Chương 37: Ai đáp lại thì chính là nói người đó
Editor: May
Nhà hàng Milo.
Gian phòng khách quý, một phụ nhân ăn mặc duyên dáng sang trọng xa hoa đang lật xem thực đơn.
Sau khi gọi thức ăn xong, bà ta nhìn Mộ Bạch, chân thành thấm ý nói: "Con trai, con cũng đừng trách mẹ, con xem con cũng đã trưởng thành, là thời điểm là khai chi tán diệp cho nhà họ Mộ rồi..."
Vẻ mặt Mộ Bạch chưa từng có quá nhiều thay đổi, chỉ ừ một tiếng.
Lương Ngâm Thu thấy thế, khuyên nhủ: "Và tất cả phương diện điều kiện của cô gái con xem mắt cũng không tệ, con cũng đừng không vui nữa..."
Mộ Bạch lại ừ một tiếng, chỉ là thật sự không có cảm giác với cuộc xem mắt này.
Thấy anh không vui, trong mắt Lương Ngâm Thu xẹt qua chút bất lực.
Nếu không phải bệnh tình ông cụ nguy kịch, bà cũng sẽ không hành động nguy hiểm đi một bước này.
Có vài thứ muốn lấy được, phải dùng phương pháp truyền thống nhất. Bởi vì chỉ có như vậy, quyền kế thừa mới có thể rơi xuống trên đầu con trai bà!
"Hai vị, mời đi lối này."
Phục vụ dẫn Thẩm Chanh và Thẩm Trung Minh vào gian khách quý, liền đóng lại cửa phòng lui ra ngoài.
Lúc này, dùng hai chữ trùng hợp để hình dung hiển nhiên không đủ thỏa đáng.
Cho dù là bốn năm không gặp mặt, Lương Ngâm Thu vẫn là liếc nhìn liền nhận ra Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh, cảm giác không phải liếc nhìn liền nhận ra người phu nhân trước mắt?
Lần trời đất xui khiến này ....
Đâu chỉ là buồn cười?! Đặc biệt sao, quả thực là cẩu huyết mà!
Cuộc sống chính là kịch tính như vậy ư, người mà bạn không muốn nhìn thấy, đều sẽ liều chết không biết xấu hổ xuất hiện ở trước mặt bạn.
"Hai vị, có phải là đi nhầm chỗ rồi không?" Lương Ngâm Thu không nhanh không chậm mở miệng, chanh chua giống như bốn năm trước.
Giữa những hàng chữ, tràn đầy châm chọc và khinh thường.
Nghe được câu này, lúc này Mộ Bạch mới nghiêng mắt nhìn người tới.
Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Trung Minh và Thẩm Chanh, trong mắt của anh hiện lên một chút khiếp sợ không nổi bật.
"Chanh Tử?"
Mộ Bạch mới vừa mở miệng, Lương Ngâm Thu lập tức ngăn cản, "Con trai, đừng để ý đến những người không liên quan đó, cô gái xem mắt với con chắc cũng sắp đến, không thể để cho nhà người ta chê cười."
Bà cố ý nói hai chữ "Xem mắt" rất nặng, muốn cho Thẩm Chanh biết khó mà lui.
Lại không biết, Thẩm Chanh chính là đối tượng xem mắt trong miệng bà.
"Con gái, chúng ta đi!" Lần đầu tiên, Thẩm Trung Minh làm việc quyết định dứt khoát như vậy.
Lạnh lùng liếc nhìn mẹ con hai người, Thẩm Chanh xoay người rời đi.
"Chanh Tử! Chờ chút!"
Thấy cô sắp đi, Mộ Bạch liền vội vàng đuổi theo.
Hai tay Thẩm Trung Minh vươn ngang, trực tiếp chặn đường đi của anh, ngăn cách anh và Thẩm Chanh.
"Bác trai, cháu...."
"Cậu đừng nói gì cả, con gái nhà tôi không trèo cao nổi cậu!"
Mộ Bạch không thể chờ đợi được muốn giải thích, nhưng lại bị lời của Thẩm Trung Minh chận ngược trở về.
Lương Ngâm Thu ngồi không yên, trên mặt duyên dáng sang trọng dâng lên chút tức giận nhàn nhạt, bà ta đi lên phía trước, không lưu tình mở miệng: "Nếu biết không trèo cao nổi, vậy nhanh mang theo con gái tốt của ông rời đi đi...."
Lời của bà ta, khiến cho Thẩm Chanh cực kỳ khó chịu, "Bà có ỵ́ gì?"
Lương Ngâm Thu cười lạnh, "Năm đó tôi có ý gì, hiện tại liền là có ý đó."
Nói xong, lại nhìn Thẩm Chanh thật lâu, "Thẩm Chanh, cô là loại người gì, tôi rất rõ ràng, có mấy lời tôi không muốn nói quá thẳng thắn, tránh cho tổn thương tự ái của cô."
Nghe bà ta nói như vậy, Thẩm Chanh cười, "Bà già như bà thật biết làm bộ làm tịch!"
Lương Ngâm Thu nghe tiếng, cả giận nói: "Cô nói ai làm bộ làm tịch?"
Thẩm Chanh nhếch môi, "Ai đáp lại thì chính là nói người đó."
Lương Ngâm Thu tức giận đến mặt xanh như tàu lá, "Thẩm Chanh, tôi cho cô biết! Đừng cho là con trai tôi còn thích cô, liền có thể khinh người quá đáng!"
Thẩm Chanh híp mắt nhìn bà ta, không có bất kỳ phản ứng nào, "Tôi khinh người quá đáng?"