Em thấy không, Hổ này, rồi Sư tử này, suốt ngày chạy nhảy đúng không, nhưng chúng nó giỏi lắm cũng chỉ sống được mấy chục năm là cùng, thế nhưng con Rùa thì khác, mặc dù Rùa suốt ngày chỉ ru rú trong cái mai của mình, thế nhưng nó lại sống được hàng chục nghìn năm. Trận ốm này thực sự làm anh tỉnh ngộ ra rồi, sống lâu là nhờ… bất động.
.
Hàn Thuật cảm cúm nặng. Chu Tiểu Bắc cảm thấy áy náy vì hôm đó đã tháo chạy trước lúc lâm trận, có gọi điện cho Hàn Thuật định mời anh ăn cơm để xin lỗi, nghe giọng nói khản đặc của anh cô mới biết anh bị ốm.
Hôm đó, Hàn Thuật đã xin nghỉ phép ở nhà cả ngày, Chu Tiểu Bắc thấy anh không có ý định ra ngoài, liền bất ngờ tốt bụng đề nghị đến nhà thăm anh, bất chấp nguy cơ có khả năng bị lây bệnh. Hàn Thuật ở đầu dây bên kia ho một hồi lâu, anh không hề từ chối nhã ý của cô.
Chỗ ở của Hàn Thuật rất gần chỗ anh làm, tuy Chu Tiểu Bắc chưa lên nhà anh bao giờ, nhưng từ lâu cô đã nghe nói về khu nhà được đông đảo giới tư sản yêu thích này. Tiểu Bắc thấy khu nhà này quả thật rất hợp với phong cách thẩm mỹ của Hàn Thuật, anh là người đến sợi tóc cũng muốn khắc một bông hoa thuỷ tiên trong đó. Nếu là cô, cô còn lâu mới bỏ ra từng đấy tiền để mua cái chỗ như chuồng chim bồ câu thế này ở khu trung tâm, có số tiền này, thà về nông thôn mua mảnh đất, nuôi con chó dữ, thuê cô hầu đảm đang còn hơn.
Đi thang máy lên tầng thượng, không cần tìm số phòng, Chu Tiểu Bắc đã nghe thấy tiếng ho của Hàn Thuật văng vẳng sau một cánh cửa. Cô lẩm bẩm trong lòng. “Cái ông này, cửa cũng không đóng.” rồi cao giọng nói: “Hàn Thuật, em bước vào đây nhá.”
Cô đẩy cửa vào, Hàn Thuật đã đứng ở ngay cửa, mặc dù trong bộ quần áo ngủ ở nhà nhưng vẫn gọn gàng quá mức, có điều chóp mũi anh đỏ ửng, đôi mắt bình thường vẫn tươi cười nay cũng đỏ ngầu, vành mắt trũng sâu, xem ra anh quả là ốm không nhẹ chút nào.
“Đến rồi à. Xin lỗi em, nhà có khách, nên anh không xuống đón em được.” Hàn Thuật cười mời Tiểu Bắc vào trong nhà.
Chu Tiểu Bắc vừa đi vào trong vừa tò mò ngắm nghía căn nhà cô đã định đến từ lâu mà mãi chưa đến được.
“Kinh phết nhỉ, thẩm mỹ cũng tạm được đấy chứ, nhưng đàn ông con trai như anh mà ở cầu kỳ thế, cầu kỳ quá rồi đấy.” Cô đưa tay ra sờ một món đồ trưng bày chẳng ra hình thù gì trên kệ tủ ở lối vào.
“Em không biết chứ, tất cả những thứ bày ở đây đều là anh tự chọn đấy, mình nhìn hợp mắt là quan trọng nhất, muốn mời em đến nhà chơi từ lâu rồi mà mãi không có cơ hội, hôm nay em chủ động đến thăm anh, kể ra cũng có lương tâm đấy nhỉ.” Hàn Thuật đùa với giọng khản đặc.
Chu Tiểu Bắc nghe trong phòng có tiếng người đi lại, cô tò mò ngó đầu vào xem, ra là có người đang lắp rèm cửa sổ, cô tò mò hỏi: “Ơ, hôm trước chỉ thấy anh nói muốn thay ga giường chứ đâu có nói thay rèm cửa sổ đâu. Mấy cái thứ này cần gì phải thay lắm thế chứ? Châu Phi vẫn còn bao nhiêu người không có quần áo mặc kia kìa.”
Hàn Thuật lấy nước cho cô: “Đừng nói những điều vô bổ như thế, em đến thăm người ốm cơ mà? Đến tay không à? Canh bổ chữa bệnh chẳng trông mong gì ở em nấu cho rồi, nhưng mà hoa tươi cũng nên tặng một bó chứ?”
Chu Tiểu Bắc xua tay: “Chẳng qua là em sợ nhiều em đến thăm anh quá, hoa tươi chồng đống đến tận nhà vệ sinh, cho nên em thôi, không vác củi về rừng nữa, em chỉ mang con tim nồng nàn, cháy bỏng này của em đến cho anh thôi.”
Hàn Thuật đang làm ra vẻ dè bỉu, nghe Chu Tiểu Bắc nói vậy cũng phải bật cười: “Thật đấy, nói cho em biết, những người muốn tặng hoa anh đông đến mức có thể xếp thành cái hàng dài từ tầng thượng xuống đến tầng hầm ấy, không phải ai anh cũng tuỳ tiện cho vào nhà đâu nhé.”
“Vinh hạnh, vinh hạnh quá.” Chu Tiểu Bắc không ngồi nổi nữa, lại đứng lên nhìn ngắm xung quanh, miệng không ngớt tặc lưỡi “chậc, chậc”, “Cái bộ trà kỷ này đẹp quá nhỉ… ái chà, bộ đĩa phim Ninja Rùa này anh cũng có à, cái này lần trước ở trên phố X em cũng nhìn thấy nhưng mà đắt quá, xót tiền không dám mua… Ui mẹ ơi, bộ búp bê này em cũng thích…”
Đồ đạc trong nhà Hàn Thuật nhiều nhưng không bừa bãi, và đều là những thứ đồ chơi trẻ con, Chu Tiểu Bắc không ngờ anh vẫn ham mê sưu tập những thứ đồ trẻ con thế này, cô thích thú ngắm nghía từng thứ một. Phải nói Hàn Thuật rất dễ tạo cho người ta cảm giác là một tay hút gái, ấy vậy mà chỗ anh ở tuy ngăn nắp gọn gàng thật nhưng đúng là không hề có dấu vết của phụ nữ ở đây.
Hàn Thuật thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên khi gặp được người có cùng sở thích, tâm trạng rầu rĩ không biết là vì ốm hay vì lý do nào khác của anh lúc nãy giờ đã đỡ đi rất nhiều, anh liền kéo Tiểu Bắc đi ngắm các “bảo bối” khác của mình.
“Em xem cái này này, cái bên cạnh tay em ấy, năm ngoái hãng Coca Cola cho ra mắt đồ chơi QOO, anh chỉ có mỗi hai cái, mua trên mạng đấy, không đáng tiền mấy đâu, chỉ vì thấy nó hay hay… cái bên cạnh này là mô hình nhân vật bằng đồng trong Warcraft, nghe nói cả nước chỉ phát hành có 64 con, cũng phải khó khăn lắm anh mới kiếm được đấy. Còn đây là ô tô mô hình của 007, chiếc xe này bây giờ lên giá kinh lắm…”
Nhìn thấy Chu Tiểu Bắc đang nâng niu cầm chú gấu Teddy lên nắn tay bóp chân, Hàn Thuật liền nói: “Cái này là hồi anh vừa đi làm được một năm, cơ quan cử anh đi Hồng Kông khảo sát, đồng nghiệp thì cứ đổ xô đi mua đồng hồ với nước hoa, anh thì mang cái này về. Mấy người đó mới đúng là gà mờ, em thấy không, chiếc khuy trên áo của chú gấu Teddy này là màu đen đấy, chỉ có những chiếc được sản xuất thời gian đầu mới như vậy thôi, trên cái mác ở tai nó còn đề rõ là sản xuất tại quận Oxford đây này, cả thế giới chỉ có khoảng 50.000 con thôi, hồi đó là mất đến nửa tháng lương của anh đấy.”
“Thú vị thật đấy, hà hà, Hàn Thuật này, anh vẫn còn trẻ con thế nhỉ, nhưng chắc anh không đến nỗi thích cả búp bê Barbie đấy chứ?” Chu Tiểu Bắc miệng nói, tay vẫn lúc lắc con gấu.
Hàn Thuật phá lên cười: “Em nói cái gì vậy? Chẳng qua là anh thấy mấy thứ này hay hay thôi chứ đừng có nghĩ là anh biến thái nhé. Chú gấu Teddy này anh thấy cũng nữ tính ra trò, em thích thì anh tặng em luôn đấy. Anh cất giữ bao năm rồi, em phải đối xử với nó thật tốt đấy nhé.”
“Sao em dám lấy đồ anh thích được, hà hà, nhưng em mà khách sáo với anh thì cũng không hay nhỉ, thôi cho em cảm ơn nhé.” Chu Tiểu Bắc vừa ôm chú gấu vào lòng thì lại liếc thấy trong tủ gương phía sau chú gấu vẫn còn một chiếc hộp hẹp dài, bèn tò mò hỏi: “Hàn Thuật này, anh còn lưu giữ bảo bối gì nữa thế này? Không nhanh nhanh lôi ra đây cống nạp cho em, nếu không cái bảo bối này cô đơn quá đi mất.”
Hàn Thuật nhìn thấy chiếc hộp cũng ngây người giây lát.
“Không tiện à, thế thì thôi vậy, em chỉ nói thế thôi ấy mà.” Chu Tiểu Bắc nói, cô đã rất hài lòng với chú gấu Teddy vừa có được rồi.
Hàn Thuật nói: “Anh chẳng nhớ là trong đó có cái gì nữa, hồi chuyển nhà có đem một số hộp qua đây, có một số là những đồ không dùng đến, đến giờ vẫn chưa mở ra.”
“Anh là ông chủ nhiều tiền đến mức vàng có bao nhiêu thùng cũng không biết chứ gì? Không khéo trong đó có đồ gì quý cũng nên, có cần em khám phá ‘mặt nạ thần bí’ của nó không? Tất nhiên là nếu như anh không phản đối.” Nói đến đây, Chu Tiểu Bắc tuy mắt vẫn đang nhìn Hàn Thuật nhưng tay đã chạm lên chiếc hộp giấy.
Hàn Thuật thấy cô chuẩn bị mở hộp ra, liền doạ: “Không chừng trong đó là bằng chứng anh mộng du giết người đấy.”
Chu Tiểu Bắc không phản ứng gì: “Em đây lại khoái mấy cái trò đó đấy.”
Trong lúc nói chuyện, mấy miếng băng dính dán ngoài chiếc hộp đã bị Tiểu Bắc bóc ra hết, Chu Tiểu Bắc vừa mở hộp vừa để ý thái độ của Hàn Thuật, vẻ kinh ngạc và bất ngờ của anh rõ ràng không giống giả vờ tí nào.
Trong hộp là một chiếc vợt cầu lông đã cũ, lưới vợt vẫn được giữ gìn rất tốt, trên cán vợt có một dải băng dính dài màu trắng quấn xung quanh, trên đó có đầy những chữ ký viết bằng đủ loại màu sắc và các loại bút khác nhau, mép dải băng dính hơi cuộn lên, màu cũng đã ngả vàng, nhìn có vẻ như đã rất nhiều năm rồi.
Chu Tiểu Bắc cũng như Hàn Thuật, rất thích cầu lông, nên cô cũng là người biết nhìn vợt. Cô nâng chiếc vợt lên ngắm trước ngó sau: “Ồ, vợt Kennex, không dưới mười năm lịch sử rồi đúng không anh. Nhớ lại hồi xưa, vận động viên quốc gia dùng vợt này thi đấu, em hồi đó vừa mới học đánh cầu lông đã suốt ngày mơ tưởng giá như được cầm vợt này chơi trên sân thì uy phong biết bao. Có điều, mẹ em ky bo lắm, em biết bà chắc chắn không mua cho em đâu. Em thấy tuổi thơ của anh thật là hạnh phúc đấy.”
Có lẽ bất cứ ai khi nhìn lại vật dụng cũ của mình đều sẽ có thêm những cảm nhận khác nhau, Hàn Thuật cũng nói theo lời Tiểu Bắc: “Ừ, đây là món quà lớn nhất mà bố anh mua tặng anh hồi đó. Bây giờ thì Kennex đã không là gì nữa rồi, trên thị trường cũng tìm không thấy loại này nữa.” Dường như anh cũng muốn khẽ chạm vào lưới vợt như Tiểu Bắc, nhưng không hiểu vì sao đầu ngón tay đã sắp chạm vào rồi lại rụt ngay lại.
Chu Tiểu Bắc tỉ mỉ “nghiên cứu” chữ ký trên cán vợt, những chữ ký này đều là những lời nhắn nhủ của bạn học ngày xưa của Hàn Thuật: “Xem ra ngày xưa anh cũng đẹp trai ra phết nhỉ.”
“Quên đi, bây giờ anh cũng vẫn đẹp trai.” Hàn Thuật cố nhếch mép cười, “Để lại chỗ cũ đi, chỉ là cái vợt cũ thôi mà, có gì đáng xem đâu, cứ để ở đây thôi chứ không thì cũng thanh lý lâu rồi.”
“Đừng có nói nghe nhẹ tênh như vậy, đây là ước mơ thời học sinh của em đấy, quá có ý nghĩa luôn. Hàn Thuật, hay là thế này, em trả lại anh con gấu, anh tặng em cái vợt này, đằng nào anh cũng chẳng thấy quan trọng gì, cái này bây giờ ở ngoài cũng không mua được.”
Chu Tiểu Bắc ngay lập tức đặt con gấu Teddy lên bàn, mặt mày hớn hỏ cầm vợt lên tay khua múa.
“Hàn Thuật, anh thấy tư thế này thế nào?”
“Không, không được!”
Phản ứng quyết liệt của Hàn Thuật khiến Chu Tiểu Bắc ngây ra một lát. Anh lập tức nhận ra sự thất thố của mình, vội vàng nở nụ cười cứu vãn, khàn giọng nói: “Anh xin lỗi, Tiểu Bắc. Anh nghĩ lại rồi, trên cán vợt có chữ ký của các bạn học cũ của anh, có lẽ anh nên giữ lại nó… Anh có một người bạn, anh ấy còn giữ mấy cái vợt Kennex kiểu này, hay là thế này, anh sẽ tìm cho em một cái, đảm bảo tốt hơn cái này… Bộ búp bê vừa nãy em thích thì cứ đem về, với cả con gấu kia nữa, hình như từ trước đến nay anh cũng chưa tặng em cái gì thì phải.”
Chu Tiểu Bắc hiểu ngay vấn đề, cô dùng khuỷu tay huých nhẹ Hàn Thuật: “Em nói đùa đấy, anh tưởng em định cướp bảo bối của anh thật à, nói mấy chuyện ấy làm gì? Đây, anh để nó vào chỗ cũ đi, nhớ giữ gìn cẩn thận nhé.”
Hàn Thuật đón lấy chiếc vợt, anh ngại ngùng cười rồi đặt lại vào trong hộp, băng dính trên vỏ hộp đã bị Chu Tiểu Bắc xé mất rồi, dưới đáy hộp có một chỗ bị hở, tay anh lại có nhiều mồ hôi nên chỉ một chút lơ đãng, chiếc vợt đã bị tuột khỏi hộp, đập vào cạnh tủ, rơi xuống tấm thảm màu xanh đậm dưới nền nhà.
Chu Tiểu Bắc phản ứng nhanh đưa tay ra đỡ, thiếu chút nữa cô đã đón được chiếc vợt, cô quỳ xuống nhặt chiếc vợt lên, miệng nói: “Ui mẹ ơi, may mà không rơi thẳng xuống nền nhà, hỏng mất thì tiếc biết mấy.”
Mồm thì xuýt xoa nhưng trong lòng Tiểu Bắc biết rõ có tấm thảm đỡ ở dưới thì chiếc vợt không thể bị làm sao được, cho nên khi cầm lại chiếc vợt và nhìn thấy rất nhiều vết xước ở cán vợt, cô không khỏi giật mình, kiểm tra đi kiểm tra lại mới phát hiện ra các vết xước này đã có từ rất lâu rồi, không phải do vừa nãy bị rơi nên xước, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Chu Tiểu Bắc nghĩ, vừa nãy không chú ý mấy, ngoài chiếc vợt này, những đồ khác đều được bảo quản rất tốt, Hàn Thuật rõ ràng là người biết yêu quý đồ vật, thế mà không biết làm sao cái vợt đẹp thế này lại bị xước như vậy.
“Anh cầm lấy này, Hàn Thuật… Hàn Thuật? Em nhặt lên rồi anh lại không thèm à? Trên cán vợt có vết trầy xước, không lẽ hồi nhỏ anh là lưu manh, chuyên dùng vợt cầu lông để đi đánh người à?”
Hàn Thuật cười, nhưng mặt vẫn thất thần, thuốc cảm uống nhiều quá cũng không tốt, bên tai anh dường như văng vẳng những âm thanh không nên có.
“Đi đi, nhặt lại cho tôi đi.”
“Được, chỉ cần cậu đồng ý, nhặt mười ngàn lần cũng được.”
…..
“Hàn Thuật”
“Ồ, cảm ơn em.”
Chiếc vợt lại được đặt vào vị trí cũ, anh chàng mắc rèm cửa trong phòng cũng đã bước ra. Chu Tiểu Bắc để ý thấy người này cũng mặc áo gi lê màu da cam quen thuộc, có vẻ như trong vòng hơn một tuần, Hàn Thuật chắc chắn đã ghé qua tiệm đồ vải đó thêm một lần nữa.
Cậu thanh niên đến lắp rèm trông có vẻ là từ nông thôn lên thành phố làm thuê, cất hết đồ nghề của mình xong, tiến đến trước mặt Hàn Thuật, hai bàn tay cứ xoa vào nhau, miệng thì lắp ba lắp bắp: “Thưa anh, là thế này ạ. Rèm cửa thì em đã treo, treo xong cho anh rồi ạ, đây đúng là kiểu mà hôm qua anh đến tiệm em chọn đấy ạ, chúng em không lắp nhầm đâu ạ, thật đấy ạ, chúng em không lừa anh đâu ạ. Và còn điều này nữa ạ, cửa hàng trưởng của chúng em không chịu trách nhiệm treo rèm đâu ạ, vì thế cho nên cửa hàng trưởng không bao giờ đến nhà phục vụ khách hàng đâu ạ, cửa hàng trưởng cũng không phải ngày nào cũng có mặt ở tiệm. Những ý kiến mà anh đã góp ý lúc nãy, em sẽ về báo lại với cửa hàng trưởng, có vấn đề gì thì cửa hàng sẽ liên lạc với anh ngay ạ, em chỉ phụ trách treo rèm thôi, xin, xin lỗi anh ạ.”
Chu Tiểu Bắc liếc nhìn Hàn Thuật. Trong tích tắc cổ họng Hàn Thuật vốn đã rất nhạy cảm do cảm cúm như bị tắc nghẽn, anh nghiêng người ho sù sụ, ho đến nỗi hai tai đỏ rực lên. Phải một lúc lâu sau anh mới lấy lại hơi, nói với cậu thợ treo rèm: “Hiểu rồi, cậu cứ về đi, cảm ơn cậu nhé.”
Cậu thợ vừa đi khỏi, Chu Tiểu Bắc liền ngó đầu vào phòng ngủ ngắm nghía tấm rèm cửa mới được treo lên, chất liệu bóng và những đường kẻ theo trường phái trừu tượng rất hợp với phong cách của cả căn phòng, Chu Tiểu Bắc chẳng hiểu lý do tại sao Hàn Thuật lại muốn thay chiếc rèm khác: “Em thấy có vấn đề gì đâu nhỉ.”
Hàn Thuật hơi bối rối: “Anh cứ cảm thấy màu rèm hôm nay khác với màu hôm qua anh chọn, anh chỉ nhân tiện hỏi cậu ta có một câu.”
Bộ mặt của Tiểu Bắc rất khoa trương: “Anh cũng được đấy nhỉ, em nghe nói hôm qua anh đi bệnh viện truyền nước cơ mà? Thế mà vẫn không quên đi chọn rèm cửa, khâm phục anh thật đấy.”
Hàn Thuật kéo cô ra cạnh sofa: “Thôi không nói chuyện này nữa, em tốt bụng như vậy, đến tận đây thăm anh, nước còn chưa kịp uống ngụm nào. Anh hôm nay không nấu món gì thịnh soạn cho em ăn được rồi, hay là lát nữa mình xuống dưới nhà đi ăn nhé, anh biết một nơi này hay lắm, chắc chắn không lây bệnh cho em đâu.”
Chu Tiểu Bắc cười nói: “Em cũng muốn chứ, nhưng mà tối hôm nay phòng thí nghiệm của trường vẫn còn một số việc chưa làm xong, khoa phải vắt kiệt sức em chắc mới chịu thôi. À, ý em không phải là bữa cơm này thì thôi không cần mời đâu nhé, cứ ghi sổ cái đã, lần sau mời em một bữa thịnh soạn khác. Em phải về đây.”
Hàn Thuật lộ rõ vẻ thất vọng, anh tiễn Chu Tiểu Bắc ra cửa.
“Em về cũng phải chú ý chút nhé, đừng có để bị cúm như anh đấy.”
“Em bị cúm hả? Mười năm nay em không phải đi khám bệnh rồi, khoẻ như trâu thế này. Có mà anh ấy, em thật không thể nào hiểu nổi, anh cũng là người thích thể thao, ham vận động mà sao ốm yếu thế, có mỗi cảm cúm mà cũng làm anh thê thảm thế kia.”
“Thế em chưa nghe à? Ai càng hay thể dục thể thao thì càng hay mắc bệnh. Em thấy không, Hổ này, rồi Sư tử này, suốt ngày chạy nhảy đúng không, nhưng chúng nó giỏi lắm cũng chỉ sống được mấy chục năm là cùng, thế nhưng con Rùa thì khác, mặc dù Rùa suốt ngày chỉ ru rú trong cái mai của mình, thế nhưng nó lại sống được hàng chục nghìn năm. Trận ốm này thực sự làm anh tỉnh ngộ ra rồi, sống lâu là nhờ…”
“Sống lâu là nhờ bất động, sống lâu là nhờ thu mình vào mai rùa.”
Câu cuối cùng này, Chu Tiểu Bắc gần như nói đồng thanh cùng Hàn Thuật.
Hàn Thuật dụi dụi mắt, tỏ vẻ nghi hoặc: “Chúng ta hiểu nhau đến thế ư?”
“Thôi đi. Chẳng qua là em nghe bạn em nói về cái này rồi, vì nó quá ‘khác người’ nên em mới nhớ được. Anh nghe ai nói vậy? Xem ra những người có cá tính như vậy cũng không phải ít nhỉ.”
Hàn Thuật chững lại giây lát, rồi anh nhún vai: “Lâu quá rồi, anh không nhớ nữa.”