Các nàng cuối cùng không trở về được, không thể quay về khoảng thời gian từng cùng nhau cười đùa, cùng nhau đau đớn, không thể quay về cái tuổi cho dù thương tâm nhưng luôn tin tưởng lẫn nhau, không thể trở về cái tuổi đơn thuần, ngây thơ hồn nhiên lúc nhỏ.
Các nàng dần dần lớn lên, bắt đầu dùng mắt mình nhìn thế giới này, bắt đầu dùng tim mình nhận thức, đã có người quan trọng của riêng mình, có tín niệm khác nhau của riêng mình.
Thời gian trôi qua, các nàng cuối cùng vẫn bị lạc nhau, càng lúc càng xa….
Tiểu Cửu, chúng ta không trở về được nữa, có phải không?
Diệp Quân Lan từ trong mộng tỉnh lại, đứng dậy, xuống giường, đi về phía cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra.
Trời còn mờ tối, đêm tối thâm trầm, không trăng, cũng không sao, nàng cứ ngồi ngây ngốc như vậy, gió lạnh thoảng qua, ngược lại khiến nàng tỉnh táo hơn một chút, chuyện phát sinh lúc xế chiều lại một lần nữa hiện lên trước mắt nàng.
Diệp Quân Lan cười lạnh, giống như tự giễu, nàng sao có thể không để ý, người kia dù sao cũng là bằng hữu mà nàng chơi từ nhỏ! Nàng sao có thể không thèm để ý đây!
Tiểu Cửu trong trí nhớ luôn là người ngay thẳng, đơn thuần thiện lương như vậy, chính tính cách đáng quý này khiến mình xem nàng ấy là bạn tốt. Nhưng mà. . . . . .
Ánh mắt Diệp Quân Lan ảm đạm, cũng vì tính cách này của nàng đã khiến tình cảm của hai người đi tới điểm cuối cùng.
Tính cách ngay thẳng khiến Tiểu Cửu luôn đem những gì mình nghĩ trong lòng nói ra, bất kể lời này có bao nhiêu tổn thương người, bất kể đúng hay sai. Tính cách đơn thuần khiến Tiểu Cửu dễ dàng tin tưởng những gì mình chúng kiến, lại thiếu tỉnh táo để cẩn thận phân tích, tin lầm kẻ xấu.
Thiện lương sao? Nàng hừ lạnh, thiện lương không nguyên tắc là dễ tổn thương người khác nhất, cứu một người xấu và giết một trăm người tốt thì có gì khác nhau chứ.
Thì ra, khi góc độ nhìn vấn đề khác nhau thì chuyện hay vật nhìn thấy cũng sẽ khác nhau.
Bây giờ Diệp Quân Lan mới hiểu được, Tiểu Cửu, ngươi không sai, ngươi chỉ là quá đơn thuần thiện lương, chỉ như thế mà thôi.
Nhưng thật xin lỗi, nàng không thể cùng nàng ấy đi tiếp, cho phép nàng bước ra khỏi cuộc sống của nàng ấy.
Nghĩ thông suốt những điều này, tâm tình Diệp Quân Lan đã khá hơn rất nhiều, xem giờ vẫn còn sớm, vẫn nên ngủ tiếp a! Nàng đóng cửa sổ, trở về giường, nằm xuống, nhắm mắt lại.
Trên ghế, một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn chăm chú vào người vừa nằm lại giường, hồi lâu mới chậm rãi khép lại.
….
Cầm kỳ thi họa, hôm nay là ngày dạy chơi cờ.
Tạ Đạo Uẩn ngồi ngay ngắn trong phòng, trước mặt bày bàn cờ, vô cùng thanh thản.
Thật ra Diệp Quân Lan không thích đánh cờ , bởi vì ở nhà bất kể chơi với ai, thì người thua cũng là nàng, thua rất thảm. Tuy nói quan trọng là quá trình, nhưng không ai thích làm một chuyện mà mình luôn bị thua. Diệp Quân Lan cũng thế, cho nên nàng liếc nhìn bàn cờ trước mặt Tạ Đạo Uẩn, cong miệng lên, phồng má.
Mã Văn Tài luôn hiểu rõ nàng, đối với tính tình trẻ con này, chỉ vỗ vỗ đầu nàng, bất đắc dĩ cười.
Cho nên nói thói quen là một điều đáng sợ, Diệp Quân Lan đã sớm coi như không thấy đối với các hành động thỉnh thoảng vỗ đầu nàng, hay dắt tay của Mã Văn Tài rồi, Mã đại công tử cũng không buông tha cho bất kỳ cơ hội ăn đậu hũ nào.
Cho nên phương thức chung đụng quỷ dị của hai người cứ tiếp tục xảy ra như vậy.
Tạ Đạo Uẩn coi như không thấy hành động mờ ám của bọn họ, chỉ thỉnh thoảng dùng ánh mắt sáng tỏ thấu triệt nhìn bọn họ, nhưng một người thì thấy không sao cả, còn một người làm như không thấy, thật khiến nàng có chút dở khóc dở cười.
Tạ Đạo Uẩn dạy học thường theo phương thức cởi mở, chủ trương học sinh có thể chủ động cầu học, nói: “Có ai nguyện ý cùng ta chơi một ván không?”
Vương Lam Điền đứng dậy, gần đây hắn rất thuận buồm xuôi gió, hãm hại Mã Văn Tài, người trong lớp càng tỏ ra sùng bái hắn, mặc dù trong lòng thấy có lỗi với muội tử Diệp gia, nhưng nói tóm lại, vẫn là “xuân phong đắc ý”.
Hắn ngồi xuống, cầm một quân trắng lên, đặt xuống bàn cờ.
Tạ Đạo Uẩn vô cùng bất đắc dĩ, gõ đầu hắn, sau đó kiên nhẫn giải thích, quy tắc đầu tiên của cờ vây chính là quân đen đi trước.
Vương Lam Điền tự rước lấy nhục, xám xịt trở về chỗ ngồi của mình.
“Còn có ai không?” Tạ Đạo Uẩn hỏi, ánh mắt nhìn về phía Mã Văn Tài, đối với học trò này nàng rất thưởng thức, tính cách cuồng ngạo không kiềm chế được, vẻ ôn hòa hữu lễ ở trước mặt nàng chỉ là giả vờ, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như có thể nhìn thấu lòng người.
Có khi nàng cảm thấy, đứa nhỏ này căn bản là chán ghét thế giới này, luôn dùng ánh mắt giễu cợt nhìn người và sự vật xung quanh. Chỉ khi đối với đứa nhỏ kia. . . . . .
Ánh mắt Tạ Đạo Uẩn lướt qua Diệp Quân Lan, may mắn, thế giới này còn có thứ để hắn quyến luyến.
Diệp Quân Lan cảm thấy có tầm mắt quét qua mình, ngẩng đầu, thấy Tạ Đạo Uẩn nhìn Mã Văn Tài bên cạnh, rất kỳ quái hỏi: “Tu Nhân, tại sao phu tử lại nhìn huynh?”
Mã Văn Tài thuận thế đáp: “Có lẽ là muốn ta đi lên đánh cờ với nàng.”
“Ách ~ nếu không, huynh đi đi?” Diệp Quân Lan thoáng cái liền hào hứng, giọng nói mang vẻ hưng phấn, rồi trầm tư suy nghĩ phen, “Ta nhớ được kỳ nghệ của huynh không tệ nha.”
“Ah? Quân Lan, muốn ta lên?” Mã Văn Tài nhíu mày.
“Ừ, ừ.” E sợ thiên hạ không loạn, người nào đó gật đầu, vẻ mặt vô cùng đáng yêu.
Mã Văn Tài cười một tiếng, vỗ đầu nàng, đáp: “Vậy cũng được!”
Ưu nhã đứng dậy, hắng giọng nói: “Học sinh thỉnh giáo cao chiêu của phu tử.”
Tạ Đạo Uẩn thỏa mãn cười, đưa tay, làm động tác xin mời.
Mã Văn Tài ngồi xuống, ngón tay thon dài duyên dáng cầm quân đen lên, lưu loát hạ cờ, sau đó nhìn Tạ Đạo Uẩn cười nhẹ, mây trôi nước chảy.
Một lát sau, ván cờ chấm dứt, hòa.
“Tiên sinh, tài cao!” Mã Văn Tài cũng không để ý, phúc lễ, rồi đứng dậy trở về chỗ ngồi, kéo Diệp Quân Lan rời khỏi phòng học.
Tạ Đạo Uẩn thở dài một hơi, nhìn ván cờ trước mắt, cũng không ngẩng đầu lên, nói tan lớp.
Đám học sinh đều giải tán, chỉ còn lại Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá vì nhìn thấy vẻ mặt của nàng khác thường, nên có chút lo lắng.
Tạ Đạo Uẩn không nói không rằng, chỉ tinh tế xem xét lại.
“Tiên sinh, có cái gì không đúng sao?” Chúc Anh Đài cẩn thận từng li từng tí hỏi, Lương Sơn Bá gật đầu, vẻ mặt quan tâm.
“Sát khí nặng nề. Người chơi quân đen này tâm vững như sắt, hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của binh sĩ thủ hạ, chỉ vì đạt tới mục đích.” Tạ Đạo Uẩn vừa thở dài, vừa chỉ vào ván cờ, “Mà quan trọng hơn là, ván này quân cờ bất kể là âm mưu hay dương mưu, từng nước đều được người chơi dự đoán tiên cơ, hắn cuối cùng bỏ qua một nước, nếu như nước này hạ xuống, sợ rằng cục diện sẽ không giống thế này nữa!”
Tạ Đạo Uẩn lắc đầu, cảm thán: “Đáng sợ, người này sợ rằng không phải vật trong ao!”
Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá liếc mắt nhìn nhau, trông thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương, sau đó cúi đầu, âm thầm không nói.
“À~ đúng rồi, Lương Sơn Bá.” Tạ Đạo Uẩn gọi.
“Dạ, tiên sinh, mời nói!” Lương Sơn Bá phục hồi tinh thần, làm động tác vái chào, chờ chỉ thị của Tạ Đạo Uẩn.
Tạ Đạo Uẩn dịu dàng cười, chỉ chỗ ngồi trước bàn cờ, nói: “Trò có hứng thú chơi cùng ta một ván?”
“A? Học sinh sao?” Lương Sơn Bá chỉ chỉ chính mình, nhất thời chân tay luống cuống, thấy Tạ Đạo Uẩn gật đầu, liền đáp ứng.
Chúc Anh Đài đứng ở bên cạnh, nhìn Lương Sơn Bá đánh cờ, cười thỏa mãn.
Ván cờ kết thúc, Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá cùng nhau rời đi.
Tạ Đạo Uẩn nhìn ván cờ trước mặt, lại nhớ tới ván cờ lúc trước, không khỏi thở dài một hơi.
Nói thật, kỳ nghệ của Lương Sơn Bá không tệ, nhưng so với Mã Văn Tài, thì lại kém hơn. Đứa nhỏ Lương Sơn Bá này tâm tình nhân hậu, tha thứ khoan dung với mọi người vốn là tốt, nhưng lúc nên ngừng lại không ngừng, quá mức ôn nhu, không đủ quyết đoán. Sau này sợ rằng ngay cả bản thân cũng không che chở được, chứ chưa nói đến có thể che chở người khác hay không.
Thôi thôi, mỗi người đều có tạo hóa của riêng mình, nàng lo lắng cái gì chứ.
Tạ Đạo Uẩn tự giễu cười một tiếng, thu dọn bàn cờ, ra khỏi phòng học.