Gần đây, Vương Lam Điền vô cùng biết điều, không hề tìm Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá để gây sự. Hắn vốn không phải người xấu, chỉ là một đứa nhỏ bị làm hư thôi, được giáo huấn lần này, cũng lười tự làm mất mặt mình. Không có hắn làm loạn linh tinh, Trần Tử Tuấn thì bận việc yêu đương, không rảnh tìm đệ tử gây phiền toái, trong thư viện thoáng chốc yên tĩnh hẳn.
Cuộc sống thường ngày của Diệp Quân Lan trôi qua cũng có hương có vị, hàng ngày cứ theo lệ thường đi học, thỉnh thoảng đi theo Mã Văn Tài nhìn Vương Lam Điền làm trò cười cho thiên hạ, thờ ơ lạnh nhạt với Chúc Anh Đài đang cùng Lương Sơn Bá ngọt ngào huynh đệ tình thâm.
Lúc nhàn hạ, lại lôi kéo Mã Văn Tài đến sau núi ngắm hoa đào, tâm sự cùng tửu quỷ đại thúc, đùa giỡn, hoặc hái chút hoa đào thử làm rượu. Có khi tính tình nổi lên, liền đánh đàn, tửu quỷ đại thúc cũng chỉ cho một hai câu, hoặc là đánh cờ, nhưng đa số là Mã Văn Tài đánh cờ với tửu quỷ đại thúc, nàng đứng ngoài xem. Đương nhiên cũng có khi uống chút rượu, lãnh nguyệt bích hồ, rừng đào tươi đẹp đã không tệ rồi, lại được nghe tửu quỷ đại thúc nói chuyện, bộ dạng hăng hái, lúc đó nàng mới cảm thấy đại thúc thật đúng là Đào Uyên Minh hái cúc dưới rào đông.
Cho nên, cuộc sống trong thư viện cứ như vậy trôi qua, hoa đào phía sau núi khô héo, cánh hoa rơi đầy đất, đợi năm sau lại nở rộ. Thoáng chốc đã đến tiết Đoan Ngọ rồi.
Vào tiết Đoan Ngọ thư viện Ni Sơn sẽ được nghỉ, bởi vì đông đảo học sinh đến từ khắp các miền, đường xá xa xôi, cho nên người về nhà cũng không nhiều, Diệp Quân Lan cũng không trở về, được nghỉ có một ngày thì làm sao đủ, còn không bằng xuống núi, tranh thủ dạo chơi trong thành Hàng Châu, chẳng phải rất vui sướng sao?
Trần Tử Tuấn tuyên bố nghỉ học, rồi lại đặc biệt nói rõ người xếp hạng chót sẽ không được nghĩ, không biết Chúc Anh Đài đắc tội gì với Trần Tử Tuấn mà tên bị xếp cuối cùng, nàng vốn đang hưng phấn nhất thời liền chán nản. Khiến Vương Lam Điền nhìn mà hả hê mà cười lạnh, không đợi Chúc Anh Đài kịp phản ứng, đã đứng dậy rời khỏi phòng học.
Thằng nhóc này, càng ngày càng thông minh! Diệp Quân Lan nhìn thân ảnh người nào đó vội vàng rời đi, rất vui mừng, thu hồi thần sắc, huých nhẹ khuỷu tay Mã Văn Tài, hỏi: “Huynh phải về nhà sao?”
“Sao vậy, Quân Lan không nỡ?” Mã công tử bản tính không đổi, ưa thích đùa giỡn người nào đó cực kì trì độn, sau đó thỏa mãn nhìn mặt người nào đó thoáng cái ửng đỏ, thẹn quá thành giận hung hăng trừng mắt lườm hắn, lúc này mới cất giọng nói, “Ta không trở về, hôm nay ở lại Hàng Châu đi dạo chơi cùng muội. Đi thôi!” Đứng lên, kéo Diệp Quân Lan, rồi rời khỏi phòng học.
“Đi đâu thì tốt đây?” “Muội quyết định.” “Ách ~ như vậy a, muội không biết, nếu không huynh giới thiệu đi, dù sao huynh cũng khá quen thuộc.”
. . . . . . Hai người dần dần đi xa. Lưu lại Chúc Anh Đài đang âm thầm tức giận và Lương Sơn Bá đang không ngừng an ủi nàng, còn bất chợt nghĩ ra một vài chủ ý vớ vẩn, Chúc Anh Đài cũng không để ý, trước kia khi nàng đau buồn thì Diệp Quân Lan đều ở bên cạnh trêu chọc cho nàng vui vẻ, bây giờ lại bỏ nàng đi rồi, ai, chẳng lẽ nữ nhân yêu đương thì thật sự sẽ không có đầu óc sao?
Thành Hàng Châu, người người tấp nập, rất náo nhiệt.
“Này, muội nói nha, sao muội phải mặc thành như vậy?” Thiếu nữ mặc một bộ váy lụa màu tím thanh nhã, dáng người xinh đẹp mềm mại, ngũ quan tinh xảo, giờ phút này đôi mắt đẹp hơi trừng lên, xinh đẹp quyến rũ nhăn mày, lầm bầm trong miệng, vẻ mặt bất mãn nhìn nam tử bên cạnh cười đến giảo hoạt, ngoái đầu nhìn, ánh sáng như ngưng lại, hai mắt gặp nhau, tạo ra một chút rung động.
Nam tử đang mặc trường bào màu bạc, dáng người thon dài, khuôn mặt tuấn mỹ, một đôi mắt đen thâm thúy, toát ra thần sắc tà tứ, không bị trói buộc, giờ phút này nhìn thiếu nữ bên cạnh đang oán trách vạn phần, lại tràn đầy ôn nhu vỗ vỗ đầu nàng, cúi xuống, ở bên tai thiếu nữ nhẹ giọng nói nhỏ, môi mỏng hơi cong lên, lộ ra một chút vui vẻ, làm cho người ta vừa nhìn liền cảm thấy ấm áp dị thường.
Cũng không biết nói cái gì, thiếu nữ hơi đỏ mặt, rất không cam lòng gật gật đầu, nam tử kia cười một tiếng, quả thực phong hoa tuyệt đại, sau đó rất tự nhiên kéo tay thiếu nữ, đi về phía tửu lâu trước mặt.
Nam tử ôn nhu tuấn lãng, thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn, quả là một đôi bích nhân! Đấy không phải chính là Diệp Quân Lan cùng Mã Văn Tài Mã đại công tử sao?
Tửu lâu, tên Thiên Nhiên Cư, có một cặp câu đối: Khách đến Thiên Nhiên Cư; cư nhiên thiên thượng khách.
“Rượu và thức ăn ở tửu lâu này rất ngon.” Mã Văn Tài thấy Diệp Quân Lan nhìn nhìn tửu lâu rồi lại bày ra vẻ mặt không rõ ràng lắm nhìn hắn, cười cười với nàng, mở miệng giải thích, “Đi dạo lâu như vậy, chắc muội cũng đói bụng rồi, nếm thử món ăn nổi tiếng của Hàng Châu đi.”
“Được, thật tốt quá!” Diệp Quân Lan vừa nghe, vô cùng kích động, kéo Mã Văn Tài đi vào trong, cười hì hì, thức ăn ngon, Diệp Quân Lan tới đây.
Mã Văn Tài cũng không giãy dụa, cười để mặc nàng lôi kéo, đi vào Thiên Nhiên Cư.
Cá dấm chua Tây Hồ, tôm bóc vỏ ướp trà Long tỉnh, gà khiếu hóa, vịt chưng bào ngư, Bát bảo mãn khẩu hương, ba ba nướng bồ câu, măng xuân cá bộ cá, vịt nhỏ hầm, mật chưng, măng xuân hầm. . . . . . Từng món ăn lần lượt được bưng lên bàn, Diệp Quân Lan hoa cả mắt, nuốt nước miếng liên tục, nhưng thế này cũng quá nhiều đi?
Nhìn nam nhân nào đó ngồi đối diện, vẻ mặt vui sướng nhìn nàng, nhất thời mặt đầy vạch đen, nàng sao có thể ăn hết nhiều như vậy a! Hắn tưởng là đang nuôi heo sao?
“Sao vậy, Quân Lan không ăn, món ăn nguội sẽ không ngon đâu!” Mã đại công tử giống như không nhìn thấy ánh mắt của Diệp Quân Lan, vô cùng tự nhiên cầm chiếc đũa trên bàn, quan tâm gắp thức ăn bỏ vào trong bát của nàng, sau đó ôn nhu cười, giọng nói nhu tình như nước, “Nào, nếm thử đi.”
Nhất thời tim Diệp Quân Lan như bị nai con đụng vào, tinh thần bay ra bên ngoài, “Nha” một tiếng, cầm đũa nếm món ăn trong bát, ừ ừ, thật đúng là không tệ! Đợi chút, ban nãy nàng đang suy nghĩ gì vậy! Đáng chết! Diệp Quân Lan chợt phục hồi tinh thần, vô cùng ảo não, mỗi lần đều như vậy, trợn mắt nhìn người nào đó đang bày ra vẻ mặt cười đến vô hại, kéo kéo tóc mình, người này chắc chắn là hồ ly tinh chuyển thế, họa thủy!
Hồi lâu, phía bên cạnh truyền đến một trận âm thanh ầm ĩ, Diệp Quân Lan buồn bực nhìn về phía ai đó, thấy Mã Văn Tài cũng rất kinh ngạc, hừ hừ, cũng có chuyện huynh không biết cơ à!
Vừa nghĩ vậy, đã nghe Mã Văn Tài gọi tiểu nhị tới, ném ra thỏi bạc, tiểu nhị kia cười như nở hoa, “Tiểu nhị, phía ngoài xảy ra chuyện gì?”
“Hồi bẩm công tử, phòng bên cạnh, vốn là Nhị công tử của Vương Hữu Quân Vương Ngưng Chi đặt, không ngờ Lai lão gia cũng kiên quyết muốn gian phòng này, chưởng quỹ nhìn phái đoàn của vị lão gia kia không nhỏ, không phải người dễ trêu, nên không dám nói gì. Nhưng không ngờ, vị Vương công tử kia cũng tới, không biết thế nào, hiện tại đang căng thẳng ạ!” Tiểu nhị kia được bạc, lập tức biết gì nói nấy, kể lại đầu đuôi câu chuyện một lần.
“Có chuyện này sao? Quân Lan, có muốn đi xem náo nhiệt không?” Mã Văn Tài đuổi tiểu nhị kia đi, quay đầu lại hỏi Diệp Quân Lan.
“Không nên, muội giống người thích chõ mũi vào chuyện người khác lắm hay sao?” Diệp Quân Lan lười ngẩng đầu lên, một câu từ chối, ai biết hắn có ý đồ gì.
“Được rồi, cũng đã ăn xong, chúng ta đi thôi.” Mã Văn Tài chỉ chỉ các món ăn đã gần hết trên bàn, chậm rãi đứng dậy, để bạc xuống.
Diệp Quân Lan nhìn nhìn, cũng theo hắn đứng dậy, đi ra khỏi nhã gian.
Lúc này có ba người đi qua trước mặt bọn họ, có một bóng người hơi quen thuộc, “Kia không phải là Lương Sơn Bá sao? Sao lại mặc thành như vậy?” Diệp Quân Lan định thần nhìn lại, nam nhân cao mặc cẩm bào kia hẳn là Lương Sơn Bá, nhất thời cảm thấy rất khó hiểu.
Nhưng Mã Văn Tài chỉ cười không nói, nhíu mày, vuốt vuốt chiếc quạt không biết lấy từ nơi nào, trong mắt lộ ra vẻ nghiền ngẫm, Vương Ngưng Chi phải không? Nghe nói hôm nay Tạ Đạo Uẩn đính hôn, đối tượng chính là nhi tử của Vương Hữu Quân, Vương Ngưng Chi. Cái này, có trò hay để xem rồi.
“Đây không phải là Diệp gia tiểu Tam sao? Đã lớn như vậy rồi, đến, để cho ta nhìn cẩn thận xem nào!” Một giọng nói già nua mang theo mấy phần từ ái vang lên.
Diệp Quân Lan sửng sốt, Diệp gia tiểu Tam, không phải là gọi nàng sao? Người có thể gọi nàng như vậy, Diệp Quân Lan trầm tư suy nghĩ một phen, không thể nào? Nàng xui xẻo thế sao? Khuôn mặt tươi cười lập tức khóc không ra nước mắt, xoay người nhìn lão nhân ăn mặc hoa lệ, động tác lưu loát tiêu sái, hành lễ, giọng kính cẩn: “Tam nha đầu bái kiến Tạ gia gia, Tạ gia gia khỏe.” Len lén đưa tay kéo tay áo Mã Văn Tài, ý bảo hắn mau hành lễ.
Tạ gia gia, Vương Ngưng Chi, Tạ Đạo Uẩn, chẳng lẽ là vị kia? Mã Văn Tài mặt không đổi sắc, nhưng đầu óc thay đổi rất nhanh, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, thoáng cái liền bình tĩnh lại, cúi người nói: “Vãn bối Mã Văn Tài ra mắt Tạ lão gia tử.”
Tạ An nhìn vẻ mặt của Mã Văn Tài, không tệ, thiếu niên lão thành (ông cụ non), ánh mắt sắc bén, thông minh thức thời, đối với nha đầu này cũng là tình cảm thắm thiết. Liền gật đầu, cười bảo bọn họ miễn lễ.
“Cháu hỏi Tạ gia gia nha, sao gia gia lại ở đây?” Diệp Quân Lan nịnh hót đi tới khoác tay Tạ An, vụng trộm hỏi.
“Ngươi nha đầu này biết rõ còn cố hỏi, Mã tiểu tử, ngươi cũng đừng cười, tới nói đi.” Tạ An cười mắng Diệp Quân Lan một tiếng, đưa tay vẫy Mã Văn Tài đi qua. Diệp Quân Lan le lưỡi, tỏ vẻ rất vô tội.
“Nếu như vãn bối đoán không sai, Tạ lão gia tử sợ là tới tham gia lễ đính hôn của cháu gái? Cũng thuận tiện nhìn cháu rể tương lai.” Mã Văn Tài không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, giống như lão nhân trước mắt này không phải Tể tướng quyền khuynh triều đình – Tạ An, mà chỉ là trưởng bối của Diệp Quân Lan và hắn.
“Hay cho Mã tiểu tử ngươi, nói không sai!” Thần sắc thiếu niên trước mắt thế nhưng không hề thay đổi, không kiêu ngạo không siểm nịnh, tốt, thật là tốt, không tính Vương Ngưng Chi mà lão vừa đụng phải, thì đúng là đã lâu chưa gặp được nhân tài như vậy rồi. Tạ An nhìn Diệp Quân Lan, ánh mắt vô cùng quỷ dị, mắt nhìn của nha đầu này thật không tệ.
Mã Văn Tài thấy Tạ An cười to, thần sắc không thay đổi, khẽ mỉm cười, nhận khích lệ của hắn.
Trong lòng Tạ An càng thưởng thức hơn, liền dẫn Diệp Quân Lan cùng Mã Văn Tài ra khỏi Thiên Nhiên Cư, đến Tạ phủ đi tham gia tiệc đính hôn.
Diệp Quân Lan vốn không muốn đi, bởi vì Tạ Đạo Uẩn biết nàng, sợ bại lộ thân phận, Tạ An vừa nghe, liền vui lên, lại càng không buông tha nàng, nhất định phải mang nàng đến. Cũng may Diệp Quân Lan không quá để ý, nên cũng đi theo.
Lễ đính hôn này đúng là trò khôi hài, chú rể biến thành Lương Sơn Bá, tân nương biến thành Chúc Anh Đài. Mặc dù khiến người xem lễ thấy được một cuộc xuất thần nhập hóa đặc sắc tuyệt vời, nhưng không thể thay đổi bản chất nó là một trò khôi hài. Cũng may Tạ An vốn không câu nệ tiểu tiết, chủ mưu của trò khôi hài lại là Tạ Đạo Uẩn mà ông thương yêu nhất, hơn nữa ông có chút thưởng thức tài hoa của Lương Sơn Bá, lại còn gặp được Diệp gia tiểu Tam, tâm tình không tệ, nên cũng không trách cứ, chỉ chấm dứt chuyện này ở đây, rồi trở về.
“Tu Nhân, sao trước kia muội không phát hiện Tiểu Cửu có thể tự làm khổ mình như vậy? Cũng may tính tính Tạ gia gia tốt đấy, nếu đổi lại là người khác, hừ hừ! . . . . . .”
Mã Văn Tài nhìn dáng vẻ sôi nổi của Diệp Quân Lan, nghe nàng lải nhải, mỉm cười.
“À, Tu Nhân.” Diệp Quân Lan dừng bước, nhẹ nhàng gọi Mã Văn Tài, nàng quay người lại, cười ngọt ngào, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt trắng nõn, lộ ra một chút men say, giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ: “Hôm nay cám ơn huynh, muội rất vui vẻ, thật sự!”
Mã Văn Tài nhất thời ngây dại, sau đó từ trong mắt hiện lên ý cười, từ từ tản ra, hòa lẫn vào cảnh xuân.