Thất hồn lạc phách bước ra khỏi nhà Quách Tuệ Thiến, Lý Phàm không muốn về nhà, thế là thuê xe đến một nơi gần đây uống rượu.
Anh muốn đi mua say, anh muốn quên chị!
Lúc này chính là thời gian hoàng kim ở quán bar, có rất nhiều người, âm nhạc đinh tai nhức óc. Từng ly rượu trôi vào bụng anh, thỉnh thoảng bên tai vang lên tiếng trêu chọc ám chỉ của phụ nữ. Mỗi lần như vậy, anh cũng muốn thử, nhưng, không phải, họ không phải là chị.
Uống đến mức thần chí không còn tỉnh táo, phục vụ đành phải gọi tài xế đưa anh về. Bước chân loạng choạng, anh vất vả mở cửa vào nhà, ngã phịch xuống giường lớn. Nghĩ đến chị, anh lại kìm lòng không đậu lục tìm điện thoại di động, muốn nhắn cho chị một tin, đợi mãi không thấy chị nhắn lại, anh ngủ quên lúc nào không hay.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Phàm mới tỉnh lại, hậu quả của say rượu là đầu đau như búa bổ. Nhìn cái điện thoại nằm bên gối, anh lại nghĩ đến tối hôm qua mơ hồ nhắn tin cho chị, cũng không nhớ là đã viết gì. Anh cầm lên nhìn lướt qua, cười lạnh, bỏ điện thoại di động qua một bên, đi rửa mặt.
Trên màn hình điện thoại chưa tối hẳn, có thể loáng thoáng thấy được dòng chữ: Có thể tôi sẽ không tham gia hôn lễ của chỉ, chỉ muốn chúc chị tân hôn hạnh phúc. Và, tôi yêu chị.
Bên kia, mãi cho đến rất muộn Quách Tuệ Thiến cũng không ngủ được, trong lòng đều nghĩ đến Lý Phàm, nghĩ đến sao mình lại thích một người nhỏ hơn mình nhiều tuổi, nghĩ mãi nghĩ mãi, bên môi chị thoáng một nụ cười khổ. Đúng lúc ấy, điện thoại di động vang lên, là tin nhắn. Cầm lên nhìn, là tin nhắn của Lý Phàm, chúc chị hạnh phúc, còn nói, yêu chị. Cuối cùng, chị không nhịn được nữa khóc òa lên. Tin nhắn của Lý Phạm, chị vốn định xóa đi, nhưng cuối cùng vẫn giữ lại.
Nhưng nhân duyên đúng là kỳ diệu, chị vốn tưởng rằng hai người sẽ không bao giờ ... gặp nhau nữa. Ngày đó, vừa lúc Lý Phàm được nghỉ phép, sau vài ngày sống mơ mơ màng màng, anh quyết định thay hình đổi dạng, thế là, nhân ngày nghỉ, anh ra đường mua sắm. Không khéo vừa lúc bắt gặp Quách Tuệ Thiến đi thử áo cưới.
Gần tới hôn lễ, Quách Tuệ Thiến và Lý Lâm quyết định đi thử áo cưới. Hôm đó, vừa lúc Lý Lâm nghỉ ngơi, thế là, hai người ra cửa. Lý Phàm cầm túi đồ mới mua, đang định về nhà, thì đúng lúc đụng phải Quách Tuệ Thiến đang đi về phía bên này. Quách Tuệ Thiến cũng nhìn thấy Lý Phàm, hai người cũng dừng lại, không nói gì, tình hình rất lúng túng.
Tuệ Thiến, bạn em sao? Lý Lâm hơi kinh ngạc nhìn hai người, nói là bằng hữu thì cũng không giống lắm.
Đã lâu không gặp, không nghĩ tới có thể gặp cậu ở đây , vẫn là chị lên tiếng trước.
Chị muốn đi đâu à? Anh chỉ nhìn kỹ người phụ nữ trước mắt.
À, đi thử áo cưới . Chị không dám nhìn vào mắt Lý Phàm, ánh mắt ấy quá bi thương.
Vậy sao, chúc chị hạnh phúc, tôi đi trước Nói xong, cũng không đợi chị trả lời, anh bước nhanh đi, anh không dám. Anh sợ nếu tiếp tục ở lại, anh sẽ không nhịn được mà ôm chị vào lòng.
Bạn của em đi rồi, chúng ta cũng đi thôi . Lý Lâm chạm chạm vào người phụ nữ đang ngẩn ngơ đứng bên cạnh.
A? Nga, đi, đi thôi
“Quách Tuệ Thiến, người đó không thuộc về với mi đâu”, chị chỉ có thể không ngừng tự nhắc nhở mình.
Kể từ sau lần gặp Lý Phàm, chị như rơi vào trạng thái vô hồn, nhưng cũng miễn cưỡng thử xong áo cưới. Hai người ăn cơm bên ngoài xong, Lý Lâm đưa chị về nhà.
Tuệ Thiến, đây là thẻ ra vào “phòng tổng thống” của khách sạn Hối Thiêns, anh hi vọng ngày mai có thể gặp em ở đó. Lý Lâm vuốt những lọn tóc xoăn của chị.
Em, biết rồi . Thẻ phòng? Sao chị lại không biết ý của anh ta chứ, anh ta đã ám chỉ nhiều lần, nhưng chị vẫn không đồng ý. Chị biết sẽ có một ngày như thế, nếu sớm muộn gì cũng trở thành vợ của Lý Lâm, thì như vậy không sao cả.
Lý Lâm ôm lấy chị, cao hứng hôn lên má chị. Ngày mai, nhất định sẽ là một ngày đặc sắc, anh ta nghĩ thầm.