Sau này ông mới biết được, ông yêu nàng, yêu thật sâu nặng, chẳng qua khi đó nàng đã không còn ở đây.
Năm đó, nàng gả cho ông, giống như tất cả những câu chuyện về tài tử giai nhân khi xưa, nàng, một đệ nhất mỹ nhân Hàng Châu, đệ nhất tài nữ, nữ nhi của Thái Thú Hàng Châu gả cho con của một thương nhân.
Năm đó, không biết có bao nhiêu đệ tử tuấn kiệt tổn thương, nát hồn, mất tâm.
Năm đó, nàng mặc giá y đỏ rực như lửa, cùng ông bái thiên địa, đi vào động phòng.
Năm đó, nàng nói, nàng yêu ông.
Buồn cười làm sao, nàng không biết là, ông lại không thương nàng.
Ông chỉ là một kẻ lừa gạt.
Ông chỉ hi vọng lợi dụng địa vị của nàng, lợi dụng thế lực của nhà nàng, để ông bò lên vị trí cao hơn.
Từ lúc vừa mới bắt đầu khi ông tiếp cận nàng, đều do ông bố trí, ông cần nàng, nhưng ông không thương nàng.
Mỗi một câu lời ngon tiếng ngọt ông nói với nàng đề là giả dối.
Mỗi một chuyện ông đã làm với nàng đều là âm mưu.
Ông chỉ muốn lợi dụng nàng, cho tới bây giờ.
Nàng là một thê tử rất tốt, dịu dàng, hiền lành, xinh đẹp.
Nàng là một người rất biết lắng nghe, khéo hiểu lòng người, săn sóc ôn nhu, điềm tĩnh hòa nhã.
Nàng là một nữ nhân rất tốt, thật sự rất tốt rất tốt, tốt đến mức quá hoàn mỹ.
Ông không biết ông có bất mãn gì.
Khi nàng ôn nhu nhìn ông cười, toàn tâm toàn ý tin tưởng ông. chưa từng hoài nghi, thì ông lại bối rối trốn tránh nàng.
Ông thế nhưng chột dạ, ông sợ, thậm chí ngay cả dũng khí nhìn nàng ông cũng không có.
Thật sự xin lỗi, ta không thương nàng.
Vốn có thể bật thốt lên lời, vậy mà hôm nay, ông lại không nói ra được.
Hóa ra, thời gian có thể thay đổi tất cả, ngay cả tình cảm của con người đều có thể điều khiển.
Thời gian không thể quay lại, mà trái tim lại có thể quay đầu.
Trong lúc vô tình, ông đã yêu nàng, phần tình cảm kia ẩn dấu trong lòng, nhẹ nhàng chôn hạt giống, rồi một ngày nào đó, nảy mầm, nở hoa.
Khi ông giật mình, hoa đã nở thành biển*, tất cả trở thành kết cục đã định.
Hoa đã nở thành biển: vật gì hợp họp lại nhiều đều gọi là biển => ý nói tình cảm của ông đã nảy nở vô cùng vô tận.
Lúc đó, thế nhưng ông lại không chấp nhận tin tưởng.
Bắt đầu mỗi ngày ông lưu luyến bụi hoa*, bắt đầu đàn ca mỗi ngày, bắt đầu đêm không về ngủ.
Bụi hoa: nói đến kỹ nữ ngày xưa.
Trong cuộc hôn nhân của ông, ông đã chiếm được thứ ông muốn, thì hiện tại vì sao ông phải coi trọng vị thê tử kia, nàng chẳng qua chỉ là một con cờ để ông một bước lên mây, hôm nay, đã là một con cờ hết tác dụng.
Ở trước mặt nàng, ông lần lượt nạp thị thiếp vào, hàng đêm lưu luyến không về.
Nàng nhìn thấy ông, sắc mặt trắng bệch, im lặng rơi lệ, cũng không nói được lời nào.
Ông biết nàng sẽ thỏa hiệp, ông biết nàng chưa bao giờ phản đối lời nói của ông, ông biết cho tới bây giờ nàng luôn là một thê tử hiền lành, thật sự rất tốt. Ông biết chắc điều mình muốn chính là hiệu quả này.
Uyển Trăn, ta không thương nàng, cho nên đừng yêu ta, có được hay không?
Thế nhưng, tại sao ông lại đau lòng, tại sao trong ngực ôm thị thiếp xinh đẹp kia mà trong lòng nghĩ đến lại là nàng, tại sao mỗi lần nửa đêm tỉnh mộng đều gọi tên Uyển Trăn?
Uyển Trăn, nói cho ta biết, tại sao, có được hay không?
Một lần say rượu, nàng mang ông về phòng.
Ông nhớ, lần đó là lần gần gũi nàng nhất trong cuộc đời ông, cũng là lần vui sướng nhất trong đời.
Uyển Trăn, ta yêu nàng, nàng có biết hay không?
Uyển Trăn, ta lừa gạt mình nói không thương nàng, lại phát hiện trong lòng ta chỉ có tên của nàng.
Uyển Trăn, thật xin lỗi, ta lợi dụng nàng, lừa gạt nàng, tổn thương nàng.
Uyển Trăn, ta yêu nàng, chúng ta ở chung một chỗ, có được hay không?
Ánh mắt nàng dịu dàng nhìn ông chăm chú, mang theo nụ cười ôn nhu, nàng nói, được.
Ông nghĩ, ông đang nằm mơ, Uyển Trăn của ông lại nói, được.
Cho nên, ông nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, Uyển Trăn, chúng ta ở chung một chỗ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, ông chạy trốn, ông là kẻ hèn nhát, biết rất rõ mình yêu Uyển Trăn, lại không dám thừa nhận.
Ông sợ Uyển Trăn biết, thật ra cuộc hôn nhân của bọn họ chỉ là do ông bày mưu tính kế, từ lúc vừa mới bắt đầu ông đã lợi dụng nàng.
Song thật bất hạnh, ông lại yêu nàng.
Tất cả ân ái, luôn thay đổi khó có được vĩnh cửu. Đời người nhiều sợ hãi, mệnh nguy tại sương sớm.
Vì yêu nên lo, vì yêu nên sợ. Nếu như không yêu người, thì sẽ không lo cũng không sợ.
Ông quyết định không muốn nhìn thấy nàng nữa.
Nếu như không thấy, có phải sẽ đè nén được tình yêu trong lòng hay không?
Nếu như không thấy, có phải có thể không nhớ đến việc ông yêu nàng hay không?
Như vậy, Uyển Trăn, chào tạm biệt! Xin tha thứ cho sự hèn nhát của ta, ta muốn quên nàng, quên đi việc ta yêu nàng.
Thế nhưng, khi ông còn chưa chuẩn bị xong thời điểm rời đi, Uyển Trăn lại nói cho ông biết, nàng đã mang thai hài tử của ông.
Không biết từ nguyên nhân gì, ông vẫn chưa có ý định để Uyển Trăn mang thai.
Mà hài tử của những thị thiếp khác, ông không cần.
Thế nhưng, Uyển Trăn nói, nàng mang thai! Nàng đã có con của bọn họ, là hài tử của ông và Uyển Trăn.
Ông vui mừng như điên.
Ông ở lại, ông tự nói với mình, chỉ là vì hài tử.
Ngày qua ngày cẩn thận từng li từng tý theo bên cạnh Uyển Trăn, nhìn nàng và hài tử của bọn họ, ông cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Ông đánh đàn cho nàng nghe, nhìn nàng với ánh mắt ấm áp.
Ông phụng bồi nàng nói chuyện, nghe giọng nói ôn nhu của nàng.
Ông không thể tự kềm chế bản thân, tự mình sa vào trong sự ôn nhu dịu dàng đó, quên hết mọi thứ, quên mất âm mưu, bầy kế kia.
Hài tử được sinh ra, là một nam hài.
Ông nói đặt tên là Văn Tài đi, nàng mỉm cười gật đầu.
Nhìn Uyển Trăn của ông, nhìn Văn Tài của bọn họ, ông quyết định chôn dấu tất cả âm mưu, bầy kế kia xuống đáy lòng, sau đó thật tâm yêu thương Uyển Trăn và con của bọn họ.
Tất cả mọi chuyện rồi cũng sẽ tốt thôi, ông và Uyển Trăn, còn có con của bọn, bọn họ sẽ tìm được hạnh phúc.
Ông đuổi hết toàn bộ thị thiếp ra ngoài.
Ông đã có Uyển Trăn, có Văn Tài, ba người bọn họ là đủ rồi.
Nhưng mà, trời cao, người đã để cho ông yêu Uyển Trăn, người cho ông biết cái gì gọi là hạnh phúc, vậy thì vì sao người lại muốn cướp đi hạnh phúc của ông!
Uyển Trăn của ông, cuối cùng cũng biết hết tất cả mọi chuyện.
Nàng đã biết, ngày từ lúc vừa mới bắt đầu ông đã bố trí cạm bẫy, mà nàng chính là con mồi tự nguyện sa vào lưới.
Nàng đã biết, nàng chỉ là một con cờ trên bàn cờ của ông, mà nay, lại trở thành người vợ vô dụng.
Nàng đã biết, ông lợi dụng nàng, nàng chỉ là đá kê chân giúp ông một bước lên mây.
Nàng đã biết, hôn nhân của bọn họ chỉ là một cuộc âm mưu, bầy kế.
Uyển Trăn rất bình tĩnh, nàng không khóc, cũng không nháo, có chăng chỉ là khuôn mặt tái nhợt nhìn ông cười dịu dàng.
Nàng nói, Vân Diệu, chuyện đó không phải là thật, có đúng hay không?
Ông quay mặt đi, không nhìn nàng, ông nghe thấy tiếng mình trả lời, chuyện đó là sự thật.
Uyển Trăn, chuyện đó là sự thật, ông chính là một kẻ như vậy, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để đạt được mục đích.
Vậy sao? Uyển Trăn nhàn nhạt trả lời, mang theo hàm ý mỉa mai, hóa ra tất cả cũng chỉ có một mình ta tình nguyện.
Một lúc sau, nàng nói, Vân Diệu, làm khó chàng rồi, thật xin lỗi, là thiếp tùy hứng giữ chàng ở bên cạnh.
Ông đột nhiên quay đầu, nhìn Uyển Trăn nói, Uyển Trăn, ta yêu nàng, điều này ta không có lừa nàng!
Cho nên, Uyển Trăn, đừng hận ta, có được hay không?
Nàng chỉ nhìn ông, nước mắt rốt cục chảy xuống, nàng lắc đầu, cười rơi lệ nói với ông, Vân Diệu, đủ rồi, tất cả đã đủ rồi, cám ơn chàng ở bên cạnh thiếp lâu như vậy, thiếp cho chàng tự do, chàng không nợ thiếp cái gì, thật đấy.
Ông đưa tay ra, ông không muốn, ông muốn giữ nàng ở bên người.
Uyển Trăn vẫn ở lại, không phải vì ông, chỉ là vì Văn Tài.
Thính Hương Thủy Tạ của nàng cũng không còn vì ông mở rộng, nàng tự nhốt chính mình, cũng nhốt ông.
Ông bắt đầu điên cuồng hành hạ mình, hàng đêm mua say, hàng đêm lưu luyến thanh lâu.
Uyển Trăn, tại sao nàng không ghen tỵ, tại sao không mắng ta, tại sao không quan tâm ta nữa?
Con của ông và nàng từ từ lớn lên, bắt đầu dùng ánh mắt của mình nhìn cái thế giới này.
Người phụ thân là ông cũng càng ngày càng hoang đường, Văn Tài chỉ nhàn nhạt nhìn, nhàn nhạt gọi ông là cha.
Cặp mắt kia vô cùng giống Uyển Trăn nhìn ông, dường như ông lại thấy được Uyển Trăn.
Ông bắt đầu sống lại, Uyển Trăn, đây là hài tử của chúng ta.
Ông chỉ có thể dùng tất cả những gì mình có để đối tốt với con, Văn Tài, con ngoan của ta, Uyển Trăn không quan tâm ta nữa rồi, ta chỉ còn mình con.
Uyển Trăn đã chết, ông vội vã chạy tới Thính Hương Thủy Tạ, Uyển Trăn ở trước mặt ông, hai mắt nhắm chặt.
Ngay cả câu nói cuối cùng nàng cũng không để lại cho ông.
Văn Tài đã trưởng thành, Uyển Trăn dạy con rất tốt, ngay từ nhỏ đã là một hài tử thông minh mẫn cảm, nên đương nhiên đã nhận ra sự tình giữa ông và Uyển Trăn.
Ông nghe thấy Văn Tài nói, mẹ bảo, đừng hận cha, cha không sai, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của mẹ.
Ông nhìn thấy Văn Tài bình tĩnh đứng, trong đôi mắt đen mang theo bén nhọn trào phúng, tất cả mọi chuyện rốt cuộc là lỗi của ai?
Mẹ, yêu cha cả đời, đến cuối cùng vẫn yêu cha, chỉ là cha không yêu mẹ mà thôi! Ông nghe thấy Văn Tài nói như thế, sau đó không hề quan tâm đến ông nữa.
Ông lảo đảo bước ra khỏi Thính Hương Thủy Tạ, rốt cục ngã ngồi trên mặt đất.
Không phải, Uyển Trăn, ta yêu nàng!
Chi là chúng ta sai lầm ở thời điểm gặp nhau mà thôi, nên đã định trước một hồi bi kịch.