Lâm Hiểu khóc đến kiệt sức mà ngất đi, trước khi hôn mê cậu vẫn nắm chặt lấy quần áo của Tống Diêm không chịu buông ra, như thể một khi buông ra thì người ấy sẽ lại biến mất khỏi cuộc đời cậu.
Tống Diêm bế cậu lên, sau đó nhìn về phía Hà Thiên Phàm vẫn đang bị trói.
Cảnh tượng đẫm máu và tàn khốc đến nỗi Hà Thiên Phàm cũng phải xanh mặt, hô hấp của hắn gần như ngừng lại mãi cho đến khi người đàn ông lạnh lùng như thần chết bước ra từ trong bóng tối.
Tống Diêm ném con dao găm còn lại cho Hà Thiên Phàm, sau đó hờ hững quay đi.
Phía sau vang lên tiếng quần áo cọ xát, tiếp theo là tiếng kêu khàn khàn xen lẫn hoảng loạn của Hà Thiên Phàm.
"Này! A..."
Tống Diêm hơi khựng lại liếc nhìn anh ta, tuy không nói gì nhưng ánh mắt lạnh lùng kia cũng đủ khiến Hà Thiên Phàm cảm thấy ớn lạnh sau gáy.
Anh ta ôm lấy cái bụng đang đau nhói vì bị đá mấy phát, không biết xương có gãy không, hít một hơi thật mạnh rồi bám vào tường đứng dậy lạnh lùng nói.
"Buông người xuống!"
Vẻ mặt của người đàn ông vẫn không thay đổi, thậm chí hắn còn không cau mày lấy một cái.
Hà Thiên Phàm không nhịn được hỏi: "Anh là ai?"
Đây là lần đầu tiên anh ta tận mắt nhìn thấy một cảnh tượng đẫm máu và bi thảm như vậy, nên cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi trước người đàn ông có thể dễ dàng lấy đi mạng sống của ai đó. Nhưng thấy Tiểu Tiểu bị bắt đi như thế, khiến anh ta không thể không bất chấp tất cả.
"Anh đừng đi! Anh, anh đã giết người! Anh có biết đây là phạm tội không!"
Nói xong những lời này, Tống Diêm không dừng lại mà bế Lâm Hiểu đi vào trong bóng tối.
Hà Thiên Phàm sửng sốt nhìn người đàn ông bế Tiểu Tiểu đi mất, anh ta cũng không rảnh quan tâm đến máu me xung quanh mà loạng choạng đi theo hắn.
"Này! Anh là ai? Đặt Tiểu Tiểu xuống!"
Người đàn ông đang đi thẳng đột nhiên dừng lại khi nghe những lời này. Hắn quay mặt sang một bên, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
"Gọi cậu ấy là gì?"
Hà Thiên Phàm không chú ý đến giọng nói trầm thấp một cách đột ngột của người đàn ông. Anh ta lau vết thương trên trán, rồi cau mày bước về phía trước.
"Anh là ai thế? Anh đã giết..." Hà Thiên Phàm vừa nói đến từ "giết" liền dừng lại, cảnh giác nhìn xung quanh rồi hạ giọng: "Tôi có thể vờ như không thấy anh giết người, cũng sẽ không đi tố cáo anh, nhưng anh phải buông Tiểu Tiểu ra."
Tống Diêm lạnh lùng nhìn chằm chằm kẻ kiêu ngạo này, cảm xúc trong mắt mấy lần dao động. Hắn liếc nhìn Hạ Thiên Phàm, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối khó nhìn thấy biểu cảm của hắn.
"Cậu đang lấy tư cách gì nói chuyện với tôi?"
Lúc đầu hắn cũng không để tâm nhưng người này cứ một mực đuổi theo và gọi tên thân mật của Lâm Hiểu, khiến Tống Diêm cảm thấy bị xúc phạm.
Giống như bảo vật của mình bị người khác dòm ngó, cảm giác này khiến hắn thấy bực bội.
Giết là xong.
Tống Diêm lạnh lùng nghĩ, thay vì để người khác cứ thèm muốn vật sở hữu của mình thì thà để nó biến mất hoàn toàn, giải quyết cơn bực bội của hắn từ tận gốc rễ.
Ngay lúc Tống Diêm đang định cho tên nhóc ồn ào này vĩnh viễn câm miệng thì người trong ngực hắn đột nhiên cử động, cậu cuộn tròn trong vòng tay hắn khẽ ngâm nga.
Tống Diêm đứng đơ ra, tay rút súng khựng lại sau đó rút về, cúi đầu nhìn người trong ngực.
Lâm Hiểu dường như vừa tỉnh dậy từ trong mộng, cậu mơ hồ mở mắt ra nhìn thấy người trước mặt, đưa ngón tay nắm lấy vạt áo ngực của hắn rồi thấp giọng lẩm bẩm: "Ngài..."
"Đừng rời đi nữa..."
Giọng nói không lớn nhưng cũng đủ để hai người đàn ông đối diện nghe thấy, sự luyến tiếc và cầu xin trong giọng điệu khiến Hà Thiên Phàm lập tức đoán được thân phận của người đàn ông lạnh lùng trước mặt.
Tại sao Tiểu Tiểu lại tin tưởng và không vùng vẫy khi bị hắn bế, tại sao người đàn ông này lại có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt như vậy, tất cả đều đã có câu trả lời.
Người đàn ông này chính là người mà Tiểu Tiểu đang chờ đợi!
Người đàn ông chỉ tồn tại trong lời nói của Tiểu Tiểu cuối cùng đã trở lại!
Sắc mặt Hà Thiên Phàm trong nháy mắt thay đổi, trông anh ta còn yếu ớt hơn cả khi bị đánh.
Tống Diêm nhẹ nhàng đáp lại người trong ngực, sau đó ngước mắt nhìn người đang mất hồn ở đối diện, giọng điệu lạnh lùng đến nhức nhối.
"Cậu không cần biết tôi là ai."
Hà Thiên Phàm ngơ ngác ngẩng đầu nhìn người đàn ông như đang phủ một tầng sương giá trên người.
Người đàn ông nhìn lại với ánh mắt thương hại và bố thí, "Nếu cậu hiểu rõ thân phận tự khắc sẽ biết mình có tư cách gì mà đứng đây nói chuyện với tôi."
Câu nói này giống như cái gai nhọn đâm thẳng vào điểm yếu thầm kín nhất trong lòng Hà Thiên Phàm, chính xác đến mức trong nháy mắt xé nát da thịt khiến anh ta không có khả năng tự vệ, ngay cả thở thôi cũng bắt đầu cảm thấy đau đớn.
Đúng vậy, anh ta có tư cách gì mà nói ra những lời đó.
Suy cho cùng, anh ta và Tiểu Tiểu chỉ là bạn bè mà thôi...
Hà Thiên Phàm tuyệt vọng cúi đầu, ngoài mặt cố cười gượng nhưng lại đụng trúng vết thương ở khóe miệng, dù đã cảm thấy đau nhói nhưng giờ phút này cũng chẳng đáng để tâm. So với nỗi đau thể xác nhỏ nhoi thì bây giờ trái tim như bị khoét một cái lỗ thủng lớn, máu tươi chảy ra đầm đìa đau đớn đến mức anh ta không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Anh ta mở miệng, nhưng đợi một lúc lâu mới khàn giọng nói: "Nhà của Tiểu Tiểu ở bên kia, tôi đưa anh đến đó..."
Tống Diêm ngước mắt nhìn anh ta, đôi mắt xanh lam tỏa ra một tia sáng thần bí trong đêm tối. Hà Thiên Phàm mím đôi môi dính đầy máu và không nói gì nữa, tiện tay xé một góc áo để che cái trán đang chảy máu rồi đi về một hướng khác.
Tống Diêm lạnh lùng nhìn hồi lâu, mới chậm rãi đi theo anh ta.
Căn phòng mà Lâm Hiểu thuê nằm ở tầng hai của một nhà dân, vì là nhà tự xây nên trang thiết bị còn thô sơ, ngay cả khóa cửa cũng là loại rẻ nhất nên không có đảm bảo an toàn gì cả.
Tống Diêm chỉ cần dùng thẻ là có thể dễ dàng mở cửa ra.
Trong suốt quá trình, Lâm Hiểu vẫn chưa tỉnh lại mà cứ nép vào trong ngực người đàn ông, lông mày hơi nhướng lên đủ để thấy tuy cậu đã hôn mê nhưng vẫn không hề cảm thấy yên tâm.
Tống Diêm im lặng nhìn căn phòng chật chội trước mặt, dù không gian có sạch sẽ ngăn nắp đến đâu nhưng vẫn tràn ngập mùi hôi ẩm mốc.
Không khí ngột ngạt và ánh đèn mờ ảo.
Đây là nơi Lâm Hiểu đang sống.
Đây cũng là lần đầu tiên Hà Thiên Phàm tới nhà Tiểu Tiểu, vừa nhìn thấy khung cảnh bên trong đã khiến anh ta không khỏi cau mày.
Anh ta thực sự không thể hiểu được tại sao một người phụ nữ mang thai với cái bụng to ình lại tiết kiệm đến mức chịu sống ở một nơi chật hẹp và ẩm ướt như vậy, bất chấp sức khỏe của bản thân và con mình.
Tất cả mọi thứ cũng tại người đàn ông trước mặt này.
Nghĩ đến đây vẻ mặt Hà Thiên Phàm càng tức giận hơn, nếu người đàn ông này không bỏ đi sau khi Tiểu Tiểu mang thai thì cô đã không phải sống vất vả như vậy.
Một tên cặn bã, hung hăng và giết người không chớp mắt, tại sao Tiểu Tiểu lại thích hắn?
Tống Diêm đi tới bên giường nhẹ nhàng đặt người trong lòng mình xuống, Lâm Hiểu dường như cũng đã cảm nhận được điều gì đó nên co người lại và tìm một tư thế thoải mái để nằm, nhưng dẫu vậy cậu vẫn không chịu buông quần áo của hắn ra.
Tống Diêm cụp mắt nhìn ngón tay mảnh khảnh đang nắm hờ góc áo, chỉ cần hắn dùng chút sức là có thể thoát ra nhưng vẫn im lặng ngồi ở mép giường.
Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của cậu, Tống Diêm lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang ngủ say rồi đưa tay chạm vào vành tai tròn trịa của cậu.
Sự thân mật giữa hai người giống như một con dao đâm vào mắt Hà Thiên Phàm, khiến anh ta lập tức đỏ mặt, dù đã cố chịu đựng nhưng vẫn không nhịn được dựa vào tường lạnh lùng nói: "Anh không đi luôn à? Anh đã bỏ rơi Tiểu Tiểu, giờ anh quay về để lừa cô ấy làm gì nữa?"
Tống Diêm có vẻ không hề quan tâm đến lời nói khiêu khích tầm thường của anh ta, ý nghĩ giết người trước đó cũng khó tiếp tục vì bị Lâm Hiểu đột ngột cắt ngang, hắn chỉ liếc nhìn Hà Thiên Phàm bằng đôi mắt không có một cảm xúc nào.
"Bây giờ cậu đi được rồi."
Hà Thiên Phàm gần như nín thở, mặt đỏ bừng nhưng vẫn ráng nói: "Tôi đợi Tiểu Tiểu tỉnh lại mới đi."
Người đàn ông này có quyền gì đuổi anh ta đi? Chỉ vì Tiểu Tiểu tin tưởng hắn sao?
Tống Diêm cau mày, sau đó ngẩng đầu nhìn anh ta: "Suy nghĩ quái đản nào đã khiến cậu nghĩ rằng em ấy cần cậu ở lại đây?"
Người đàn ông nheo mắt lại, vẻ mặt dần trở nên lạnh lùng nhìn anh ta như thể đang nhìn một con kiến dễ bị nghiền nát.
"Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cậu. Nếu bây giờ cậu không rời đi, thì sau này đừng hòng rời đi."
Người đàn ông bâng quơ nói xong cũng không nhìn anh ta nữa, hắn đứng dậy đi vào phòng tắm lấy một chậu nước ấm. Khi họ lướt qua người nhau, Hà Thiên Phàm có thể nhìn thấy rõ ràng sát ý trong mắt hắn.
Không có bất kỳ lời cảnh báo nào, cũng không cho cơ hội giải thích, chỉ cần chống cự sẽ bị giết ngay.
Đây là thông điệp anh ta đọc được trong mắt người đàn ông.
Hà Thiên Phàm một lần nữa cảm nhận được chênh lệch sức mạnh tạo lớn ra một khoảng cách cực lớn, người đàn ông này... là một kẻ điên!
Trong mắt hắn dường như không có một chút cảm xúc nào, ngoại trừ Tiểu Tiểu thì chỉ hắn thích là có thể giết chết một người ngay lập tức!
Cuối cùng, Hà Thiên Phàm đành phải ngơ ngẩn rời đi. Anh ta biết mình đã hoàn toàn mất đi cơ hội ở bên cạnh Tiểu Tiểu. Năng lực cách biệt và tình cảm sâu đậm giữa hai người khiến cậu ta khó lòng chen chân vào được.
Cô gái có nụ cười ngọt ngào rốt cuộc cũng không thuộc về mình.
Người âm thầm rình mò, người âm thầm mê đắm từ đầu đến cuối luôn là anh ta. Kẻ thèm muốn những thứ thuộc về mình chỉ xứng đáng trốn trong bóng tối, anh ta chưa từng có được, thậm chí còn không có tư cách để tranh giành.
Lúc cậu ta rời đi cũng không khiến Tống Diêm ngước mắt lên nhìn, hắn cầm chiếc khăn ướt lau bụi bẩn dính trên mặt Lâm Hiểu đang say ngủ.
Hắn lau cẩn thận từng chút một, đầu tiên lau mặt và cổ, sau đó là cánh tay, cuối cùng là cởi chiếc váy rách nát.
Khi cơ thể trắng như tuyết lộ ra trước mắt, ngón tay của Tống Diêm cũng dừng lại.
Thân hình nhỏ nhắn gầy gò, núm vú giống như nụ hoa nở rộ có màu đỏ tươi mềm mại.
Ánh mắt hắn di chuyển xuống và dừng lại ở cái bụng phình to bất thường của cậu.
Đôi mắt Tống Diêm lóe lên, hắn chậm rãi đặt tay lên đó.
Dưới làn da ấm áp có cảm giác căng cứng, cái bụng tròn trịa như đang khẽ động đậy. Bàn tay của người đàn ông lập tức bắt được chuyển động yếu ớt, dưới lòng bàn tay bỗng có một cục u nhô lên nhanh chóng khiến người đàn ông khựng lại.
Những cảm xúc trong mắt hắn dâng trào, đè nén và sâu lắng.
Người đang ngủ dường như đã cảm nhận được sự im lặng khác thường này, lặng lẽ mở mắt. Cậu nhìn thấy người đàn ông đang nghiêm túc nhìn xuống cái bụng to của mình, lòng bàn tay áp vào bụng cậu nóng bỏng đến nỗi khiến cậu bất giác đỏ mặt.
Cảm nhận được cậu đã tỉnh, đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn sang, đôi mắt xanh lam dưới ánh sáng mờ ảo hiện lên vẻ bình yên khác lạ.
Lâm Hiểu bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, cậu nắm lấy ngón tay của người đàn ông rồi nhẹ nhàng vuốt ve. Cậu nằm đó với đôi mắt ướt át, nhìn hắn với vẻ mặt vô cùng lưu luyến, giọng nói nhẹ nhàng: "Em có thai rồi."
Sau khi suy nghĩ, cậu cảm thấy mình nói còn chưa đủ rõ ràng nên bổ sung thêm: "Đây là con của chúng ta."
Tống Diêm sờ vào chỗ phồng lên dưới lòng bàn tay, đột nhiên cảm thấy lồng ngực tê dại trước nay chưa từng có, giống như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng phất qua khiến hắn không khỏi mềm giọng.