“Con nhất định không! Con cũng là một thành viên của sở hội y học này, con là bác sĩ ở đây, là bởi vì ông ta mà bố ép con phải học y! Chỉ cần ông ta không tỉnh lại, con sẽ lại phải vì bố mà làm những chuyện con không thích”
Tiến sĩ Dương ở một bên nghe thấy thì cau mày nói: “Đủ rồi, Mạnh Tỉnh! Bố cậu và thế hệ của họ có suy nghĩ không giống với cậu… Bọn họ là những người lý lẽ cứng ngắc, tôi cũng vậy, nhà họ Kỷ có ân nghĩa với tôi… Từ giờ cho đến lúc chết, chỉ cần tôi vẫn còn thở, nhất định tôi phải cứu sống ông ấy!”
“Mạnh Tỉnh vốn đã rất tốt …là một đứa trẻ hiếu thảo, không thích học y cũng theo tôi học được mấy năm nay rồi, trong ngành y coi như cũng có chút thành tựu, chỉ là…. ông Kỷ, quá khó để cứu… Lúc còn sống tính tình nóng nảy, ngay cả ngủ cũng có thể quấy rầy người khác, haizz … oan gia. “
Mạnh Đình dở khóc dở cười: “Mặc dù ông Kỷ tính nết không tốt, tính cách cố chấp nóng nảy, nhưng lòng dạ cũng rất nhân hậu … đối tốt với mọi người xung quanh”
“Bởi vì chuyện này, cho dù đã ngủ say hơn hai mươi năm không tỉnh lại, vẫn có những người bạn không bao giờ bỏ rơi ông ta ….
“Không phải chỉ có tôi, những người còn lại, cũng chỉ có điều trước mắt đang tính toán kế hoạch khác, vì còn phải nuôi gia đình … Họ nói chỉ cần ông Kỷ tỉnh lại, sẽ trở về với ông ta ngay lập tức .. . không sợ tuổi cao sức yếu, con cháu của họ cũng sẽ đi theo ông Kỷ… “
“Haizz … nghiệt duyên! Có bản lĩnh thu nhận nhiều cấp dưới như vậy, như thế nào lại không có khả năng sống chứ!”
Kỷ Vân Tiêu bây giờ không thể nói chuyện, bằng không sớm đã quay về.
Đặc biệt, ông ta biết kết cục của bản thân mình sẽ là như này, cũng sẽ không biến thành như vậy.
Đã chìm trong giấc ngủ hơn hai mươi năm, giờ đây đối với mọi thứ ở xung quanh hoàn toàn không hề nhận biết được.
Có lẽ người khác đã trải qua hai mươi năm, nhưng với ông ta mà nói chẳng qua là chìm vào một giấc ngủ say mà thôi.
Cho dù ngay lập tức tỉnh lại, cũng chỉ là thời gian trong chớp mắt mà thôi.
Bởi vì hơn hai mươi năm này, ông ta ngoại trừ ngủ say ra, bất cứ điều gì cũng không trải qua, sợ rằng trí nhớ của ông ta vẫn lưu lại ở hai mươi năm trước.
Hai mươi năm này đối với ông ta mà nói chỉ là một tờ giấy trắng mà thôi.
Mạnh Đình thở dài một tiếng, quay người rời đi.
Ở nước ngoài, còn có sản nghiệp của ông ta gây dựng trong quá khứ, đều là do ông ta kinh doanh.
Nếu không, chỉ dựa vào số tiền Kỷ Vân Như đưa, căn bản là không đủ.
Câu lạc bộ thí nghiệm khoa học này, quả thực chính là một khu tiêu tiền, hàng ngày cần rất nhiều tiền để đầu tư cho các thí nghiệm.
Các bác sĩ ở đây cũng đều tốn rất nhiều tiền mời về.
Ông ta còn phải tiếp tục kiếm tiền, nếu không, ông ta sẽ tiêu tiên quá nhanh, không chống đỡ được lâu.
Sau khi Mạnh Đình rời đi, Tiến sĩ Dương cũng cầm một loạt các báo cáo kiểm tra, rời khỏi phòng bệnh này.
Ban đêm, các bác sĩ ra ngoài tìm kho máu, đột nhiên đưa về bốn người.
Bốn người này đều được gọi là kho máu ở trong câu lạc bộ y tế này.
Nếu hạng mục thí nghiệm cần máu của họ, họ sẽ phải truyền máu, khi không cần thiết, thì họ sẽ được bổ sung máu
Giống như một kho máu, được lưu giữ ở đây.
Tô Noãn Tâm cũng nằm trong số bốn người này, nhóm của bọn họ không phải là nhóm đầu tiên, cũng không phải là nhóm cuối cùng