Lần này Triệu Tiểu Chiêu tham gia cuộc thi Thiếu nhi tài nghệ , chọn ra hai hạng mục thi đấu , một cái là thi viết thư pháp, cái còn lại là thi sáng tác ( cấp thấp tổ). So với Phùng Tinh Tinh lựa chọn múa ba-le , piano mà nói hai hạng mục của cô không nổi bật, nhưng với Triệu Tiểu Chiêu sau khi suy nghĩ kĩ mà nói lại là một lựa chọn tối ưu.
Thư pháp của cô cũng vừa mới nhập môn, sáo trúc ngay cả nhập môn cũng chưa có nhập , bây giờ có thể mang ra được cũng là đời trước có luyện viết thư pháp .Còn sáng tác , cô ỷ vào việc mình trùng sinh, viết ra thiên văn chương cũng chẳng vấn đề.
“Ngô Du , chocolate này là ba mình mang từ Mỹ về.” Phùng Tinh Tinh từ trong túi xách lấy ra một hộp chocolate được đóng gói tinh xảo , đưa cho Ngô Du ngồi ở giữa.
Ngô Du đeo tai nghe,trong tay cầm tạp chí viết về phần mềm lập trình , ngồi yên không để ý.
Phùng Tinh Tinh chìa bàn tay trắng noãn ra,lôi kéo tay áo Ngô Du:”Ngô Du, Ngô Du”.
Ngô Du nhíu mày , không kiên nhẫn nghiêng đâuì nhìn Phùng Tinh Tinh, không nói một lời.
Nụ cười trên mặt Phùng Tinh Tinh càng them nhu hòa, khuôn mặt nhỏ có chút phiếm hồng, e lệ xấu hổ mà nói “Tớ lột cho cậu nếm thử.” Nói xong , hai tay đã lột ra một viên, đưa tới bên miệng Ngô Du.
Ngô Du nghiêng đầu, long mày nhíu càng chặt , môi mỏng khẽ nhếch :” Trên tay ngươi cầm cái gì , mùi vị kia làm ta muốn ói.”
“Lạch cạch” Chocolate từ trên tay Phùng Tinh Tinh rơi xuống , do cô mặc váy trắng nên bên trên lưu lại một vết màu đen sau khi lăn xuống ghế, không thấy tăm hơi.
“Ta ….không có cầm cái gì.”Phùng Tinh Tinh cố gắng khống chế đôi môi bởi vì khó xử mà run rẩy.
Ngô Du thờ ơ nói :” A , thì ra là mùi của ngươi làm ta buồn nôn.”
Triệu Tiểu Chiêu nghe xong, mặc dù quan hệ của cô cùng Phùng Tinh Tinh không tốt, cũng cảm thấy Ngô Du nói quả thực có chút quá mức không khỏi trừng Ngô Du một cái.
Phùng Tinh Tinh thất vọng, nước mắt không ngừng chảy ra.
Cô xoay người sang chỗ khác, hai tay để lên trên lan can toa xe , đầu chon thật sâu trong đó, gắt gao cắn môi mình , trong mắt tràn đầy oán hận, không cam lòng cùng bi thương.
Thì ra là thế.
Đời trước cô làm nữ nhân của hắn. đứng sau lưng hắn trọn vẹn 10 năm, từ thanh xuân tươi đẹp đến khi hoa tàn ít bướm, từ một người mẫu ngây ngô thành minh tinh ngành giải trí, hắn hoa đại thủ bút bồi dưỡng cô, đối với tiền tài hắn chưa bao giờ để ý , từ trước tới nay đều cho nàng thẻ thuận tiện nang hoa. Đối với việc Cẩu Tử bao nuôi nữ minh tinh, hắn cho tới bây giờ đêù không phản bác không giải thích , cũng nguyện ý bên ngoài cùng nàng thân thiết.
Hắn sẽ cười ôn nhu với cô , cũng sẽ dắt tay cô, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.
Trong 10 năm này , bọn họ từ đầu đến cuối đề là hữu danh vô thực.
Bởi vì chỉ cần cô khẽ dựa gần , hay khẽ đụng chạm thân thể với hắn , hắn liền ghê tởm muốn nôn.
Có một ngày cô nhìn vật dơ bẩn trên đất kia, rốt cuộc không nhịn được nữa liền hỏi:”Vì cái gì?”
Hắn lau vết bẩn bên môi ,lạnh lùng nhìn cô nói:”Viêm dạ dày.”
“ Cô tin cũng tốt không tin cũng tốt, ta cũng chỉ cho cô lời giải thích này. Không nên quên , chúng ta cũng chỉ là theo nhu cầu thôi.”
Đúng quan hệ giữa cô và hắn chỉ là hiệp nghị.
Lần đầu tiên gặp mặt , cô mang hắn đến bệnh viện chữa bệnh, hắn cùng cô làm một giao dịch .
Hắn giúp đỡ cô đứng đầu ngành giải trí, mà cô thì làm “ vợ” hắn.
Triệu Tiểu Chiêu ghé vào trên lan can nhìn , bả vai đang run run của cô bé, trong lòng mặc dù không thoải mái, nhưng nghĩ đến quan hệ giữa mình với cô ta, hành động “an ủi” này vẫn là để lại cho người khác làm đi.
Cô quay mặt đi , nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngô Du đối với Triệu Tiểu Chiêu không tán thành hành vi của mình, khóe môi trầm xuống lạnh nhạt tự giễu.
Nghĩ lại từ khi bắt đầu , thế giới của hắn đều không có màu sắc gì, trong nhà mãi mãi đều tối như mực, tràn đầy thanh âm đánh chửi, tiếng khóc