra, cứng đờ.
Con người ngây thơ là cô, làm sao có thế hiểu được, sự tin tưởng dễ dàng mà cô dành cho người đàn ông đó và cái ý muốn giấu giếm sự thực, đe dọa không cho anh ở trước mặt người đàn ông đó nhắc đến chuyện cô đã phá thai chứng tỏ sự quan tâm, mới là sự giày vò lớn nhất đối với anh.
Anh dụi thuốc, đi tới, lặng lễ dọn dẹp bữa trưa mà cô không hề đụng đến, lòng đắng chát, hoang mang.
Vì bữa cơm ấy anh đã bỏ ra biết bao nhiêu tâm sức! Sáu giờ sáng đã chạy ra chợ, chỉ để có thể chọn những thực phẩm tươi ngon, lại dùng đến bao nhiêu thời gian để nấu nướng! Chỉ vì một hộp cơm trưa người đàn ông đó mang đến, cô đã không hề đụng vào những thứ đồ ăn anh chuẩn bị. Bữa trưa mà anh đã hao tâm tốn sức để làm không so lại được với một suất ăn nhanh bình dân cùng lắm chỉ đến mười lăm tệ.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Trần Phong mở cửa chuẩn bị bước ra, ngoài cửa có một người đàn ông trầm tĩnh sớm đã đứng đợi từ lâu, anh ta yên lặng dựa vào tường, không gọi cửa, dưới đất toàn đầu thuốc, thậm chí tay anh ta vẫn còn đang kẹp một điếu.
Trần Phong hướng về phía anh ta lịch sự gật đầu.
Anh ta dụi thuốc.
Hai người đàn ông coi như đã xong màn chào hỏi, đi lướt qua nhau.
Trong phòng, cô vẫn ngồi trên giường, khuôn mặt mơ hồ. Cô căn bản không nghĩ tới anh có thể đến sớm đến vậy.
Người anh toàn mùi thuốc, cho dù muốn nói anh vừa đến cũng khó. Trong trí nhớ của cô, anh rất ít khi hút thuốc, thỉnh thoảng có người mời anh thường chỉ mỉm cười lịch sự từ chối.
Ba ngày nay, cô không phải lần đầu nhìn thấy anh hút thuốc. Xem ra, sau khi ly hôn, họ ngày càng trở nên không hiểu về nhau. Bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy tấm chăn, siết chặt thêm một chút.
Lương Tử Tích lặng lẽ nhìn cô.
Đột nhiên, anh để ý đến những vệt màu trắng trên cổ tay cô.
- Tay em sao vậy, bị thương từ lúc nào? - Anh bước lên phía trước.
Ánh mắt mơ hồ của cô thoáng một tia hốt hoảng, vội vã với chiếc vòng trên tủ phía đầu giường, nhanh chóng đeo lên, che đi những dấu vết mà cổ tay đã từng chịu đựng.
- Không cần anh quan tâm! - Câu trả lời lạnh lùng khiến anh chợt buồn.
Anh cúi đầu, không nói thêm gì, giúp cô thu dọn phòng.
Bất ngờ, anh phát hiện ra một chút manh mối, trên sàn, tấm chiếu rộng tầm một mét còn chưa cuộn lên, phía bên trên chăn gối đã được xếp lại ngay ngắn. Người đàn ông đó tối qua ngủ ở dưới sàn nhà? Anh sửng sốt, đôi mắt tinh tường hơi nheo lại, bắt đầu dùng ánh nhìn sắc bén để quan sát, chăn nệm giường cô tuy nhàu nhĩ nhưng không lộn xộn, gối còn nằm ở giữa giường, không có dấu hiệu như đã chung đụng với người khác. Người đàn ông đó có lẽ không hề lên giường, nếu như họ đủ thân mật, chắc chắn sẽ không thể ngủ riêng.
Ánh mắt anh mê muội trong giây lát.
- Sáng nay em muốn ăn gì?
Cô ngồi dậy, đi đánh răng, vẫn không hề để ý đến anh như thường lệ.
Thế nhưng, hôm nay có chút không giống, từ nhà vệ sinh ra, cô đã phơi phới trong một bộ đồ ra ngoài.
- Em định đi đâu? - Anh kinh ngạc hỏi.
Với thể trạng như hiện nay, làm sao cô có thể ra ngoài hóng gió.
Cô nhanh nhẹn xách túi, quay người, khuôn mặt tươi cười:
- Luật sư Lương, anh có thể về rồi, chúng ta chơi đến đây thôi! Goodbye!
Tình yêu đã từng cho đi, thực sự có thể dễ dàng tan như mây gió? Nếu như có thể, khi nghe tin anh tái hôn nhanh chóng như thế, cô đã không trở nên vô cùng không cam tâm đến vậy. Cho nên, cái không cam tâm này đã trở thành một sự báo thù nhỏ nhen, vì một cái không cam tâm đã lãng phí ba ngày với anh, như vậy là quá đủ.
Người phụ nữ đã ly hôn, mọi vấn đề về kinh tế đều phải dựa vào chính mình, cho nên, cô không thể lãng phí thêm thời gian vào những người và những việc vô nghĩa, chấn chỉnh tinh thần, trống dong cờ mở, lăn xả trở lại vào chiến trường quyết liệt, mới là sự lựa chọn đúng đắn nhất.
Thấy cô chuẩn bị ra ngoài, anh kéo tay cô lại, hơi tức giận:
- An Tử Minh, đừng làm bừa nữa, em phá thai còn chưa đến một tuần, lẽ nào thực sự muốn nhìn thấy sức khỏe mình suy sụp thì em mới cam lòng? - Thời gian gần đây, anh lần đầu tiên nổi giận, bởi vì cô không biết trân trọng bản thân mình.
Cô giằng tay khỏi bàn tay to lớn cùa anh:
- Luật sư Lương, em nghĩ chắc anh hiểu lầm rồi! Đối với việc phá thai, có lẽ anh nên bớt chút thời gian để điều tra lại! Anh bị người ta bỡn cợt rồi! - Cô cười để lộ ra chiếc răng khểnh trắng muốt dễ thương - Anh muốn mạo nhận là bố đứa trẻ, còn phải hỏi Khả Khả có đồng ý bôi thêm nhọ lên mặt mình không đã! - Giải thích như vậy đã đủ rõ ràng rồi chứ?
Anh ngây người, việc này liên quan gì đến Khả Khả?
Cô liếc đồng hồ, nếu còn không đi, thế nào cũng đi làm muộn.
Cô không chút do dự đẩy anh ra, vội vội vàng vàng chạy xuống nhà dưới.
- Anh khóa cửa! Chìa khóa có thể vứt đi được rồi, dù sao em cũng tìm người thay khóa. - Cô quay lưng về phía anh, vẫy vẫy tay.
Chơi với anh ba ngày đã là đủ rồi, nếu anh còn muốn chơi tiếp, xin lỗi. không có thời gian!
Anh định thần lại, vội đuổi theo cô ra ngoài.
- Không được chạy, ngoài trời gió lớn lắm! Em nói rõ ra đi!
Bên dưới, một chiếc xe hơi nhập khẩu đang đậu, nhận ra biển số xe, anh ngây người. Cửa xe ghế sau vừa mở, một đôi chân dài trên giày cao gót bước xuống.
- Anh quả nhiên ở đây! – Vẻ mặt Khương Du Tâm lạnh như băng.
Lương Tử Tích trầm mặc.
An Tử Minh bật cười, người phụ nữ này là đến để bắt gian? Ha ha, buồn cười chết mất.
- Hôm nay phải khám thai, em đã nói với anh rồi mà! - Giọng Khương Du Tâm rất lạnh lùng.
Nụ cười của cô như đóng băng, cả người ngây ra. Khám thai... người phụ nữ này đã có con của Lương Tử Tích? Nhanh như vậy ư? Người cô run lên.
- Anh nhớ, mười giờ sáng. - Anh rất lúng túng.
Anh không cách nào đối diện với vẻ mặt ngỡ ngàng của Minh Minh.
- Vậy anh giải thích thế nào? Tại sao anh ở đây? - Khương Du Tâm thôi thúc.
- Mấy hôm trước anh đã nói với em, chúng ta cần bình tĩnh nói chuyện, nhưng em luôn né tránh anh. - Rất nhiều việc, anh muốn nói cho rõ ràng, nhưng Khương Du Tâm căn bản không muốn nghe.
- Anh muốn nói chuyện gì với em? Vợ trước của anh đi phá thai, anh phải đến chăm sóc cô ta? Anh muốn hoãn thời gian cưới? - Những điều này anh không cần nói với cô, cô đều đã biết! Còn có vấn đề tình cảm giữa họ.
Anh bình tĩnh đối diện với Khương Du Tâm đang từng bước từng bước tiến lại gần. Bất ngờ, Khương Du Tâm sau khi giận dữ nhìn anh một cách lạnh lùng, quay người, “Bốp” một tiếng, khi anh còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay giơ lên cao, giáng mạnh xuống má An Tử Minh lúc này đang chuẩn bị rời đi.
- Đồ đàn bà đê tiện, cô chỉ biết lợi dụng lòng thương của anh ấy thôi sao? Đừng tưởng là tôi không biết, người phá thai rõ ràng là bạn cô, chỉ là đúng lúc dùng chứng minh thư của cô, cô định mưu tính lấy nó để cầu xin thương hại? - Một xấp giấy ném vào mặt cô, tất cá đều là kết quả điều tra.
Khương Du Tâm đã điều tra rõ tất cả.
“Người phá thai rõ ràng là bạn cô, chỉ là đúng lúc dùng chứng minh thư của cô”.
“Đứa bé bị bỏ đi đó. Là con gái ruột của anh!” Lương Tử Tích sửng sổt. không thể định thần lại.
An Tử Minh xoa bên má bị sưng tấy, người đàn bà này thật độc ác! Ánh mắt cô càng lúc càng lạnh lùng. Dựa vào cái gì mà bắt cô phải nhẫn nhục?
“Bốp” một tiếng, cô giáng trả cái tát vào bộ mặt đắc ý cùa người đàn bà kia! Cái tát này đủ để đáp lễ cô ta!
- Đàn bà đê tiện, cô đang nói mình sao? - Kẻ đê tiện và không đường hoàng chính là cô ta!
Khương Du Tâm run lên, rõ ràng không thể tin được, lớn đến thế này, đây là lần đầu tiên cô bị kẻ khác bạt tai. Vì không giữ được thăng bằng, cô suýt ngã nhào trên đôi giầy cao gót. Lương Tử Tích lúc này đã hoàn hồn, tiến lên phía trước đỡ cô lại.
- Lương Tử Tích, em ra lệnh cho anh, giúp em đánh con đàn bà kia! - Lần đầu bị sỉ nhục đến vậy, Khương Du Tâm sắp phát điên.
An Tử Minh cười nhạt.
Đánh đi! Nếu anh muốn làm con chó bên cạnh nữ vương, chi cần anh dám đụng đến một cái lông tơ của cô, An Tử Minh cô quyết cho anh tuyệt tử tuyệt tôn!
Anh trầm mặc.
Hoàn cảnh hiện giờ, anh không thể giúp ai.
Một là người phụ nữ anh yêu, một là người phụ nữ đang mang trong mình cốt nhục của anh.
- Đủ rồi, đi thôi! - Anh chuẩn bị đưa Khương Du Tâm rời đi.
Thế nhưng, Khương Du Tâm giận dữ đẩy mạnh anh ra, bước đến trước mặt tài xế, mở túi, lấy ra một xấp tiền đập lên người người tài xế, ngạo mạn nói với anh ta:
- Đánh con đàn bà đó cho tôi! Đánh mạnh, sẽ thưởng lớn!
Mặt anh xám lại.
- Làm mau! - Cô giận dữ trách mắng người tài xế - Không muốn làm việc nữa sao?
Tài xế hốt hoảng xuống xe, đi đến trước mặt An Tử Minh:
- Xin lỗi cô, tôi... - Một gia đình mấy cái tàu há mồm đang chờ anh ta nuôi sống, vì cái công việc này, anh cần phải ra tay đánh người.
An Tử Minh khẽ nhếch mép. Có tiền, đúng là việc tốt! Mua dao giết người, cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên! Chúc mừng, chồng cũ của cô đã với được “công chúa”, sau này tất phải con cái đầy đàn, quyền cao chức trọng!
Không hiểu sao, mắt cô hơi đỏ lên. Trong lòng, giống như có mũi dao sắc nhọn, từng chút từng chút cắt cứa chầm chậm đâm vào tim cô.
Cô nhắm mắt, không né tránh! Cảm giác đau đớn, khiến cô cảm thấy mình thật hèn yếu.
Bàn tay giáng xuống, hai cánh tay cứng như thép khác đã đồng thời nắm lấy cổ tay đối phương.
Tài xế ngây người, chưa từng thấy người trước nay đều rất ôn hòa như luật sư Lương lại lạnh lùng đến vậy, giống như đang bảo vệ một thứ gì đó vô cùng quý giá, sắc mặt lạnh đến có thể giết người. Đột nhiên, một cánh tay của anh ta bị siết chặt.
- Á... - Tài xế đau đớn kêu lên.
- Nha đầu thối, cậu không đáng mặt anh em! Bị người ta bắt nạt mà cũng không tìm huynh đệ! - Từ trên trời rơi xuống, ung dung thoải mái, ăn nói phóng khoáng thế nhưng tia lạnh toát ra trong ánh mắt cũng đủ để giết chết người, đó chính là Vương Xuân Đạo.
Bàn tay Lương Tử Tích bị Vương Xuân Đạo ngang ngược hất ra một cách vô tình. Anh không tức giận, trái lại lần đầu tiên có chút cảm kích với Vương Xuân Đạo.
Bàn tay Vương Xuân Đạo càng bóp mạnh hơn, tài xế van xin rối rít. Vương Xuân Đạo tận lực thể hiện bản sắc Thố Bá Vương, thô bạo đẩy mạnh một cái, người tài xế lúc này đang đau đớn kêu la ngã bò ra đất.
Lương Tử Tích bàng quan đứng nhìn, anh biết mỗi người kiếm sống đều không dễ dàng, nhưng với những kẻ làm tổn thương đến cô, anh quyết chẳng mềm lòng. Ánh mắt của anh, nhìn về phía Khương Du Tâm, rất lạnh, rất lạnh.
Vương Xuân Đạo ung dung phủi tay.
- Tối qua nhận được thiệp mời, còn tưởng là chú rể trùng họ trùng tên mà thôi, ai dè hỏi thăm mới biết, con nha đầu chịu ấm ức lâu như vậy mà cũng không nói với mình! - Tức chết mất, có coi nhau là bạn bè không chứ?
Mắt rưng rưng cảm động, cuộc sống có anh em bạn bè thật là hạnh phúc! Cô trốn bên Vương Xuân Đạo, tự động phớt lờ cái sự thực là Lương Tứ Tích cũng ra mặt bảo vệ cô.
- Đánh kẻ phụ tình trước hay là đánh con hồ ly tinh kia trước? - Vương Xuân Đạo nắm tay, khớp xương kêu lên răng rắc, không khách khí chỉ vào hai người đang cứng đờ trước mặt - Không cần khách khí với anh em, cho dù người anh em này chưa bao giờ đánh phụ nữ, nhưng vì cậu, có thế phá lệ!
- Cậu ghét má trái hay má phải của cô ta? Thích Tả câu quyền lên trước hay Hữu câu quyền lên trước? - Vương Xuân Đạo cười ha hả, thế nhưng không ai nghi ngờ về chuyện anh ta sẽ làm thật.
Ôm chặt cánh tay Vương Xuân Đạo:
- Thôi đi! - An Tử Minh cảm động đến suýt rơi nước mắt.
Biết ngay là anh sẽ như vậy, thế nên cô mới không nói với anh! Cô không muốn bạn bè vì mình mà gặp rắc rối.
- Cái cậu ngốc này! Cái gì cũng thôi đi, cái gì cũng không tính toán! Thế cho nên kết hôn xong mới bị người đàn ông đó kiềm thúc, rồi còn bị hồ ly tinh đè lên đầu cười lên cổ! - Thật tức chết!
Anh điều tra mới biết cô đã ly hôn từ cách đây ba tháng, hơn nữa còn thua đến thê thảm như vậy, đúng là đã làm mất mặt cả đến anh em như anh, kết quả của cuộc điều tra suốt đêm khiến anh vốn trước nay đều quen ngủ cho tới thanh thiên bạch nhật, từ sáng sớm đà tức tốc chạy đến, không ngờ lại còn gặp cái cảnh làm người khác tức đến hộc máu như thế này.
Bây giờ là sao? Người phụ nữ kia cho phép mình là kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của người khác, nhưng lại không cho phép người anh em của anh và chồng cũ thân mật với nhau?
Vương Xuân Đạo hùng dũng tiến về phía con hồ ly tinh đáng kinh tởm đó, chuẩn bị giúp người anh em đòi lấy công bằng đạo lý.
Khương nữ vương hiên ngang hếch cằm lên, sau khi đã quen với tình hình, cô vô cùng bình tĩnh:
- Thiếu gia nhà họ Vương đồ lụa?
Cặp mắt ngang tàn cùa Vương Xuân Đạo hơi nheo lại, nhãn quan của người đàn bà này quả không vừa, ngay đến người chẳng ra đâu trong giới thương trường như anh mà cũng biết? Xem ra chắc có chút giao tình với cha anh! Chẳng trách người anh em ngốc nghếch này của anh không đấu lại được với người đàn bà đó. Cô ta đánh rắn đúng là biết cách đánh giập đầu.
- Cậu không biết, tôi là thượng khách được nhà họ Vương các cậu bợ đỡ? -Khương nữ vương lạnh lùng nói, cái kẻ chỉ biết ăn chơi phá gia chi tử này đã nổi tiếng là sợ cha hắn.
- Thế thì sao? - Vương Xuân Đạo khoanh tay trước ngực, cha tuy chiều anh nhưng lại rất thực dụng, nếu anh mà phá mất nguồn tài lộc của ông, nhất định là có gia pháp đang chờ xử lý, vừa nghĩ đến cái sức mạnh lúc ông phát điên lên. Anh đã thấy sởn cả da gà.
- Tập đoàn Myth cùa chúng tôi, mỗi năm cho các người bao nhiêu mối làm ăn? Thậm chí buổi ra mắt phục trang lần trước cũng là nhờ tập đoàn chúng tôi chiếu cố, nể mặt Chủ tịch Hội đồng Quản trị của các người bao nhiêu lần đến thăm hỏi, mới tài trợ cho các người tiền quảng cáo! - Chỉ là cậu chủ nhỏ của một doanh nghiệp tư nhân cỡ vừa với hơn một nghìn nhân công mà dám đấu với cô? Muốn lập tức phá sản hay sao?
- Vương Xuân Đạo, đừng! - An Tử Minh ra sức ôm chặt cánh tay anh.
“Tài” lực của Khương nữ vương tuyệt đối có thể bức được người bình thường đến phải nhảy lầu. Thế giới này, vốn hiện thực như vậy.
Trán Lương Tử Tích càng lúc càng nhăn lại.
Vương Xuân Đạo rõ ràng muốn điên lên! Anh cười nhạt:
- Có sao chứ? Tôi là con một, tài sản không để cho tôi thì để cho ai? Tôi muốn thua hết đấy, tôi muốn đấu với mụ đàn bà như cô cho hả giận, thế nào?!
- Đồ ngốc! Cô ta chỉ phô trương thanh thế thôi, mình nhận được tin tức, có người đang nhòm ngó thu mua tập đoàn Myth! Cô ta giờ đến thân mình còn khó giữ, khéo lại thành chó không nhà, chưa chắc đã đủ khả năng để thu mua công ty nhà mình!
Cô quay mặt nhìn Khương nữ vương, vẫn là cái bộ mặt ngạo mạn đến chỉ chờ họ đầu hàng. Nếu như Vương Xuân Đạo đã nói “Không!”, vậy cô cũng quyết không tỏ ra yếu đuối!
- Khương Du Tâm, không phải cần đi khám thai sao? Chúng ta có thể đi được rồi! - Lương Tử Tích ra mặt ngăn chặn.
Anh cũng không muốn Vương Xuân Đạo gặp chuyện.
Anh chủ động mở cửa ghế sau, kéo Khương Du Tâm ngạo mạn vào bên trong.
Tài xế lồm cồm bò dậy.
- Để tôi lái. - Anh nhận lấy chìa khóa, không nhìn bất cứ ai, nổ máy chuẩn bị cho xe chạy.
Đột nhiên, An Tử Minh tiến lên phía trước, dang tay chắn xe lại.
- Lương Tử Tích! Em có lời muốn nói! - Ngập ngừng từng chữ, cô nói - Cho dù chỉ là người lạ, em cũng muốn nhắc nhở anh, mong anh trước khi kết hôn, hãy nhìn cho rõ, người phụ nữ mà anh định lấy là loại người nào!
Vương Xuân Đạo vỗ tay tiếp thêm dũng khí cho cô.
Bàn tay Khương Du Tâm nắm chặt, tập tài liệu vừa điều tra vừa rồi, người phụ nữ phá thai đó chính là người ủy thác của buổi tối hôm ấy... Đột nhiên, một thứ cảm giác sợ hãi bao trùm lấy cô.
Anh muốn hạ cửa kính xe, nút điều khiển trung tâm đã bị Khương Du Tâm ấn chặt.
- Lương Tử Tích, lập tức lái xe! Đưa em đến bệnh viện! - Khương Du Tâm kêu lên.
Áo sơ mi cùa anh bị Khương Du Tâm níu lấy có vẻ kích động. Minh Minh đứng chắn trước mặt anh. Anh không thể, cùng không muốn nhấn ga xe.
- Lương Tử Tích, anh là người đàn ông thất bại! Bơi vì trái tim anh đúng là mù quáng! Em đà từng rất yêu anh, tối hôm đó, chồng ở bên người phụ nữ khác, khóc đến cạn kiệt nước mắt, em vẫn muốn mỉm cười để chờ anh quay đầu, chờ anh phát hiện, em khó chịu đến thế nào. Thế nhưng, anh không hề, toàn bộ ánh mắt anh đã dồn hết cho “tình yêu”, em tự lừa dối mình, anh chỉ là nhất thời mê muội, thế nhưng, thực sự là như vậy sao? Anh không nhìn thấy nước mắt em, anh không nhìn thấy những vết thương của em, đó là vì mắt anh cũng đã mù quáng! Anh như vậy, làm sao có thể khiến em không chán nản? Khi đi Mỹ, anh không có lấy một cuộc điện thoại, đây là thành ý của anh đối với hôn nhân sao? Em biết, cuộc hôn nhân của chúng ta căn bản không còn cách nào tiếp tục được! Em không muốn trở thành “trách nhiệm”, trở thành “cảm giác tội lồi” với bất cứ ai! Nếu đáp án đã là như vậy, dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng chỉ có thể đi đến con đường ly hôn. Thế nhưng, anh biết không, cuộc hôn nhân của chúng ta vốn không nên có cái kết thúc đầy oán hận như vậy! Đêm trước khi đề nghị ly hôn, em nhận được một cuộc điện thoại, giọng nói trong điện thoại là anh, là tiếng ân ái của anh với người phụ nữ đó! Em bây giờ, sớm đã không còn để tâm đến chuyện khi đó anh có ngoại tình với người phụ nữ đó hay không, bởi vì đã chẳng còn ý nghĩa gì hết! Nhưng còn anh? Nữ thần của anh có thực sự thánh thiện như trong tưởng tượng của anh không? - Cô không chịu ấm ức nữa! Cần phải vạch ra bộ mặt thật của người phụ nữ đó! Không cần biết kết quả ra sao! Giờ nói những điều này, không phải vì không cam tâm, mà bởi vì, cô luôn nợ cuộc hôn nhân cùa mình một lời giải thích.
Cửa kính đóng chặt hơn nữa, Khương Du Tâm cứ kéo lấy anh, đòi anh cho xe chạy, anh không nghe rõ những gì cô nói.
Em đà từng rất yêu anh, cảm giác tội lỗi, điện thoại... Anh nghe câu được câu chăng.
Thấy anh không có bất cứ phản ứng nào, cô lặng lẽ lùi ra, những điều cần nói cuối cùng cũng đã nói ra, lòng đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
- Lương Tử Tích, sao anh còn chưa đi? Sắp đến mười giờ rồi! - Khương Du Tâm không vui giục lại một lần nữa.
Anh nhìn xuống, cảm thấy mình đã để lỡ một điều gì đó rất quan trọng. Có một thôi thúc mãnh liệt muốn mặc kệ tất cả chạy đến trước mặt cô, cầu xin cô cho anh một cơ hội nữa. Bàn tay anh kích động đặt lên tay cầm mở cửa xe.
Khương Du Tâm thót tim, tiếp đó lạnh lùng nói:
- Lương Tử Tích, xin anh nhớ kỹ, anh đã sắp làm bố rồi!
Lương Tứ Tích khựng lại.
- Hình như em bị động thai, bụng hơi khó chịu, mau đến bệnh viện đi! - Khương Du Tâm ngã người vào thành ghế sau.
Lương Tử Tích cúi gằm.
Con người thực sự không thể đi sai dù chỉ là một bước... nếu không sẽ kéo theo mọi thứ sai lầm mà mình không thể nào làm chủ. Hít thở một hơi thật sâu, nhấn ga, anh đờ đần nhìn theo bóng người đang khuất dần qua gương chiếu hậu.
Có một sinh mạng mới cần anh chịu trách nhiệm. Không được hối hận, không được hối hận... lòng đau như bị người khác cầm dao xoáy sâu vào.
Nhìn theo chiếc xe đang chạy, nó càng lúc càng xa hơn với cuộc đời cô.
Cô hơi mỉm cười, đưa tay sờ vào ngực, lại sờ đi sờ lại một cách kỳ quặc.
- Vương Xuân Đạo, không đau nữa! Đâãkhông còn đau nữa! - Cô kích động hét lên.
Đột nhiên, cảm thấy mình đã trút đi gánh nặng, trút đi gánh nặng một cách thực sự, đã không cần tiếp tục phải dùng đến men rượu để hành hạ bản thân, làm con người trở lên mụ mị để cảm thấy không đau.
- Oa! - Cô sung sướng hét lên.
Không ấm ức nữa!
- Cậu đang vui cái gì? - Giống y kẻ tâm thần.
- Mình sổng rồi! Mình sống lại rồi! - Cô ôm lấy người anh em của mình nháy cẫng lên – Tôi, An Tử Minh đã sống lại rồi!
Niềm vui của cô lây cả sang Vương Xuân Đạo:
- Đồ ngốc! - Vương Xuân Đạo cười mắng.
Khương Du Tâm làm xong kiểm tra, thai nhi hoàn toàn khỏe mạnh.
Chỉ là lòng anh rất nặng nề, hết lần này đến lần khác hoài nghi, quyết định cùa mình thực sự đúng sao? Một đứa trẻ lớn lên trong gia đình không có tình yêu và hòa hợp, thực sự sẽ hạnh phúc sao?
Hành động vung tiền mua “dao” giết người của cô khi đó, khiến tia cảm tình duy nhất còn sót lại về cô trong ký ức cũng đã không còn, người con gái tuy miệng thì cứng cỏi nhưng lại yêu thương ngay đến cả một con chó lạc, thực sự tồn tại sao? Anh đối với tương lai, rất mơ hồ, không tìm ra phương hướng, không nhận rõ sự lựa chọn nào mới là đúng và sai.
- An Tử Minh, lấy mình đi! - Kích động. Vương Xuân Đạo cầu hôn cô.
Lời nói vừa thốt ra, cả hai đều sững sờ.
Sau đó, Vương Xuân Đạo đột nhiên phấn khích như vừa bị điện giật:
- Đúng! Lấy mình đi! Sao mình lại không nghĩ ra nhỉ! Lúc cậu lấy người đàn ông đó mình đã chán nản đến như vậy, giờ cơ hội tốt thế này bày ra trước mắt, sao mình lại có thể không trân trọng được?
Vương Xuân Đạo bắt đầu theo đuổi cô, trống dong cờ mở, làm cô sợ run người.
Liên tục ba ngày, hôm nào cũng 999 đóa hồng màu phấn, thậm chí tiến triển đến mức sang ngày thứ tư, trên tòa nhà đối diện công ty còn treo một tấm biển lớn, bên trên viết: “Người anh em, lấy mình đi!”
Lúc mới đầu, mọi người tưởng là lời cầu hôn của một “vị” nào đó đang định đại phá thế tục, sau đó hỏi thăm nhiều nơi mới biết... đúng là làm người ta phải ôm bụng cười bò.
Phòng làm việc rầm rầm như có động đất, cô đã trở thành nhân vật tin tức của cả tòa nhà, mấy đồng nghiệp thân cứ nhìn thấy cô là cười lớn ngoác mồm ra hát: “Nước mắt em khiến đất trời nghiêng ngả... a a trong lòng anh baby thân yêu thật ngọt ngào... ngày mai anh sẽ lấy em!”
Không có ngọt ngào gì hết, cô chỉ thấy muốn điên lên.
Không chỉ phải đối mặt với ánh mắt thâm trầm, phức tạp của Lương Tử Tích, cô còn phải xui xẻo đối mặt cả với ánh mắt như có thể ăn tươi nuốt sống người khác của Hà hồ ly. Nghe Hà hồ ly nói, tất cá đám bạn gái “xác thịt” của Vương Xuân Đạo đều đã nhận được điện thoại chia tay tuyên bố rút khỏi giang hồ của cậu ta.
Đúng là điên rồi!
Hơn hai mươi năm chưa bao giờ lóe điện, giờ chẳng lẽ là bị sét đánh trúng rồi sao?
Vương Xuân Đạo lại một lần nữa nhiệt tình mời cô đi ăn tối.
- Này, suy nghĩ kỹ chưa? - Vương Xuân Đạo vừa gặp mặt liền hỏi.
- Bố mẹ cậu có thể đồng ý sao? - Không muốn mất đi người anh em này, cô đành phải từ từ nói lý.
- Họ tất nhiên thích cậu rồi! Hồi còn đi học, mẹ mình thường bảo, Minh Minh rất được, lấy về làm con dâu, mẹ rất thích! - Vương Xuân Đạo cười hì hi.
- Vương Xuân Đạo, cậu đã nói với mọi người trong nhà chuyện cậu cầu hôn mình chưa? - Cô quá hiểu tính cách của Vương Xuân Đạo, chẳng che giấu được bất cứ bí mật nào, cười tươi như thế chắc chắn có ý đồ.
Nụ cười khựng lại một giây rồi nhanh chóng trở lại như thường:
- Nói rồi, mọi người đều thích lắm, còn chuẩn bị mua nhà cho mình, sau khi cưới chúng mình có thể dọn ra!
- Mẹ cậu chắc khóc hết nước mắt bắt cậu đi xem mặt còn bố cậu chuẩn bị tống cổ cậu ra khỏi nhà chứ gì. - Cô không muốn tiếp tục giả bộ với cậu ta.
Ánh mắt của Vương Xuân Đạo thoáng chút chột dạ.
An Tử Minh thờ dài:
- Mình nhận được điện thoại của mẹ cậu, bác bảo rất xin lỗi, bác cũng rất thích mình, cũng đã từng thực sự hy vọng mình trở thành con dâu của bác, thế nhưng, đó là nếu như mình chưa từng kết hôn.
Trước khi ly hôn, cô cũng từng nghĩ, sau này có thể sẽ phải đối mặt với cái tình huống khó xử như vậy, chỉ là không ngờ đối phương lại là mẹ Vương, người mà từ trước tới nay luôn rất quý cô.
- Minh Minh, được rồi, đừng ngốc nữa! Chuyện hôn nhân bây giờ, làm gì có bố mẹ nào thắng được con cái? Chỉ cần mình kiên trì, bố mẹ sớm muộn cũng phải thỏa hiệp! - Anh đã nghĩ kỳ rồi, cùng lắm chịu khổ vài năm, anh là con một, cứ theo truyền thống của Trung Quốc, đến cuối cùng thì vẫn là bố mẹ phải đi xin họ quay trở lại!
- Mình biết cậu không dễ sinh con, về điều này mình cùng đã nghĩ rồi, đến lúc đó bọn mình ra ngoài nhặt lấy một đứa trông giống giống chúng mình về gạt bố mẹ, đảm bảo họ vui như trúng độc đắc. - Minh Minh kết hôn ba năm vẫn chưa có mang, tuy rằng anh rất tự tin vào năng lực ở cái phương diện kia của mình, thế nhưng chuyện sau này vẫn cần phải tính kỹ.
Lần đầu tiên anh để tâm đến một người phụ nữ đến vậy.
Vừa nghĩ đến kết hôn, anh càng nghĩ càng thấy hưng phấn, càng lúc càng cảm thấy mình thật không chút thiếu sót. Thế nhưng, An Tử Minh lại bị anh làm cho dở khóc dở cười. Tại sao càng nghe càng thấy cứ như đang chơi trò chơi như vậy? Cuộc sống, có thể dễ dàng như vậy sao?
- Vương Xuân Đạo, nếu chúng ta mà kết hôn, cậu có thể đảm báo tuyệt đối trung thành, không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa không? - Một câu trúng huyệt, Vương Xuân Đạo như hóa đá.
- Cái này, anh em với nhau đã bao nhiêu năm, cậu phải tin tưởng nhân cách của mình. Mình có thể thay đổi... - Gượng cười, chuyện tương lai, ai dám đảm bảo? Đúng là hết cách!
- Mình quá hiếu cái “nhân cách” của cậu, thế nên mới không tin được! - Cô cười
- Nói thật, nếu chuyện chồng ngoại tình còn lặp lại lần nữa, mình thực sự sẽ gục ngã mất, mình sẽ rất nghi ngờ, có phải là mình là người phụ nữ rất thất bại không, thế nên mới có chuyện hết người đàn ông này đến người đàn ông khác liên tục phản bội mình, cái tự phủ nhận bản thân này sẽ làm mình mất hết tình yêu với cuộc sống, mình nhất định sẽ mắc chứng trầm cảm, thậm chí là sẽ muốn tự tử! - Cô cố tình nói phóng đại.
Vẻ mặt Vương Xuân Đạo lo sợ thực sự.
- Nếu như thất tình, mình còn có thể nghĩ, ít nhất bên cạnh mình vẫn còn có anh em, vẫn còn có rất nhiều người đáng yêu, thế nhưng, nếu chúng ta thành vợ chồng, còn chưa ngọt ngào được bao lâu, cậu đã vì không chịu được cô đơn... - Cô làm ra vẻ “khó khăn” nhìn cậu ta - Mình không chỉ mất chồng mà ngay cả anh em cũng không còn, mình làm sao còn gắng gượng được nữa?
Vương Xuân Đạo chau mày, sao lại càng nghe càng thấy khủng khiếp như vậy. Thậm chí anh còn bắt đầu liên tưởng, một người luôn lạc quan như cô, vì sự phản bội của anh mà thẫn thờ đi lại trên bờ định nhảy sông tự vẫn. Anh thực sự có thể khống chế được cái nửa dưới của mình?
- Được! Đừng! Đừng nói nữa! - Vương Xuân Đạo chán nản xoa mặt - Coi như mình chưa từng cầu hôn, chúng ta mãi mãi là anh em là được!
Vừa giả vờ tội nghiệp, cô lúc này rõ ràng muốn lăn ra mà cười.
- Cái đồ vô lương tâm, hại mình suýt bị mấy cô bạn gái giết chết. Sáng nay còn đi mua nhẫn cưới, gặp bạn cũ còn đắc ý khoe với người ta là chúng mình sắp kết hôn! - Càng nói càng chán nản...
Cô cười đến suýt bò ra đất, đây là cái thứ được người ta gọi là vui trên nỗi đau của người khác?
Quyệt nước mắt vừa túa ra vì cười, cô cuối cùng cũng nói được tử tế:
- Vương Xuân Đạo, cậu đừng lo cho mình, mình sống rất tốt, ăn ngon ngủ yên! Sau này mình cũng không thấy sợ hãi chuyện hôn nhân, nếu tìm được người đàn ông thích hợp mình cũng vẫn sẽ yêu.
Anh dường như không tin lắm vào việc cô có thể hồi phục nhanh đến thế.
- Được rồi, đừng nhìn mình như vậy! Người anh em của cậu còn chưa đến nỗi thất vọng về cuộc sống như vậy, cũng không muốn cô đơn đến già... - Cô cười vô tư lự, những ngày tháng buồn khổ nhất đã qua rồi, cô bây giờ, sẽ chỉ có thể sống tốt đẹp hơn.
Giữ lại một chút đối với đàn ông, yêu thêm một chút đối với bản thân.
Trong văn phòng Chủ tịch Hội đồng quán trị rộng hơn hai trăm mét vuông của tập đoàn Myth nằm trong tòa nhà thuộc hạng tấc đất tấc vàng cùa thành phố, chỉ nghe thấy tiếng hét giận dữ cố dằn xuống của một người phụ nữ:
- Giang Thừa Vũ, anh muốn thế nào? - Khương Du Tâm tay cầm điện thoại, từng câu từng chữ thốt ra qua kẽ răng.
Trước mặt cô bày một chiếc máy tính xách tay, mặt trang có màu sắc chủ đạo là màu xanh hiển thị, hôm nay lại là lần thứ ba liên tiếp chạm đáy.
Đây là lần thứ ba cô lấy vấn đề nợ nần ra để đề nghị ủy ban quản lý chứng khoán xin ngừng giao dịch, thế nhưng lần này chỉ được duyệt ngừng trong một giờ đồng hồ. Tập đoàn Myth là một tập đoàn có lượng lưu hành chứng khoán khống lồ, nếu cứ tiếp tục thế này, căn bản không thể duy trì được nữa.
Tấm lưng dóng thẳng của cô toát mồ hôi lạnh.
Cô là con gái một, từ nhỏ đã được sống trong sự đầy đủ, vốn không có năng khiếu lắm trong chuyện làm ăn, huống hồ cuộc khủng hoảng kinh tế vừa rồi đã khiến Myth ngoài thì vẫn hoa lệ nhưng trong thì đã lung lay sắp đổ. Bố mắc bệnh tim, mẹ chỉ là người phụ nữ yếu đuối sớm đã sức cùng lực kiệt, hai người đều đã rút lui khỏi thương trường.
Cô vừa mới lên thay, đã cho mấy vị giám đốc già chỉ biết ngồi giữ ghế về vườn, những người mới lên, tất cả đều là nhân tài do cô đổ tiền ra chiêu mộ.
Chi là, thời gian quá ngắn!
Nội bộ căn bản còn chưa điều chỉnh xong, các nhân tài chuyển sang một lĩnh vực mới còn chưa có thời gian để “tỏa sáng”, kẻ áo đen giấu mặt đã bắt đầu chuẩn bị ồ ạt tấn công.