Bên này Cố Anh Kiệt nhìn di động cười khúc khích, bà Cố nhịn không được nữa, cố ý nói: “A Kiệt à, gần đây con bận rộn lắm nhỉ, ăn một bữa cơm mà cũng làm việc nữa à? Không thì con ra ngoài nói chuyện đi, nói xong thì vào. Trên bàn cơm mà cứ nhìn điện thoại là không lễ phép chút nào đâu.”
Cố Anh Kiệt còn chưa nói gì, bạn tốt của bà Cố đã lên tiếng hòa giải: “Không sao, công việc quan trọng hơn mà. Mọi người đã thân quen như vậy rồi, không cần khách sáo làm gì. A Kiệt cố gắng làm việc là chuyện tốt. Con trai cậu trẻ tuổi đầy hứa hẹn, cậu thật có phúc.”
Cố Anh Từ ngồi bên cạnh cười, Cố Anh Kiệt tranh thủ nói: “Vâng ạ, mẹ cháu rất có phúc, sinh ba đứa con ai cũng xuất sắc cả.”
Cố Anh Từ cười ha ha, những người khác cũng bị chọc cười, bà Cố vừa cười vừa liếc con: “Da mặt dày đến thế cơ chứ.”
Cố Anh Kiệt gắp rau cho bà: “Nào nào, mẹ đã cực khổ rồi, bây giờ dùng bữa thôi.”
Bạn tốt của bà Cố cười nói: “Đây không gọi là mặt dày, mà là sự tự tin của người trẻ tuổi. Đình Đình nhà mình rất hay ngượng ngùng, lúc nào cũng thích ở trong nhà. Nấu nướng, mọi việc đều do nó chuẩn bị, có một số việc mình nói để người giúp việc làm cũng được, thế mà nó vẫn khăng khăng tự tay làm. Mình cũng rất thoải mái, việc nhà cứ giao cho nó là được, nhưng bạn bè của nó quá ít cũng không tốt, con gái mà, nên nói chuyện yêu đương, phải đi ra ngoài nhiều một chút.”
Cô gái tên Đình Đình kia vừa nghe mẹ nói vừa cười, có vẻ khiêm tốn nhã nhặn, hành động rất đúng mực.
Bà Cố vội tiếp lời: “Đúng vậy, con gái phải kết thật nhiều bạn mới tốt, A Kiệt rất hay đi ra ngoài chơi, đến lúc đó nó hẹn con, cả hai cùng nhau đi.”
“Được đấy.” Cố Anh Kiệt mỉm cười đáp, “Khi đó anh sẽ giới thiệu bạn gái anh cho em, bạn bè cô ấy rất nhiều, đều là con gái, mấy chuyện mua quần áo dạo phố của phụ nữ cô ấy rành hơn anh.”
Bà Cố vừa nghe xong thiếu chút nữa ngã xuống. Mẹ của Đình Đình hơi sững sờ nhìn qua bà Cố, Cố Anh Từ liền nói: “Ơ, Tam thiếu có bạn gái rồi à? Giấu quá kín rồi đấy.” Vừa nói vừa đá em trai một cái, dám phá sân khấu của mẹ à, không muốn sống yên thân hay sao?
Lời này của Cố Anh Từ đã giải vây giúp bà Cố, tỏ ý rằng trước khi “Bữa tiệc thân mật” này của bà Cố và bạn bè được sắp xếp, bà cũng không biết con trai mình đã có bạn gái.
Cố Anh Kiệt cũng đi xuống bậc thang này, dù sao mục đích của anh cũng đã đạt được, nói như vậy anh cũng đã hiểu rồi. “Chưa đến lúc để nói. Hơn nữa bạn gái em, có một số việc cô ấy nhát gan, rất xấu hổ, em muốn thời cơ chín muồi rồi mới nói cho mọi người, đưa cô ấy về nhà. Đình Đình, đến lúc đó anh sẽ nói với cô ấy đưa em đi chơi, tính cách cô ấy rất tốt, em nhất định sẽ thích cô ấy, cho nên đừng khách sáo với anh.”
“Được, vậy em cảm ơn trước.” Mặc dù Đình Đình có chút ngoài ý muốn, nhưng người ta đã nói như vậy rồi, cô cũng không thể có biểu hiện gì quá đáng được, mặt mũi luôn luôn là quan trọng.
Bà Cố không vui nên không nén được oán giận: “Bạn gái đó của con thế nào, đừng lấy lý do cũ ra để ham chơi. Lúc trước một người lại một người, đâu có ai được lâu!”
“Mẹ.” Cố Anh Từ cắt lời bà Cố, bà thật sự phát bực rồi, không thèm cân nhắc lời nói gì cả, ban đầu muốn giới thiệu bạn gái cho con trai, nhưng cuối cùng lại nói bạn gái cũ của nó “Một người lại một người” trước mặt nhà gái, thế có được không? “Được rồi, mẹ ăn nhiều một chút đi. A Kiệt là đứa hiểu chuyện, đâu có một người lại một người hay là không được lâu gì đó đâu, nó không nói cho mẹ là nó sai, về nhà con sẽ mắng nó.”
Bà Cố tự biết mình đã lỡ lời, lầm bầm vài câu, lại nói với bạn: “Được rồi, đừng quan tâm tới nó nữa, chuyện quen bạn gái là chuyện lớn, gặp người tốt thì được, không tốt thì mình rất lo lắng, cuối cùng cũng phải do phụ huynh chúng ta ra tay sắp xếp thôi.”
“Đúng vậy.” Người bạn kia rất nể tình phụ họa.
Cố Anh Kiệt nói thêm: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, bạn gái lần này của con không giống lúc trước nữa, mẹ sẽ thích cô ấy. Gia thế cô ấy tốt, dung mạo cũng tốt, tính cách tốt, rất khác so với những người trước đây, con rất thích cô ấy. Cô ấy rất quan tâm tới con, cũng rất hiểu chuyện, có thể quản lý được con. Cô ấy nói, nếu con dám lăng nhăng một chân đứng hai thuyền, cô ấy sẽ đánh chết con, cho nên con phải chân thành, nỗ lực tiến tới để mọi người bớt lo.”
“Phụt.” Cố Anh Từ đang uống nước bên cạnh xém chút nữa phun ra. Đánh chết sao?! Lời yêu thương kiểu thế không nên nói trong trường hợp này đâu, Cố Anh Kiệt thật sự muốn bị đánh chết rồi, nhưng người ra tay là mẹ, không phải bạn gái nó.
Bà Cố trừng mắt trợn mi, thật sự sắp bị con trai làm tức chết. “Đây là chuyện đáng tự hào lắm à? Nghe qua là thấy hung dữ không được giáo dục rồi.”
“Làm sao thế được, cô ấy rất đáng yêu. Nhưng bây giờ phải ăn đã, mọi người ăn nhiều vào, mẹ ăn rau này…. Sau này con đưa cô ấy tới gặp mẹ, mẹ nhất định sẽ thích. Có thể theo đuổi được cô ấy con thật sự rất tự hào.” Cố Anh Kiệt cười nói, gắp đồ ăn cho mẹ, sau đó cười với Đình Đình và mẹ cô ấy, bảo họ dùng bữa.
Cố Anh Từ rất giỏi về việc chuyển trọng tâm câu chuyện, hỏi Đình Đình mua khuyên tai ở đâu, sau đó rất tự nhiên nói tới chuyện chăm sóc da, mấy chuyện vụn vặt trong cuộc sống. Bà Cố vẫn hơi không vui, nói chuyện rất ít, cũng không quá quan tâm đến con trai nữa. Cố Anh Kiệt ra sức nịnh nọt, cả buổi vừa gắp rau vừa rót rượu cho bà, còn nói vài chuyện thú vị khuấy động bầu không khí, Đình Đình và mẹ cô ấy cũng bị anh chọc cười, bữa tiệc hôm nay coi như “Khách và chủ đều vui”.
Nhưng vì mục đích ban đầu của bữa tiệc không còn tồn tại, nam chính tuyên bố mình đã có người yêu, nên nhà gái cũng không thể tính toán gì nữa, chỉ thầm cảm thấy may mắn, từ đầu không nói rõ mọi chuyện nên cũng không mất mặt. Thế nên bữa cơm hôm nay chỉ là một cuộc hẹn bình thường của những người bạn, ăn xong rồi thì có thể đi, cũng không ai có hứng thú nói chuyện phiếm nữa.
Cố Anh Kiệt gửi một tin nhắn cho Tần Vũ Phi, nói bên này sắp xong rồi, đang chuẩn bị về, hỏi tình hình của cô bên kia thế nào, có thể gặp mặt chút hay không?
Cố Anh Kiệt nhấp một ngụm trà, sau đó lễ phép nói anh muốn đi toilet, đợi ở cửa nhà vệ sinh một lúc thì thấy Tần Vũ Phi đi tới.
“Ba em và bạn cũ nói chuyện rất vui vẻ, em tạm thời không thể đi ngay được.” Tần Vũ Phi nói.
Cố Anh Kiệt chủ động báo cáo: “Em yên tâm đi, anh đã nói rõ ràng với bọn họ anh là cây đã có chủ rồi.”
“Ngoan.” Tần Vũ Phi hơi không vui.
“Thật mà, không lừa em đâu, anh đã nói hết những gì em phân phó rồi, đảm bảo họ không có ý định đó nữa đâu.”
“Tốt, rất có tương lai.” Tần Vũ Phi thưởng cho anh một nụ cười, cô tin lời anh, nhưng không tin anh sẽ nói mấy câu cô đã nói. Cô đoán Cố tam thiếu vẫn đi con đường tao nhã như thường lệ, từ chối vài câu khách sáo lễ độ mà thôi. Nhưng cô cũng không làm khó anh, việc xem mắt hôm nay không phải do anh chủ động, cô có thể hiểu, chỉ là tâm trạng không thoải mái, không nhịn nổi muốn phát giận lên anh chút thôi.
“Anh mau về đi, đi WC lâu quá mẹ anh sẽ nghi ngờ đấy.” Cô nói với anh.
Cố Anh Kiệt cười rộ lên, sờ sờ đầu cô. Cô rất mạnh miệng, nhưng trong lòng lại sợ sẽ làm mẹ anh không vui. “Thế được rồi, anh đi về trước đây, em ở đây sau khi về nhà gọi một cuộc để anh yên tâm.”
Hai người nói thêm vài câu sau đó chia tay. Tần Vũ Phi vào toilet chỉnh trang một chút, làm dịu lại tâm tình. Thật ra cô rất căng thẳng, rất sợ Cố Anh Kiệt giữ mặt mũi cho mẹ anh mà không dám từ chối chuyện mai mối này, bây giờ anh đã nói rõ ràng cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Hy vọng anh đã thật sự nói rõ ràng, hy vọng mẹ anh đừng sắp xếp như thế nữa, hy vọng có thể tìm được cơ hội tốt để gặp mặt cả nhà anh…. Nhắc đến chuyện gặp cha mẹ, cô liền cảm thấy khẩn trương, hít sâu mấy hơi, nhìn chính mình trong gương, rất tốt đúng không, vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, cô thật sự không tệ, nhưng quan trọng là, Cố Anh Kiệt thích cô, vậy là được rồi.
Tần Vũ Phi về phòng ăn, không lâu sau nhận được tin nhắn của Cố Anh Kiệt, anh nói bọn họ đã về rồi.
Hai mươi phút sau lại nhận được một tin nhắn nữa, anh nói họ đã về đến nhà, đêm nay anh tiếp tục ở nhà lớn Cố gia. Tần Vũ Phi nhắn lại anh vài câu, bảo anh phải ngủ sớm, nhưng suy nghĩ một lúc lại thấy lo lắng, hỏi anh có nói với mẹ bạn gái anh là cô không.
Cố Anh Kiệt nhanh chóng trả lời, anh nói thời cơ hôm nay không thích hợp, anh đã phá sân khấu của mẹ nên bà rất không vui, đành phải chờ lâu hơn chút nữa. Anh vốn dự định trong bữa ăn nếu mẹ có hỏi, anh chắc chắn giấu không được cho nên sẽ nói. Cuối cùng bà không hỏi, hoàn toàn chưa nghe qua chuyện này, xem ra còn đang tức giận, nên anh chờ cơ hội tiếp theo rồi nói.
Lúc gửi xong tin này, anh lại gửi thêm một tin nữa, bảo cô đừng lo lắng, anh chắc chắn sẽ tìm cơ hội mà hành sự, nhất định sẽ chọn một ngày trời trong nắng ấm để giải quyết nốt việc này.
Tần Vũ Phi mạnh miệng trả lời một câu: “Em đâu có lo lắng.” Nói thì nói vậy thôi nhưng cô cũng biết, lúc Cố Anh Kiệt phá cuộc mai mối này, bà Cố có thể kiên trì không bức cung đã là dùng thái độ thờ ơ cho thấy bà cũng chẳng quan tâm bạn gái con trai mình là ai rồi, nói chung cho dù là ai đi chăng nữa bà cũng không chấp nhận.
Tần Vũ Phi ngẫm lại mới thấy tức giận Cố Anh Kiệt, tên này lúc trước phong lưu bao nhiêu, đến nỗi làm cho mẹ anh không có một chút hảo cảm nào với đám bạn gái của con trai mình. Bây giờ bản thân mang danh “bạn gái Cố tam thiếu” nhưng không hề kiếm được chút ấn tượng tốt nào, tất cả đều do anh.
“Tên lăng nhăng!!!!!!!!!!!!” Cô tức giận, gửi cho anh ba chữ này rồi thêm chuỗi dài dấu chấm than phía sau biểu lộ rõ sự không vui của cô.
“Bảo bối à em đừng gấp, anh sẽ nỗ lực mà.” Cố Anh Kiệt gửi tin nhắn thể hiện quyết tâm to lớn, một lát sau lại gửi một tin, lần này là thư bằng giọng nói. Tần Vũ Phi không dám mở ra nghe trên bàn ăn, cô cầm di động ra ngoài, tại lối đi nhỏ len lén mở tin.
Di động đặt bên tai, cô có thể nghe được rõ ràng tiếng của Cố Anh Kiệt và mẹ anh.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, bạn gái lần này của con không giống lúc trước nữa, mẹ sẽ thích cô ấy. Gia thế cô ấy tốt, dung mạo cũng tốt, tính cách tốt, rất khác so với những người trước đây, con rất thích cô ấy. Cô ấy rất quan tâm tới con, cũng rất hiểu chuyện, có thể quản lý được con. Cô ấy nói, nếu con dám lăng nhăng một chân đứng hai thuyền, cô ấy sẽ đánh chết con, cho nên con phải chân thành, nỗ lực tiến tới để mọi người bớt lo.”
“Đây là chuyện đáng tự hào lắm à? Nghe qua là thấy hung dữ không được giáo dục rồi.”
“Làm sao thế được, cô ấy rất đáng yêu. Nhưng bây giờ phải ăn đã, mọi người ăn nhiều vào, mẹ ăn rau này…. Sau này con đưa cô ấy tới gặp mẹ, mẹ nhất định sẽ thích. Có thể theo đuổi được cô ấy con thật sự rất tự hào.”
Tin phát xong, chỉ có ba câu thôi.
Tần Vũ Phi há hốc mồm, hoàn toàn không thể tin được. Cô nghe lại một lần, lại nghe thêm lần nữa, tiếp tục thêm lần nữa…
Liên tiếp mấy lần như thế, rốt cuộc cô cũng xác nhận 200% rằng, tên đàn ông kia thật sự nói với mẹ rằng bạn gái muốn đánh chết anh.
A a a a a, Tần Vũ Phi phát điên, cô thật sự muốn thét chói tai. Chỉ số thông minh ở đâu?! Anh ném chỉ số thông minh của mình đi chỗ nào rồi? Chỉ có tên ngốc mới với mẹ rằng bạn gái muốn đánh mình, còn đánh chết nữa!!! Cho dù chỉ xem như nói đùa cũng quá quá quá ngớ ngẩn! Khó trách mẹ anh đến hỏi cũng không muốn hỏi con gái nhà ai vậy! Đổi lại là mẹ cô, bà chắc chắn sẽ bảo con trai chỉ ra cô ta, xem ai dám động vào một sợi tóc gáy của con bà.
Hình tượng của cô!!! Cô là tiểu thư khuê các dịu dàng hiền thục cơ mà!!!
Bây giờ cô muốn đánh chết anh rồi! Thật sự không thể chịu đựng được nữa!