Tim của Thiến Như đập nhanh hơn một chút, vài ngày trước, nàng vốn định xúi giục Đại phu nhân xuống tay với Hồng Lăng, nhưng nàng không thể ngờ là nàng vẫn chưa nói mà Đại phu nhân đã tự ra tay rồi.
Hồng Lăng cũng đã đến tuổi lấy chồng, tuy là đã hầu hạ bên cạnh Vương phi nhiều năm còn rất được lòng Vương phi, nhưng cũng đã đến lúc gả nàng ta đi! Mấy ngày nay, ta đã tốn không ít sức lực để tìm được người thật xứng đôi vừa lứa với Hồng Lăng. Đại phu nhân vừa nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương đồng vừa nói, tóc nàng vấn thành hai búi, cài trâm tinh xảo, sau đó còn được bôi ít dầu cho bóng mượt, khi nhìn, khiến nàng rất hài lòng, khóe miệng cũng bất giác cong lên.
Đại phu nhân thật là chủ tử tốt mà, nhưng người kia là ai? Không phải là… Thiến Như lo lắng hỏi.
Đại phu nhân ngẩng đầu, nhìn Thiến Như, cười nói: Tâm của ngươi làm sao ta lại không biết, ngươi yên tâm đi, không phải là người trong lòng ngươi đang suy nghĩ đâu! Hắn là con trai trưởng của Dương mụ quản sự phòng bếp.
Sao? Là hắn? Vậy thì Vương phi sẽ đồng ý? Hồng Lăng cũng sẽ cam lòng sao? Thiến Như kinh ngạc, hạ nhân trong ở phủ này, ai ai cũng biết rõ con trai trưởng của Dương mụ là ăn chơi trác táng, là nhờ vào quan hệ của Dương mụ nên mới có thể kiếm được công việc chăm sóc cho ngựa ở trong vương phủ, nhưng hắn ta thì cả ngày lười biếng, tiền lương đều đem đi đánh bạc hoặc tìm nữ nhân thanh lâu cho nên bây giờ hai mươi rồi mà vẫn không có thê! Dương mụ dù cho có sốt ruột cách mấy thì cũng không thể làm gì.
Dù sao thì Hồng Lăng cũng là tâm phúc của Vương phi, làm sao mà Vương phi có thể gả Hồng Lăng cho người như vậy được chứ? Dương mụ đương nhiên là vui vẻ đồng ý rồi... Nhưng tính tình Hồng Lăng lại rất cương liệt nên cho dù Vương phi đồng ý thì chưa chắc nàng ta chấp nhận.
Việc này không phải do Vương phi đồng ý … Đại phu nhân nhìn vào gương, khẽ chớp chớp đôi mắt quyến rũ, sao đó hơi nheo lại.
Bên Đại phu nhân có động tĩnh, bên Thẩm trắc phi cũng rục rịch.
Sáng sớm hôm nay, Vũ Văn Mặc đã vào triều, tối qua hắn nghỉ ngơi tại phòng Thẩm trắc phi, nàng ta dĩ nhiên là rất vui. Vũ Văn Mặc đã ở ngoài hai ba ngày, ngày đầu tiên hồi phủ thì hắn lại ngủ trong thư phòng khiến cho nàng lo lắng không yên, nàng thầm nghĩ là lần trở về phủ Tướng quân đã khiến hắn thay đổi, nhưng may là hôm qua nàng đã đích thân xuống bếp nấu canh lại còn tự tay dâng lên cho hắn nên mới làm cho hắn nghỉ ngơi tại Trúc Viên.
Hôm nay là ngày Mộ Dung Thư hồi phủ, hắn cũng không có ở trong phủ mà đã vào triều, đúng ra thì giờ này đã bãi triều hồi phủ nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng hắn đâu cho nên điều lo sợ trong lòng của Thẩm trắc phi liền được hóa giải.
Lát nữa Vương phi hồi phủ, chúng ta đều phải xuất môn nghênh đón! Ngươi mau đến ngự thiện phòng phân phó để bọn họ làm ít thức ăn Vương phi yêu thích đi. Thẩm trắc phi nhẹ giọng nói với Tú Ngọc.
Sau khi Tú Ngọc đi dặn dò xong việc ở ngự thiện phòng thì Tú Ngọc liền quay lại hỏi Thẩm trắc phi: Sau khi Vương phi trở về, trắc phi định để cho nàng cùng quản sự?
Thẩm trắc phi nghe vậy, ôn nhu cười nói: Vương gia đã nói vậy thì làm sao ta có thể trái ý người. Nếu Mộ Dung Thư muốn quản sự thì cứ để nàng ta làm! Dĩ nhiên, nàng biết là Mộ Dung Thư không muốn bị áp chế nên mới cần quyền hành, nếu như vậy thì những ngày sau này của vương phủ sẽ có rất nhiều sóng gió.
Điều này thật không đáng mà! Hai năm qua, Vương phi luôn gây chuyện ở trong phủ, làm cho người không có ngày nào được yên! Vì giúp Vương gia quản lí chuyện trong vương phủ, người đã mất không ít sức lực. Vất vả lắm mới đem bọn hạ nhân trong phủ quản giáo tốt, không ngờ Vương phi lại nhảy ra cản đường của người! Tú Ngọc tức giận nói.
Thẩm trắc phi cúi đầu im lặng, trong mắt thoáng hiện lên tia không cam lòng.
Đức hạnh của Vương phi làm sao có thể xứng với Vương gia, ngôi vị chủ mẫu này... Nàng ta không có tư cách ngồi vào! Còn người là tiểu thư con của Tể tướng, còn muội muội của Quý phi, đáng lẽ ra người phải là chính phi, nhưng bây giờ lại phải ủy khuất đứng sau người khác, nô tì thật là tức giận thay cho người!” Tú Ngọc giống như chưa phát hiện ra sắc mặt của Thẩm trắc phi, lại tiếp tục nói.
Thẩm trắc phi lại rơi vào trầm tư, nói đến thân phận, sự tôn quý, còn có dung mạo thì đúng là Mộ Dung Thư không thể so với nàng, nhưng nàng ta lại rất có phúc, không cần tốn nhiều tâm tư cùng công sức thì đã có thể gả cho Vương gia làm chính phi, mà nàng chỉ có thể làm Trắc phi! Thế nhưng, hai năm nay Vương gia rất sủng ái nàng, một tháng thì đã qua đêm tại Trúc viên của nàng hơn hai mươi ngày, còn Mộ Dung Thư thì cũng chỉ có đêm tân hôn là cùng với Vương gia. Mọi việc ở trong vương phủ thì nàng đều nắm trong tay, trái tim Vương gia cũng chỉ ở chỗ của nàng. Nhưng từ khi Mộ Dung Thư thay đổi, Vương gia lại bắt đầu thất thần, làm cho nàng vì chuyện này mà trong lòng lo lắng không thôi.
Nàng có cảm giác là những gì vốn thuộc về nàng đang dần dần biến mất.
Trong tay áo, bàn tay trắng nõn, thon dài như ngọc của Thẩm Nhu nắm thành quyền, nàng không thể bị thất sủng được, chuyện này đối với nàng còn có cả gia tộc đều là cực kì bất lợi! Huống hồ gì, nàng cũng không thể để cho tỷ muội chê cười nàng, nói nàng là thiêu thân lao đầu vào lửa để có kết quả là cháy thành tro tàn!
Hai canh giờ sau, xe ngựa đã dừng ở trước cửa vương phủ. Mộ Dung Thư được Hồng Lăng và Vân Mai đỡ xuống xe. Đập vào mắt của nàng là cảnh một đoàn người Thẩm trắc phi đang đứng ở đại môn nghênh đón. Con ngươi của Mộ Dung Thư khẽ động, khóe môi gợi lên một chút tươi cười, đi đến bên cạnh Thẩm trắc phi.
Thẩm trắc phi ôn nhu mỉm cười, thấy ánh mắt của Mộ Dung Thư liền phúc thân thi lễ, tư thái rất tao nhã.
Thấy vậy, nụ cười trên môi của Mộ Dung Thư lại càng sâu thêm mấy phần, nhìn cách ăn mặc này còn có cách trang điểm của Thẩm trắc phi, chắc là hôm nay nàng ta đã tốn không ít công sức rồi! Rất xinh đẹp, động lòng người! Mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều tao nhã thong dong.
Vương phi, Thẩm trắc phi đã tự mình xuất môn đón người đó! Lúc này, sợ rằng Vương gia vẫn còn việc ở trong cung nên vẫn chưa trở về. Hồng Lăng lướt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Vũ Văn Mặc, lòng trầm xuống, cẩn thận nhìn sắc mặt của Mộ Dung Thư rồi thấp giọng nói.
Mộ Dung Thư gật đầu, cũng không thèm để ý. Ở phủ Tướng quân, diễn kịch nhiều như vậy, sợ rằng đã làm cho hắn mất hết kiên nhẫn rồi! Nếu như hôm nay Vũ Văn Mặc đến nghênh đón nàng thì mới làm cho nàng kinh động.
Muội gặp qua Vương phi. Vương phi đi đường chắc mệt rồi! Thẩm trắc phi tiến lên hai bước, tươi cười như hoa, thân thiết nhìn Mộ Dung Thư thân thiết rồi nói.
Làm muội lo lắng rồi. Mộ Dung Thư cũng mỉm cười đáp lại.
Thẩm trắc phi hơi nheo mắt, tâm trầm xuống, chỉ vài ngày không gặp mà Mộ Dung Thư đã thay đổi nhiều như thế! Dung mạo không có thay đổi nhưng khí chất lạnh nhạt, bình tĩnh lại còn tràn đầy tự tin làm cho người ta không thể rời mắt khỏi nàng được! Gương mặt trắng nõn, mềm mại trong suốt, tươi cười chân thành, làm cho người ta không nhìn ra nàng là đang cười thật hay cười giả! Cả người nàng giống như là thay đổi toàn bộ vậy! ( nguyên gốc là thoát thai hoàn cốt )
Trong khi nàng đang âm thầm kinh ngạc thì một cỗ xe ngựa xa hoa đang đi tới. Một tên thủ vệ hô to: Là xe ngựa của Vương gia.
Nghe vậy, Thẩm trắc phi rất nhanh liền ngẩng đầu nhìn, trong lòng rất kinh hãi.