Triệu Tiểu Chiêu bởi vì chuyện của Ngô Du, trì hoãn không ít thời gian, thời điểm đi đến nhà Vương Vĩ Bình, trời đã hơi tối. Bà nội Hoàng đang đứng trước cửa không ngừng nhìn quanh, đến lúc nhìn thấy Triệu Tiểu Chiêu đi tới cửa, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt tươi cười đi tới.
Ngươi đứa nhỏ này, làm sao trở về muộn như vậy, sao lại một mình trở về? Buổi sáng không phải có tiểu tử họ Ngô nói, muốn cùng con trở về sao, haizz, muộn như vậy, khẳng định đói bụng rồi đúng không, nhanh, nhanh, đang chờ con trở lại ăn cơm . Bà nội Hoàng kéo Triệu Tiểu Chiêu qua, kiểm tra từ trên xuống dưới thật lâu, nhìn Triệu Tiểu Chiêu không có việc gì, lúc này mới lôi kéo tay của cô, đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói liên miên lải nhải không ngừng.
Người bạn kia có chút không thoải mái, cho nên con liền đi về trước, trước kia cháu cũng đi học về một mình, bà nội không cần lo lắng, cháu có thể về một mình. Triệu Tiểu Chiêu sợ bà nội Hoàng suy nghĩ nhiều, vội vàng giải thích.
Một đứa bé nhỏ như vậy, làm thế nào có thể yên tâm, không được, ngày mai, bà để ông già tới đón cháu tan học, chaus cứ chờ ở cửa, không nên chạy loạn, đến, nhấc chân, cẩn thận cánh cửa. Bà nội Hoàng cẩn thận dẫn Triệu Tiểu Chiêu đến phòng bếp, trong phòng, cha của Vương Vĩ Bình - Vương Kiến Đức đang bận xới cơm, nhìn thấy bà nội Hoàng dẫn Triệu Tiểu Chiêu vào nhà, ngồi xuống bắt chuyện với Triệu Tiểu Chiêu.
Ai u, bộ dạng đứa nhỏ này thật là dễ nhìn, mau tới đây ngồi, ông cố ý giết một con gà làm cho cháu, Vĩ Bình nói cháu thích ăn thịt kho tàu, ông còn thả hạt dẻ, hạt dẻ này là nhà mình làm, phơi nắng làm đặc biệt ngọt, đến, tới, nếm thử xem. Vương Kiến Đức nhiệt tình nói chuyện với Triệu Tiểu Chiêu.
Triệu Tiểu Chiêu vội vàng đi qua, nhận lấy đôi đũa kẹp miếng gà Vương Kiến Đức đưa tới.
Nàng nuốt vào một miếng thịt, cẩn thận nhai nhai nuốt xuống, miếng gà nướng có chút cháy, không được tơi xốp, hương vị có chút vừa mặn vừa ngọt, có lẽ là người đã già, vị giác thoái hóa, cho nên khẩu vị hơi nặng.
Ăn ngon thật, đây là món thịt gà ngon nhất cháu từng nếm qua! Triệu Tiểu Chiêu nói khoa trương, chọc cho hai người cười hết sức vui vẻ, nếp nhăn trên mặt, đều mở ra hoa.
Tốt tốt, ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút. Rất nhanh trong chén Triệu Tiểu Chiêu liền chất lên như núi, Triệu Tiểu Chiêu có chút sửng sốt, cuối cùng đều ăn hết sạch tất cả đồ ăn.
Kết thúc bữa cơm, bụng Triệu Tiểu Chiêu no phình lên, bà nội Hoàng sờ sờ bụng của cô, cười ha hả nói: Tiểu Chiêu, ăn no chứ, đợi lát nữa buổi tối đi ngủ sớm một chút bà nội muốn nuôi cháu trắng trẽo mập mạp, nhìn cánh tay nhỏ gầy của cháu này, sáng mai hầm canh trứng gà cho cháu, cháu á, còn phải ăn nhiều một chút.
Bà nội Hoàng nắm cánh tay cẳng chân nhỏ của Triệu Tiểu Chiêu, đau lòng!
Bà nội người thật tốt! Triệu Tiểu Chiêu tiến vào trong ngực bà nội Hoàng, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong ngực bà, dùng sức cọ cọ.
Ai u, đứa nhỏ này sao làm người ta yêu thích như vậy! Bà Hoàng được Triệu Tiểu Chiêu thân mật như vậy, trong lòng càng thêm yêu thích đau lòng Triệu Tiểu Chiêu. Bà chỉ sinh một đứa con trai Vương Vĩ Bình, bởi vì con trai sau khi cưới vợ mua nhà dọn ra ngoài, sau lại sinh cháu trai, con dâu ghét bà, cảm thấy bộ dáng bà khó coi, tay chân lại vụng về, sợ làm hư cháu trai, mỗi lần bà đến liền không có sắc mặt tốt, qua mấy lần, bà cũng liền lạnh tâm, rất ít đi lại.
Hiện tại cháu trai trưởng thành, lại càng xa cách bà, có lần bà cầm rất nhiều loại rau quả nhà mình đưa tới, vậy mà cháu trai nhỏ lấy ngón tay chỉ bà nói: Bẩn, đi ra ngoài, đi ra ngoài.
Lần đó thật đúng là làm bà thương tâm khổ sở thật lâu, cho nên nghe Vương Vĩ bình nói có đứa bé gái nhỏ muốn tới ở vài ngày, bà không tránh được sợ hãi với kích động, sợ đứa nhỏ ghét bỏ bà bẩn, lại kích động có đứa nhỏ đến nhà bà chăm sóc dưới gối.
Hiện tại nhìn đứa nhỏ thân cận bà như vậy, căng thẳng trong lòng rốt cục buông lỏng, trong lòng càng thêm thương yêu Triệu Tiểu Chiêu.
Kết thúc cơm tối, sau khi Triệu Tiểu Chiêu tắm rửa, liền ở trong phòng luyện bút lông, Vương Kiến Đức bưng một đĩa quả hồng đi vào, nhìn Triệu Tiểu Chiêu cầm bút lông ra dáng, thò đầu lại nhìn bảng chữ mẫu của nàng, cười cười, nói: Đây là chữ Nhan? Cháu viết cũng có hình có dáng nha.
Triệu Tiểu Chiêu đỏ mặt, nhìn xem mình phẩm chất khác biệt, nhìn chữ mình xiêu xiêu vẹo vẹo, chỗ nào còn có thể tính có chút ra dáng, quả thực là không có hình dáng.
Ông, cháu vừa mới bắt đầu luyện, luyện không được tốt.
Vừa mới bắt đầu luyện, liền nhìn bảng mẫu chữ, Tiểu Chiêu cũng lợi hại, đến, đem bút cho ông, ông viết mấy chữ cho cháu xem. Vương