Tần Vũ Phi đầu óc rối bời, lúc này lại thấy Cố Anh Kiệt nhíu mày, bàn tay trên bả vai và cổ cô sờ soạng, “Em không thoa kem chống nắng sao?” Anh hỏi
Tần Vũ Phi sững sờ.
“Không thoa kem chóng nắng đã xuống phơi nắng, em định tự lột da mình ra sao?” Anh mắng cô.
Tần Vũ Phi vẫn còn sững sờ.
Cố Anh Kiệt quay đầu nhìn bốn phía: “Chúng ta qua bên kia, bên đó nắng không chiếu đến, lát nữa em trở về thì thoa kem chống nắng biết không? Bị bỏng nắng sẽ rất đau, làm sao mà kiến thức thông thường này cũng không có, rõ ràng là ra đây chơi, chuẩn bị cũng không chuẩn bị tốt. Đợi chút, em có mang kem chống nắng không?”
Anh nhìn cô, đợi cô trả lời, nếu như không có, vậy lấy của anh cho cô dùng. Nhưng cô không trả lời, nhìn anh hai giây, bỗng nhiên vịn lên vai anh, tiến lên tìm môi của anh hôn.
Thay đổi này làm Cố Anh Kiệt sửng sốt, đây là đáp lại ý của anh? Nhưng họ không phải nói vấn đề chống nắng sao? Vì vậy người phụ nữ này căn bản là không nghe vào… Cố Anh Kiệt không kịp nghĩ nhiều, bởi vì Tần Vũ Phi ôm cổ anh, hôn anh.
Cố Anh Kiệt đầu óc nóng lên, rất nhanh giành thế chủ động. Anh đặt cô ở trên đá ngầm, ra sức hôn.
Cô ôm chặt anh, nụ hôn này so với vừa rồi càng nhiệt tình. Cố Anh Kiệt mừng rỡ như điên, người phụ nữ đáng giận này, chưa bao giờ hành động đúng nhịp, không hiểu rõ nhau, nhưng nụ hôn của cô thật đẹp, anh một chút cũng không muốn buông. Hôn nhau thật lâu, hai người đều thở dốc, anh lại ngậm lấy vành tai của cô, khó giấu hưng phấn của mình, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy là em đã đồng ý phải không? Chuyện của chúng ta quyết định rồi?”
Tần Vũ Phi không nói, cô thay đổi tư thế, tựa đầu vào vai anh. Cô cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, vừa rồi nhất thời xúc động, rất muốn hôn anh. Nhưng anh hỏi chuyện này, cô lại không biết trả lời thế nào.
“Em có mang kem chống nắng, đừng lo.”
Nhẫn nhịn cả buổi, cô nói việc này? Cố Anh Kiệt quả thực không thể tin được, anh lôi cô từ trong lòng ngực ra vừa muốn mắng cô đùa giỡn với anh, du thuyền bên kia đột nhiên truyền đến một giọng nữ la hét hoảng loạn, sau đó là tiếng mấy người kêu to, tiếp đó có chút lộn xộn ầm ĩ la hét trách móc.
Cố Anh Kiệt và Tần Vũ Phi giật nảy mình. Cố Anh Kiệt kéo cô lên: “Chúng ta về trước đi, em không nên chạy loạn, không được đi riêng lẻ, về lên thuyền trước. Một lát anh sẽ tìm em.”
Tần Vũ Phi không hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nhanh chóng gật đầu ngoan ngoãn, không quan tâm việc cãi nhau với anh, cùng anh bơi trở lại. Một bên du thuyền không ít người vây quanh, thì ra là mấy người cười đùa ầm ĩ, khiến cho một cô gái rơi xuống nước, cô gái kia bị dọa sợ, chân còn bị rút gân, may mà bên cạnh có người đang bơi lội, người trên thuyền cũng nhanh chóng nhảy xuống cứu giúp, cuối cùng cũng không sao.
Trên thuyền có mấy nhân viên phục vụ, phụ trách lái thuyền, chuẩn bị thức ăn và sinh hoạt hàng ngày, đều có chút kiến thức cứu hộ, lập tức đã làm một số sơ cứu, cô gái kia không có việc gì. Chẳng qua là trước đó mọi người vui đùa quá mức, có chút ầm ĩ không vui. Từ Ngôn Sướng và Cố Anh Kiệt ra mặt hòa giải, cuối cùng xin lỗi, cũng coi như bình an vô sự.
Đợi xử lý xong những việc này, Cố Anh Kiệt quay lại tìm Tần Vũ Phi, lại không thấy cô. Anh thở dài, đi lại trên thuyền nửa ngày, rốt cuột bắt được Doãn Đình. Doãn Đình bưng hai chén đồ uống, nghe xong vấn đề của anh đầu méo mó: “Cô ấy ở dưới phòng, cô ấy nói nó muốn ngủ một chút, chúng tôi ở bên cạnh đánh bài.”
Cố Anh Kiệt nghe xong, nhấc chân muốn đến khoang thuyền. Doãn Đình nhanh chóng ngăn cản anh: “Chỗ đó, đàn ông con trai không thể vào.”
“Tại sao?”
“Chúng tôi đặt cược hơi lớn, không thể để cho con trai vào.” Doãn Đình nói xong liền đi. Để lại Cố Anh Kiệt có chút ngơ ngác. Bên cạnh có một nam sinh hô: “Các cô gái đánh bài thua một lần cởi một bộ quần áo.” Bạn gái anh đang chơi ở dưới, anh bị đuổi ra đây. “Con gái đúng là kỳ quái, lúc bơi lội nói ăn mặc nhiều không thể nhìn, lúc đánh bài lại nói ăn mặc ít không thể nhìn. Cuối cùng không phải là mặc bikini sao? Không hiểu nổi.”
Cố Anh Kiệt cũng đồng ý, con gái đều không thể hiểu nổi, nhất là cô nàng Tần Vũ Phi kia, càng khó hiểu hơn. Người ta đánh bài, cô ngủ tại sao lại chọn chỗ này. Hơn nữa vừa rồi là cô chủ động hôn anh, anh đã nói sẽ đến tìm cô, cô lại chui xuống dưới. Muốn nói cô không trốn anh, anh không tin.
Cố Anh Kiệt có chút bực bội, không rõ Tần Vũ Phi đang suy nghĩ gì. Anh đi lại hai vòng trên thuyền, lại ngồi một hồi lâu, do dự nếu không thì tìm người xuống dưới kêu cô , lại lo lắng lên giọng như vậy cô sẽ mất hứng. Sau đó có người tìm anh, anh đành phải lên lại một chiếc thuyền khác.
Tần Vũ Phi quả thực là đã trốn, bởi vì cô không biết cô muốn làm cái gì, hoàn toàn không muốn để ý tới vấn đề muốn hay không muốn làm bạn gái của anh, rất phiền.
Thời gian qua rất nhanh, du thuyền theo lịch trình chạy đến nghỉ phép ở một đảo nhỏ, mọi người bố trí phân chia phòng ngủ, cô cầm thẻ phòng về trước đi tắm rửa thay đồ rồi nghỉ ngơi, lại không thấy Cố Anh Kiệt. Cô cho rằng mình cũng không phải đang tìm anh, nhưng không thấy anh, cô cũng có chút mất mát. Cô cầm thẻ phòng, cùng Tiểu Đình đi lên lầu.
Cố Anh Kiệt xử lý hết việc vụn vặt, lúc đến khách sạn mọi người gần như đều đã về phòng, anh dạo qua một vòng, không thấy Tần Vũ Phi. Liền có chút bực bội. Người phụ nữ này, người phụ nữ này…
Lúc năm giờ, mọi người tập hợp, có thể chọn đến nhà hàng ăn ít đồ ăn, cũng có thể lựa chọn trực tiếp đến khu bãi biển chuẩn bị nướng thịt, buổi tối đốt lửa trại cùng với nướng thịt, bắn pháo hoa, đương nhiên cũng có thể tự do hoạt động. Mọi người rất nhanh quyết định nên làm gì rồi liền từng người tản đi. Từ Ngôn Sướng dẫn người đến chổ nướng thịt, Cố Anh Kiệt sắp xếp các hoạt động cho những người ở khách sạn.
Ở lại khách sạn sắp xếp người là do Cố Anh Kiệt chủ động nhận việc, anh sớm chờ ở đại sảnh, đến lúc mọi người đều tản đi, vẫn không thấy Tần Vũ Phi. Doãn Đình cùng phòng cô chậm rãi đi đến, bảo Tần Vũ Phi nói quá mệt mỏi, không muốn đi chơi, cô xuống giúp cô ấy lấy chút đồ ăn. Lửa giận trong bụng Cố Anh Kiệt không có nơi xả ra.
Buổi tối, Cố Anh Kiệt ở khu nướng đồ tinh thần không tập trung, càng không thấy cô, trong nội tâm càng ngứa ngáy, huống chi Tần Vũ Phi chủ động hôn anh, hôn xong lại không nói rốt cục đồng ý hay không đồng ý, đúng là khiến người ta đứng ngồi không yên. Nếu không phải thực sự biết rõ người phụ nữ này yếu ớt lại sĩ diện, tính tình đại tiêu thư, anh thực sự sẽ cho rằng đó là lạt mềm buộc chặt, thủ đoạn cao minh, tình trường lão luyện rồi. Chưa từng có người phụ nữ nào có thể làm anh bất ổn như vậy.
Cố Anh Kiệt đem chân gà nướng trên bếp lật lại, anh không có tâm tình chơi đùa, lại không thể không làm gì, nếu như rảnh rỗi, anh nghĩ anh sẽ nhịn không được mà chạy đến phòng khách sạn bắt Tần Vũ Phi, cho nên anh chủ động nhận trách nhiệm nướng thịt. Chỉ là một bên nướng thịt một bên trong đầu tất cả đều là cô. Lần này thật sự có chút tồi tệ hơn, anh cũng không phải là thiếu niên bốc đồng mười bảy mười tám tuổi, cũng không phải mối tình đầu. Nhưng tình cảm so với thời kỳ trưởng thành càng xúc động, trước khi lý trí cân nhắc muốn từ từ bồi dưỡng niềm tin, anh đã chết trước.
Anh không muốn từ từ, không có cách nào cùng người phụ nữ kia từ từ sẽ có kết quả, anh thích cô, rất thích cô, anh muốn hai người yêu nhau.
Anh dự định đợi thời gian thích hợp, không có người nào chú ý, anh phải về khách sạn bắt cô, lúc này bất luận thế nào cũng không thể để cô chạy trốn, sau này xác định danh phận, anh muốn xác định quy tắc yêu đương giữa anh và cô, thứ nhất là không được phép chơi trốn tìm. Thứ hai… ừm, điều thứ hai chưa nghĩ tới, bây giờ quan trọng nhất là không được phép chơi trốn tìm.
Cố Anh Kiệt đang nghĩ ngợi, một cái chén được đưa qua, Doãn Đình cười híp mắt nói: “Cố thiếu, sáu cái chân gà, hai miếng bắp, sáu cái nấm hương, hai phần bò bít-tết.” Mặc dù bên cạnh còn có nhân viên khách sạn hỗ trợ nướng đồ ăn, nhưng tất cả mọi người đều thích chạy đến chỗ Cố Anh Kiệt ăn, có thể sai sử Cố thiếu, thật sự là rất thoải mái.
Cố Anh Kiệt giương mắt nhìn Doãn Đình, Doãn Đình có chút xấu hổ, bởi vì trước đó cô đã lấy ba đĩa rồi, vì vậy giải thích: “Đĩa này không phải một mình tôi ăn, tôi muốn mang lên ăn cùng với Vũ Phi.”
Muốn cho Tần Vũ Phi sao? Cố Anh Kiệt chăm chú chọn lấy mấy món ngon, sau đó xoay người tìm ra một lọ sốt cà chua trong va li, biết Tần Vũ Phi có tham gia hoạt động sau đó, anh cố ý bảo khách sạn chuẩn bị sốt cà chua, kết quả cô không đến. Vừa lấy sốt cà chua và thịt nướng tất cả đưa cho Doãn Đình, đột nhiên bên cạnh có một nữ sinh đi tới: “James.” Nữ sinh kia kêu, dáng vẻ có chút ngại ngùng.
Cố Anh Kiệt cười cười với cô ấy, đây là em gái của Tôn Diệc An bạn anh Tôn Diệc Tuyết, cùng đi xe của anh. “Em muốn ăn gì?” Anh hỏi cô.
Tôn Diệc Tuyết mím môi cười cười, dường như có chút xấu hổ: “James, em thích anh. Chúng ta kết giao được không?”
Cố Anh Kiệt sững sờ, vô thức nhìn thoáng qua Doãn Đình, Doãn Đình mở to hai mắt, say sưa nhìn. Tỏ tình sao, Cố Anh Kiệt được bày tỏ. Lúc trước cô bày tỏ bị cự tuyệt rồi, rất muốn xem kết quả của vị cô nương này. Nếu như nói lời cự tuyệt…, không biết Cố Anh Kiệt có thay đổi lời thoại hay không, nếu không cự tuyệt, Cố Anh Kiệt đồng ý kết giao sẽ là cái dạng gì đây, rất muốn xem!
Tinh thần bát quái của Doãn Đình hừng hực bốc cháy, con mắt lóe sáng khóe miệng mỉm cười, Cố Anh Kiệt thấy đau đầu.
Kết quả bởi vì Cố Anh Kiệt nhìn Doãn Đình, Tôn Diệc Tuyết cũng quay đầu nhìn Doãn Đình, ánh mắt kia giống như cô ở đây quấy rầy bọn họ. Doãn Đình hắc hắc gượng cười hai tiếng, vốn còn định giả ngu chịu đựng, chẳng qua da mặt không thật sự không đủ dày, Tôn Diệc Tuyết nhìn vào mắt cô, cô quyết định rút lui. Không cho nhìn thì không cho nhìn, cô quay lại hỏi Cố Anh Kiệt, à, không đúng, cô không tiện hỏi Cố Anh Kiệt. Trở về cô sẽ bảo Vũ Phi tới hỏi Cố Anh Kiệt được rồi.
Doãn Đình bưng đĩa, nhanh chóng chạy về khách sạn. Cố Anh Kiệt đưa mắt nhìn bóng lưng cô, trong lòng chửi bậy, không cần đầu óc quá cao siêu cũng có thể đoán được cô nhất định là đến chổ Tần Vũ Phi buôn chuyện, thật muốn gọi cô đến nhét cho cô 100 cái cánh gà làm cô ăn no quá không chạy nổi, không thể buộc tội anh.
Chỉ tiếc…
“James?” Tôn Diệc Tuyết nhìn Cố Anh Kiệt, chờ anh trả lời.
Cố Anh Kiệt thu lại ánh mắt nhìn theo hướng Doãn Đình biến mất, cười cười với Tôn Diệc Tuyết: “Thật xin lỗi.”
Lại bị cự tuyệt, Tôn Diệc Tuyết nhếch miệng, hỏi anh: “Là vì cô gái tên Tiểu Đình vừa rồi hay sao?”
“Đương nhiên không phải.” Cố Anh Kiệt bật cười, lắc đầu.
Tôn Diệc Tuyết không nói lời nào, suy nghĩ, bỗng cười cười: “Không sao, dù sao anh cũng không có bạn gái, chúng ta nhận thức tốt hơn nhiều.”
Cố Anh Kiệt nói: “Em sẽ tìm được người thích hợp hơn.”
Tôn Diệc Tuyết từ chối cho ý kiến, quay người đi.
Cố Anh Kiệt thở hắt ra, anh rất muốn nói cho cô biết anh đã có bạn gái, bạn gái anh rất hay ghen, tính tình cũng đại tiểu thư. Nhưng anh thật sự rất yêu cô ấy. Nhưng mà anh không thể nói như vậy, không thể để lộ quan hệ với người phụ nữ vô tâm kia. Anh đã nhiều lần yêu đương, thật sự chưa lần nào kìm nén như vậy. Cố Anh Kiệt thậm chí tâm trạng nướng cánh gà cũng không còn. Không biết Doãn Đình trở về sẽ nói với Tần Vũ Phi như thế nào, cô sẽ không lần nữa né tránh, cho là anh vừa trêu chọc cô vừa dụ dỗ cô gái khác?
Sau khi Doãn Đình trở về phòng quả thực đã nói. Chẳng những nói, còn mặt mày hớn hở, thêm rất nhiều tính từ. Nào là tiếng sóng biển, ánh trăng mê hoặc, dưới chân là hạt cát mềm mại, trước mắt là cô gái đáng yêu. “Thật muốn biết Cố Anh Kiệt suy nghĩ thế nào.” Doãn Đình vừa gặm chân gà vừa nói: “Cô gái kia là ngồi xe hắn tới đây, hắn cố ý đi đón cô ấy tới chơi, hẳn là rất có cảm tình? Ôi, thật sự không phục, mình có chỗ nào kém cô ấy sao?” Cô ném xương gà vào thùng rác, chạy vào toilet soi gương, tiếng nói phát ra trong toilet: “Rõ ràng mình cũng rất xuất sắc, tại sao cho tới bây giờ nghĩ lại vẫn không có con trai theo đuổi?”
Tần Vũ Phi không trả lời, cô đang nhìn lọ sốt cà chua. Không cần hỏi Doãn Đình cô cũng biết rõ lọ sốt này là ai đưa, không có ai ăn thịt nướng với sốt cà chua, chỉ có người đàn ông đó sẽ giúp cô chuẩn bị. Có cô gái theo đuổi anh ư, buồn nôn! Hoa tâm củ cải! Anh dám đồng ý cô gái kia thử xem! Cho dù không đáp ứng nhưng cự tuyệt không dứt khoát thử xem!
Tần Vũ Phi đứng dậy, bắt đầu thay quần áo.
Doãn Đình trong toilet đi ra, la to: “À, mình đã hiểu! Chính là theo đuổi mình rất khó, cho nên không thể trách mình, chỉ trách bọn họ!”
“Bọn họ không có mắt.” Tần Vũ Phi buột miệng đáp.
“Không, không, về sau bạn gái bọn họ cũng không kém đâu.” Doãn Đình nói như vậy.
Tần Vũ Phi liếc mắt, cái đồ đần này.
“Là do độ khó không thích hợp…, cho nên nhiều lần kết nối không được.” Doãn Đình nằm trên giường kêu rên. “Theo đuổi nhiều như vậy không có người nào thích hợp. Ngã Ca còn nói mình là hoa tâm củ cải, người ta không phải!” Cô đấm giường, “Nào có xử nữ hoa tâm củ cái! Chết tiệt! Còn có thể lấy chuyện này chê cười mình, cô ta quá đáng ghét, nói chuyện ngoại trừ châm chọc khiêu khích, cô ta cũng không còn kiểu nào tiến bộ hơn.”
“Cậu thật ngốc, cô ta nói khó nghe thì cậu quay lại mắng cô ta, xem lần sau cô ta còn dám?” Hoa tâm củ cải là để Tần Vũ Phi nghĩ tới Cố Anh Kiệt, tên kia cũng tỏ thái độ vô tội. Cô chọn tới chọn lui, quần áo không hài lòng lắm, sớm biết như vậy mang thêm vài bộ.
Doãn Đình mếu máo, chẳng qua cô chỉ có thể mắng, không có khí thế của Vũ Phi: “Dù sao, lần tới mình muốn tìm một người dễ theo đuổi. Theo đuổi được là của mình, theo đuổi không được, cho dù giữ gìn cũng vô dụng.” Kỳ thật không phải là không có đàn ông chủ động theo đuổi cô, nhưng cô không muốn. Lúc này Doãn Đình mới nhìn đến hành động của Tần Vũ Phi, cô thay quần áo đẹp, vào trong toilet trang điểm.
“Ồ, cậu muốn ra ngoài sao?”
“Đúng.” Đi tìm hoa tâm củ cải kia tính sổ!
“Vậy cậu phải giúp mình hỏi Cố Anh Kiệt rốt cuộc có đồng ý cô gái kia không, thật muốn biết.”
“Được.” Anh dám đồng ý! Cô sẽ đánh anh!
Tần Vũ Phi ăn diện ổn thỏa, nhìn chính mình trong gương.
Cô sao có thể phục, để bọn họ sống hạnh phúc?
Tần Vũ Phi hít một hơi, cô không phục. Cô thật sự không thể chịu phục.
Doãn Đình sôi nổi đi trước dẫn đường, đưa Tần Vũ Phi đến bãi cát,
Càng đến gần người đó, khí thế của Tần Vũ Phi càng yếu đi. Cô là không phục, nhưng nếu như không phục có thể vui vẻ hạnh phúc, trên đời này làm gì còn tổn thương và đau khổ? Không phục chỉ là không cam lòng mà thôi, không thể đại biểu được gì, quyết định được gì.
Mấy người bạn cười toe toét chạy tới, kéo Tần Vũ Phi và Doãn Đình ra nhảy. Tần Vũ Phi cười cùng họ làm thành một vòng tròn giẫm nước bước chân dao động làn váy, trong lòng lại có chút hốt hoảng, vì sao trong ba người, chỉ có cô sống không tốt?
Cô rõ ràng rất tốt, cô có tiền, có cha mẹ yêu thương cô, có nhiều bạn bè, công việc rất tốt. Cô sống không thể tốt hơn. Chỉ là không yêu đương mà thôi, chỉ là không muốn yêu thêm lần nữa, có gì không tốt? Một đống người không yêu ai, một đống người không kết hôn, ai sẽ bảo ai sống không tốt,.
Càng nhiều người tham gia nhảy múa trong vòng, tiếng cười vang dội. Tần Vũ Phi cười không nổi nữa, khuôn mặt mệt mỏi, cô lặng lẽ rời khỏi đám người, cô muốn tìm Cố Anh Kiệt.
Nhưng dạo một vòng trên bờ cát cũng không thấy anh, Doãn Đình nói anh đang nướng thịt, nhưng sạp nướng thịt kia không có anh, trong nhóm người nhảy múa không có anh, trong đám người bên cạnh chơi đoán số cũng không có, Tần Vũ Phi bắt đầu bực bội. Lại đi một vòng, cũng không thấy nữ sinh tới cùng xe với anh, Tần Vũ Phi càng bực bội.
Bờ biển xa xa có một đôi tình nhân hoặc ngồi hoặc đi, Tần Vũ Phi không muốn đến xem bên đó có anh không, nhưng lửa giận trong lòng đã bắt đầu cháy. Trong lúc xuống cô đã thoáng xác định suy nghĩ từ từ làm lạnh, cô cũng không xác định được có nên làm như vậy không, cô cũng không biết thật sự sẽ có thể hạnh phúc không.
Lúc này những người xung quanh bỗng nhiên kêu lên, pháo hoa rực rỡ nổ tung trên bầu trời.
Tần Vũ Phi ngẩng đầu, thấy trong bầu trời đêm nhảy ra vô số tia sáng chói mắt, rất đẹp, rung động lòng người, chỉ là thoáng qua, trong nháy mắt.
Nó có thể sẽ giống với hy vọng của cô không, cô bi quan nghĩ.
Cố Anh Kiệt chạy xuống khách sạn, thở gấp. Anh đến phòng tìm Tần Vũ Phi, gõ cửa hồi lâu không có ai mở, anh đợi một lúc, lại gõ cửa một hồi, vẫn không có người đáp lời. Anh rất thất vọng, nghe được bên ngoài có tiếng bắn pháo hoa, anh giật mình, có lẽ cô đang ngắm pháo hoa, anh vội vã chạy xuống dưới.
Pháo hoa rực rỡ, bên bờ biển người một nhóm lại một nhóm, Cố Anh Kiệt không biết nên đi đâu tìm, anh tùy tiện tìm từng người sau đó nhìn thấy cô.
Tần Vũ Phi đang ngẩng đầu ngơ ngác nhìn pháo hoa không ngừng bắn ra, một cái vụt tắt, một cái khác bay lên bầu trời đêm, tiếng người xung quanh ngạc nhiên thích thú, giơ điện thoại lên chụp. Cô chỉ ngơ ngác nhìn. Cô khinh thường bản thân bi quan, bi quan chẳng qua là tự cho rằng mình đáng thương, lại để người khác chê cười, cô ghét cái này nhất.
Cho nên, cô ghét nhất, là mình. Nếu như cô sống không tốt, là cô tự tạo ra. Cô thật chán ghét chính mình.
Bỗng nhiên một người đứng bên cạnh cô, cô quay đầu nhìn, tim đập nhanh. Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, giả vờ tập trung xem pháo hoa.
Người bên cạnh không nói chuyện, cô cố gắng kiềm chế không quay đầu nhìn anh, nhưng mỗi tế bào trong cơ thể dường như cảm nhận được sự hiện hữu của anh, tim cô đập càng nhanh, mặt cũng bắt đầu nóng lên, phát sốt. Sau đó, tay của cô được nắm lấy.
Bắt đầu chỉ là một đầu ngón tay, như đang thăm dò, vừa giống như đang trêu chọc cô.
Bàn tay nhỏ nắm lấy bàn tay nhỏ.
Cô biết là ai, cô không né tránh, cũng không nhìn anh. Cô nhìn không chớp mắt, chỉ nhìn pháo hoa trên trời.
Xung quanh có rất nhiều âm thanh, tiếng pháo hoa nổ tung, tiếng người reo hò, còn có tiếng sóng lỡn vỗ bờ, nhưng Tần Vũ Phi đều không nghe thấy, bên tai cô chỉ có tiếng trái tim mình đập.
Tay của anh lại đi lên, lần này là hai hoặc ba ngón, cô không dám khẳng định, tim đập quá nhanh, cô không dám cúi đầu nhìn. Sau đó, tay của cô bị nắm trọn. Giữ trong lòng bàn tay của anh.
Cuối cùng cô không nhịn được quay đầu nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô. Ánh mắt sâu xa, nóng bỏng, chứa đầy tình cảm.
Tần Vũ Phi chớp mắt, anh vẫn nhìn cô, ánh mắt không thay đổi, ánh mắt này cô đã gặp, trong giấc mơ của cô, anh nhìn cô như vậy.
Ngón tay của anh lại chuyển động, tách ngón tay của cô, đem ngón tay của cô kẹp giữa kẽ tay.
Mười ngón đan vào nhau.
Cô lại chớp mắt, anh nhìn cô, không nói chuyện, bàn tay dùng lực, kéo cô ra khỏi vòng người.
Cô không kháng cự, không giãy dụa, lòng cô mềm nhũn, không suy nghĩ đều gì, trong mắt là anh, sau lưng là tiếng sóng, tiếng pháo hoa phóng lên trời, tiếng người reo hò sôi nổi, cô cảm thấy một phần trong cơ thể đã xúc động hò hét. Anh kéo cô, càng chạy càng nhanh, trên tay cô là nhiệt độ từ bàn tay rộng của anh truyền tới, cô đi theo anh, tim đập rất nhanh, chậm rãi chạy lên.
Chương 26
Cố Anh Kiệt đưa Tần Vũ Phi đến khách sạn.
Bọn họ đi qua đại sảnh, tiến vào thang máy, trên đường đi không gặp người quen, hoặc có lẽ bọn họ căn bản không để ý. Bàn tay vẫn nắm chặt không buông, anh quay đầu nhìn cô trong thang máy, cô cũng đang nhìn anh, đôi mắt như nước, khuôn mặt như hoa.
Anh một tay ôm cô kéo vào ngực, nắm chặt gáy cô, cúi đầu hôn.
Vốn định nói chuyện với cô, nhưng trong khoảnh khắc thấy cô dưới pháo hoa, anh đã quên mất mình muốn nói gì. Ổn định lại nội tâm xao động, cầm chặt tay cô, yên tâm lại hưng phấn.
Còn chuyện gì để nói, bọn họ yêu nhau, quanh đi quẩn lại, trốn trốn tránh tránh, cuối cùng thật ra lại khiến cho họ càng chắc chắn, bọn họ yêu nhau, đơn giản như vậy. Anh tin cô cũng nghĩ như vậy, anh có thể cảm nhận được. Cô kháng cự và né tránh, cuối cùng chẳng qua càng làm cho cô biết rõ điều này mà thôi.
“Đinh” một tiếng, đã đến tầng trên, cửa thang máy mở ra. Anh buông cô ra, cánh môi cô bị hôn đến đỏ tươi, hiện ra mị hoặc sáng bóng. Anh kéo cô vào phòng, cô không nói gì, ngây ngốc chạy theo anh.
Mở cửa phòng, hai người va chạm đi vào, trong nháy mắt cửa đóng lại, anh không thể chờ đợi được liền đè cô lên cánh cửa hôn nồng nhiệt. Cô nhón chân, vô cùng nhiệt tình đáp lại anh. Anh ngậm lấy mô cô, vuốt ve vòng eo tinh tế, gọi tên cô.
Cô bị ngứa liền cười, co lại trong lòng ngực anh, càng ra sức hôn anh.
Cô giống như một ngọn lửa bắt đầu đốt cháy cả người anh.
“Tần Vũ Phi.” Anh gọi tên cô, tự chủ của đàn ông thực sự không đáng tin, anh cần cô ngăn cản mình.
“Cố Anh Kiệt.” Cô cũng gọi tên anh, vừa gọi vừa tìm kiếm môi anh, bàn tay theo vạt áo của anh đi vào, vuốt ve ngực của anh. Lúc trong biển vẫn chịu đựng được do chưa sờ qua, hiện tại tay của cô không bị khống chế, cô cũng hoàn toàn không muốn khống chế.
Anh bĩu môi oán trách cô, cô cười to, cảm thấy vẻ mặt của anh rất thú vị. Cô nghịch ngợm cắn cằm anh, anh hừ một tiếng, nắm mông cô ấn về phía mình, để cô biết anh là một người đàn ông hơn nữa thật sự rất nguy hiểm.
Cô tiếp tục cười, lớn tiếng cười, nhảy lên vòng hai chân ôm eo của anh, lần này lại liếm lỗ tai của anh.
Đó là chỗ nhạy cảm của anh, anh biết cô biết rõ, là cô cố ý.
Cho nên còn có cái gì cần nói sao? Anh hoàn toàn nghĩ không ra, cái gì cũng không muốn nói.
Anh thô lỗ nâng cô lên, ánh mắt của cô sáng kinh người, má hồng xinh đẹp, đầy đặn làm cho anh mê muội. Anh cúi người hôn cô, tay tham lam tiến vào trong làn váy của cô, gọi tên cô: “Tần Vũ Phi!”
Tần Vũ Phi thở dốc, bị bàn tay của anh hâm nóng đến nổi da gà. Trong phòng không bật đèn, chỉ có pháo hoa lóe lên ngoài cửa sổ. Cô tìm anh muốn nói gì nhỉ? Cô nghĩ không ra. Cô nhắm mắt lại, ra sức ôm anh.
Không còn nhìn thấy gì nữa, trong đầu chỉ còn ánh mắt anh nhìn cô.
Cô không biết mình muốn làm gì, chỉ biết là cô cần anh. Mặc kệ tương lai như thế nào, mặc kệ sau này như thế nào, hiện tại cô cần anh. Cô kéo áo sơ mi của anh, cọ vào quần anh.
“Cố Anh Kiệt.” Cô gọi tên anh, bỗng nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên.
Cô không cần lo ngày mai có tốt không, không lo sau này có tốt không, cô chỉ muốn hiện tại. Hiện tại vui vẻ là tốt rồi! Có làm sao đâu? Dù sao cô vẫn là tùy hứng, không ôm chí lớn.
À, lọt bạch phú mỹ. Từ này rất quan trọng.
Cô ngây ngốc cười khanh khách.
Cô cảm thấy mình điên rồi!
Điên rồi điên rồi!
Cô kéo áo Cố Anh Kiệt, anh rời khỏi cô. Anh liên tục gọi tên cô, cô cảm thấy anh rất phiền, “Câm miệng!” Cô quát anh.
Cố Anh Kiệt trừng cô, cô trừng lại. Muốn thế nào?
Anh cúi người tiến vào, cô không đề phòng, “A” một tiếng kêu lên, cô dùng sức đập cánh tay anh, anh bị đau nhe răng, động tác dưới thân không ngừng, thấy vẻ mặt nhíu mày của cô, anh có chút đắc ý cười. Cô ôm chặt anh, giấu mặt vào hõm vai của anh, không cho anh nhìn, cố tình hét lên: “Cố Anh Kiệt, anh chậm quá, nhanh một chút nhanh một chút.”
Thật sự là đủ rồi! Lúc này còn muốn trêu chọc anh sao? Cố Anh Kiệt đưa cô trở lại trên gối, cô mới đồng ý đóng cái miệng kia lại. Anh hôn cô, cô không nói, bởi vì nụ hôn của anh rất dịu dàng, dịu dàng khiến cô không muốn làm loạn nữa.
Cô nghe được tiếng pháo hoa, nghe được tiếng anh thở dốc, còn nghe được giọng của chính mình.
Tần Vũ Phi không biết bọn họ làm bao lâu. Bên ngoài pháo hoa đã ngừng bắn, đám người dường như cũng tản. Đến lúc cô và Cố Anh Kiệt kết thúc, cô mới để ý tới bên ngoài dường như đã yên tĩnh trở lại. Cô mệt mỏi đến nỗi đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích. Cô nhắm mắt lại, cảm giác được Cố Anh kiệt hôn nhẹ lên mặt mình, vén tóc cho cô. Anh còn trêu chọc cô “Chỉ biết ngoài miệng lớn tiếng, thực ra một chút cũng không dùng được.”
Tần Vũ Phi rất muốn trừng anh, mắng anh, nói ai không dùng được? Không dùng được anh tại sao anh còn liên tục phấn chấn ngóc đầu! Chẳng qua hiện tại cô quá mệt mỏi, đợi cô ngủ một một giấc dậy…, cô nhất định phải mắng anh, đồ đàn ông đáng ghét, được tiện nghi còn khoe mẽ. Cô đang suy nghĩ, cảm giác anh lại hôn trán mình, sau đó cô thiếp đi.
Cố Anh Kiệt ngồi bên cạnh, bật đèn ngủ, im lặng nhìn cô một lúc. Cô thật sự ngủ rồi, ngủ như một đứa bé. Lông mi cong cong, cái trán trơn bóng, dịu dàng, điềm tĩnh, dáng vẻ vô ưu vô lo. Anh nắm tay cô, nhìn vẻ mặt cô lúc ngủ, toàn thân tràn đầy cảm giác thỏa mãn. Anh nghĩ anh có thể luôn nhìn cô như vậy, chỉ là hiện tại anh đói bụng.
Nghĩ lại ngày hôm nay, anh muốn đi tìm cô, cơm cũng chưa ăn một miếng. Cố Anh Kiệt mặc xong quần áo, quyết định ra ngoài kiếm gì ăn, lát nữa cô cũng sẽ đói, anh cá hôm nay cô trốn anh nhất định cũng chưa ăn gì.
Để lại đèn ngủ cho cô, anh nhẹ nhàng đi ra ngoài. Đi vào thang máy sau đó nhìn vào gương, trong gương người đàn ông cười đến ngớ ngẩn, anh xoa xoa mặt, nhưng nhịn không được vẫn cười.
Nhà hàng đã sớm đóng cửa, Cố Anh Kiệt chạy đến chổ nướng đồ bên kia, cũng không thiếu người ở đó uống rượu, nói chuyện phiếm, đánh bài suốt đêm, trên kệ vẫn còn nướng mấy món. Cố Anh Kiệt không nói hai lời, lấy thức ăn bỏ vào đĩa, lại lấy mấy bình thức uống. Từ Ngôn Sướng ở trong đám người trò chuyện đã thấy anh, chạy tới: “Lúc nãy cậu đi đâu?”
Cố Anh Kiệt cười cười, tìm cái túi bỏ mấy thứ đó vào. Từ Ngôn Sướng thấy vẻ mặt của anh, cũng cười: “Cùng chỗ với Tần Vũ Phi?”
Cố Anh Kiệt nhìn hắn, lại nhìn xung quanh, không có người nào, liền nói: “Cậu lừa cô ấy?”
“Đúng vậy.” Từ Ngôn Sướng không phủ nhận. “Muốn cảm ơn sao?”
Cố Anh Kiệt gật đầu, Từ Ngôn Sướng cười lớn, “Cậu cũng nên cẩn thận một chút.”
Cố Anh Kiệt cũng cười: “Vẫn chưa đến lúc công khai, trở về mình và cô ấy mời cậu ăn cơm.”
“Được rồi, tôi sợ cô ấy giết người mất.”
“Cũng có thể.” Cố Anh Kiệt cũng không phủ nhận, tính tình Tần Vũ Phi, có thể mắng Từ Ngôn Sướng lừa cô hay không thật đúng là không xác định được.
Từ Ngôn Sướng tức giận trừng anh, tốt xấu gì cũng phải xuất ra khí khái đàn ông, lại có thể không biết xấu hổ thừa nhận mình thua thế Tần Vũ Phi sao? “Cậu rất nghiêm túc?”
“Ừ. Lần này quả thật hơi nghiêm túc.”
“Lần đó không nghiêm túc cũng nói giống vậy.”
“Không giống…” Cố Anh Kiệt suy nghĩ diễn tả như thế nào, “Chính là, có chút ý định nghiêm túc bất chấp tất cả.” Cho dù tính tình cô không tốt, quá khứ của cô không tốt, cho dù suy nghĩ của cô không tốt, cho dù cô… Tóm lại bất luận cô thế nào, anh cũng đã nghiêm túc rồi, anh muốn cùng cô ở một chỗ.
Từ Ngôn Sướng còn muốn nói gì, Cố Anh Kiệt lại nói: “Mình phải về, cô ấy tỉnh lại không thấy mình sẽ lại nghĩ nhiều, trở về lại nói chuyện.” Anh nói xong cầm đồ ăn vội vàng chạy, Từ Ngôn Sướng ở đằng sau giương mắt nhìn, ặc, cái này là trọng sắc khinh bạn rồi.
Cố Anh Kiệt trở về phòng, Tần Vũ Phi mở đôi mắt buồn ngủ nhìn anh, anh hỏi cô: “Tỉnh rồi? Muốn ăn chút gì không?”
“Đừng ồn.” Cô buồn ngủ bực bội, trở mình ngủ tiếp.
Không ồn thì không ồn, Cố Anh Kiệt ngồi một bên ăn. Cô không ăn thì anh ăn, anh đói bụng lại rất vui vẻ, khẩu vị của anh vô cùng tốt. Một hơi quét sạch sẽ một đĩa thức ăn lớn, lúc anh đang uống nước, Tẫn Vũ Phi đứng lên đi toilet, sau đó không một mảnh vải bò lên giường đắp chăn, lát sau hơi tỉnh táo một chút, quay đầu nhìn anh, bỗng nhiên nói: “Em cũng muốn ăn.”
Cố Anh Kiệt nghẹn họng, anh cao hứng ăn hết sạch toàn bộ rồi. “Anh đi lấy cho em.” Anh đành phải nói.
Cô chớp chớp mắt, dường như càng tỉnh táo một chút. “Anh ăn hết sạch rồi?” Cô nổi giận.
Cố Anh Kiệt xoa xoa mũi, bị mắng đã đỏ lên, là anh không tốt, anh làm sao lại ăn hết sạch toàn bộ đồ ăn chứ. “Anh lại đi lấy cho em.”
“Anh không có đeo cái kia!” Cô đột nhiên chuyển chủ để, lại tiếp tục đùa nghịch.
Cố Anh Kiệt ngẩn người, đâu rồi, anh hoàn toàn quên mất chuyện này. Chột dạ nhìn Tần Vũ Phi, cô cau mày vẻ mặt mất hứng, được rồi, cô mệt rã rời ngủ không ngon, rất tức giận. Cố Anh Kiệt nhận mệnh bước tới ngồi cạnh cô: “Thực xin lỗi, là anh sai rồi.” Có chút đau lòng, không biết bây giờ cô không phải kỳ an toàn. Sai lầm này bình thường anh sẽ không phạm phải, kết quả lại phạm với cô hai lần.
Tần Vũ Phi duỗi tay cho anh một quyền, không tính là đau, Cố Anh Kiệt rất phối hợp mà giả vờ đau đớn, Tần Vũ Phi lại không chịu nể mặt, ném cho anh cái nhìn khinh bỉ.
“Anh có thuốc hay không?” Cô hỏi.
“Không có.” Anh làm sao có thể mang những thứ này trong người, cũng không phải hái hoa tặc, thậm chí còn không chuẩn bị bao cao su, bởi vì anh không có ý định lúc du lịch xảy ra đoạn tình duyên ngắn ngủi các loại, căn bản không biết cô sẽ đến.
Tần Vũ Phi bĩu môi, đã đói bụng, ngủ không ngon, còn phải uống thuốc, cái gì cũng không thoải mái. Thật sự là tự tìm khổ cho bản thân, thế nên nói nhất thời phóng túng nhất định sẽ hối hận. Cô đứng lên tìm quần áo, anh bận bịu nhặt lên đưa cho cô. “Anh đi lấy ít đồ ăn cho em được không?”
“Không có tâm trạng.” Cô mặc quần áo, anh đứng bên cạnh hầu hạ. Cô tiện tay còn đập anh một cái: “Đáng ghét.”
“Được rồi, là anh sai, lần sau sẽ không như vậy.”
“Còn có lần sau.” Cô hung dữ trừng anh.
Anh không nói lời nào, chỉ thầm nghĩ đương nhiên là có lần sau, còn có rất nhiều lần.
Tần Vũ Phi bĩu môi một cái rồi dừng lại, hỏi anh: “Ở đây chỗ nào có thể mua thuốc?”
Cố Anh Kiệt khó xử lại áy náy, quả thật không biết ở đâu có. “Nếu không, anh đến khách sạn hỏi, ở đây cũng có bác sĩ thường trú cứu hộ khẩn cấp đấy, có lẽ có cũng không chừng.” Càng nói âm thanh càng nhỏ, bởi vì Tần đại tiểu thư nhà anh lại liếc anh rồi.
Cứu hộ khẩn cấp ở đâu ra thuốc tránh thai. Hơn nữa anh đến hỏi, trở về mọi người đều biết anh cùng phụ nữ lên giường, sau đó đám bạn bè sẽ nhiều chuyện, mặt mũi cô biết để đi đâu.
“Được rồi, được rồi.” Tần Vũ Phi đi toilet soi gương, chải tóc qua loa. Ai cũng không trách, đáng trách là cô. “Em phải về rồi.” Cô quay đầu, thấy Cố Anh Kiệt dựa vào cánh cửa nhìn cô. Nhịn không được lườm anh một cái, anh lại cười rộ lên.
Bạn gái mới của anh rời giường tính khí rất xấu, bắt đầu nổi tính làm nũng.
“Cười cái gì?” Cô tức giận, muốn đập anh. Nhưng tối qua chính mình quá xúc động, trong lòng có chút trống rỗng, cũng không dám hung dữ quá.
Cố Anh Kiệt không trả lời, đi tới ôm chặt lấy cô. Cảm giác bọn họ cùng một chỗ rất tốt.
“Này.” Cô đập lưng anh. “Em phải về rồi. Trở về nội thành.”
Anh sững sờ: “Vì thuốc?”
“Uống xong mới yên tâm.” Cô thật sự rất sợ chuyện này, so với yêu đương còn sợ hơn.
“Thực xin lỗi, là anh không tốt.” Cố Anh Kiệt giống như tự trách.
“Anh giúp em chuẩn bị thuyền được không, bây giờ có thể đi không, em không muốn cho mọi người biết, tránh bọn họ hỏi tới hỏi lui.”
“Được, 10 phút sau, anh ở đại sảnh chờ em. Em đi lấy đồ của mình đi.” Cố Anh Kiệt thoải mái đáp ứng, Tần Vũ Phi lại cảm thấy trong lòng có chút cảm giác không đúng. Nhưng nghĩ lại hiện tại cô tinh thần không tốt, tâm trạng có chút sa sút, thật sự không yên tâm.
Tần Vũ Phi trở về phòng. Vừa mở cửa, Doãn Đình mặc quần áo nằm trên giường liền giật mình nhảy dựng lên, thấy Tần Vũ Phi trở về hô một tiếng vội vàng chạy lại ôm chầm lấy cô, luôn miệng nói tìm cô cả buổi, điện thoại cô cũng không mang, sợ cô ra xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng Từ Ngôn Sướng nói chỗ này nhỏ, nếu gặp chuyện không may đã sớm có người gọi, bảo cô đừng gấp. Nơi này rất thích hợp nói chuyện yêu đương, rất nhiều người đều không trở về phòng, bảo cô đợi trời sáng nói sau. Doãn Đình lại không dám làm lớn chuyện, trở về phòng tiếp tục đợi.
“Mình đi ngắm cảnh đêm.” Tần Vũ Phi cảm thấy lời nói dối này thật sự có chút mất mặt, còn có Từ Ngôn Sướng kia, cô còn chưa tìm hắn tính sổ, cái gì gọi là nơi thích hợp nói chuyện yêu đương, rất nhiều người không về phòng.
“Không có việc gì thì tốt quá.” Doãn Đình hoàn toàn không phân tích tính chân thật trong lời nói của Tần Vũ Phi, hai mắt buồn ngủ mở không nổi, quay người trở về giường. “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì mình có thể ngủ. Làm mình sợ muốn chết.” Doãn Đình nằm xuống, còn dặn dò Tần Vũ Phi: “Cậu đi dạo cả đêm, cũng mau ngủ đi.” Nói xong liền nhắm mắt.
Tần Vũ Phi bật cười, thật hâm hâm mộ thần kinh thô của Doãn Đình, nếu cô cũng như vậy thì tốt rồi. “Trong nhà có một số việc, mình muốn về trước. Cậu ở lại chơi vui vẻ, đến lúc trở về chúng ta gặp lại.”
“Vậy à. Đi về cẩn thận nhé.” Doãn Đình phất phất tay, không nghi ngờ gì, yên tâm ngủ tiếp.
Tần Vũ Phi nhẹ nhàng thở ra, may mắn là Doãn Đình, không lải nhải hỏi tới hỏi lui, cũng không quấn lấy cô đòi về cùng. Vì hành trình ba ngày, cho nên cô chỉ mang cái túi nhỏ, đồ đạc cũng không nhiều, rất nhanh đã thu dọn xong. Cô bắt đầu tắm rửa, thay quần áo, xách túi xuống lầu.
Tắm rửa xong cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều, xuống lầu thấy Cố Anh Kiệt tâm tình lại càng đỡ một chút. Sau đó cô thấy bên cạnh anh có túi hành lý.
Cô bỗng chốc kinh ngạc, Cố Anh Kiệt nựng mặt cô: “Anh về với em. Đừng nghĩ là đêm hôm anh lại để em đi một mình về.”
“Thật phiền phức.” Cô cố ý ghét bỏ anh, nhưng lại có một chút mừng thầm trong lòng.
Cố Anh Kiệt giúp cô cầm túi, đưa cô đi tới bến tàu. “Chúng ta ngồi du thuyền trở về, có thể ở trên biển nhìn mặt trời mọc, tiếp đó lại quay trở về thành phố. Sau đó du thuyền trở về, không làm chậm trễ những người khác đi chơi.” Cố Anh Kiệt an bài ổn thỏa, Tần Vũ Phi hoàn toàn không có ý kiến.
Nhân viên công tác đã ở trên thuyền chuẩn bị sẵn sàng, hai người đi lên sau, du thuyền rất nhanh chuyển động. Chỉ chốc lát một phần ăn sáng đã bày ra trước mặt Tần Vũ Phi. Tần Vũ Phi ăn hết một bữa cơm no đủ, rốt cuộc cảm thấy tinh thần và tâm tình đều khôi phục. Cô chạy đến boong thuyền, chờ xem mặt trời mọc. Cố Anh Kiệt đi theo, lấy một tấm chăn quấn quanh người cô.
“Sáng sớm sẽ rất lạnh.”
“Ừ.” Tần Vũ Phi rất biết điều trả lời.
“Điện thoại di động của em đâu?”
“Làm gì?”
Cố Anh Kiệt không đáp, quay lại khoang thuyền tìm túi của cô, lấy điện thoại của cô ra. Sau đó quay lại bên cạnh cô, ôm cô vào ngực từ phía sau, nhập số của anh vào trước mặt cô.
Tần Vũ Phi nhìn xuống, không nói gì, trong lòng bắt đầu căng thẳng.
Cố Anh Kiệt nhập số và tên xong, lấy điện thoại của mình ra, nhét vào tay cô: “Tới lượt em.”
Tần Vũ Phi cắn cắn môi, nhẫn nhịn cả buổi, nói ra một câu: “Để làm bạn trai mà nói…, anh không đủ tiêu chuẩn.”
Cố Anh Kiệt trừng mắt, lại có thể ra chiêu này.
Tần Vũ Phi từng cái từng cái liệt kê cho anh nghe: “Anh ở một mình, không phải là đợi người đẹp đến thăm à? Anh vừa theo đuổi em vừa dụ dỗ cô gái khác thổ lộ với anh. Em đói như vậy, anh lại ở trước mặt em ăn hết đồ ăn. Không suy nghĩ cho phụ nữ, không dùng biện pháp an toàn.” Nhiều nhận xét xấu như vậy, kể ra nhược điểm còn chưa đủ sao?
“Anh ở một mình là vì anh muốn ngủ một mình. Rất nhiều người đều ở một mình mà. Anh đã từ chối lời thổ lộ kia, anh làm sao biết cô ấy đột nhiên nói những lời đó, anh cũng không quen cô ấy. Chuyện sau đó là anh sai, anh sửa.”
“Nhưng bây giờ em không bằng lòng đây này.” Tần Vũ Phi cố ý làm khó anh.
Cố Anh Kiệt nổi cáu, quan tâm cô sao. Dứt khoát không nói gì, nắm tay của cô nhập dãy số, cô không phối hợp, anh dứt khoát đổi điện thoại của cô, dùng tay cô bấm điện thoại gọi cho anh, anh lại đổi điện thoại, nắm tay của cô tới lưu số, nhập tên của cô vào.
“Xin chào.” Cô trêu chọc anh.
Anh nâng khuôn mặt cô lên hôn.
Mặt trời từ đường chân trời bên kia mọc lên, mặt nước trong veo lăn tăn gợn sóng tỏa ra ánh sáng trong vắt.