"Anh, anh bình tĩnh nghe em nói, Vy cho em uống thuốc ngủ... "
Ba tôi tức sôi máu, ông nghiến răng kèn kẹt, mặt đỏ au, chỉ tay xuống giường, nơi vết máu loang lổ:"Thế cái của nợ gì trên giường kia hả? "
Chú đờ đẫn, chưa kịp nói lời giải thích thì ba đã tiến tới giáng mạnh cú đấm tiếp theo.
Một vệt máu đỏ tươi xuất hiện trên khóe miệng chú, tôi sợ lắm, tôi vội vàng chạy ra can ngăn bố:"Bố ơi, bố đừng đánh chú nữa, đừng đánh chú nữa... "
Đến lúc này, tôi có một chút hối hận trong lòng... Nhìn chú mà tôi thương quá, chắc chú giận tôi lắm!
Bố nhìn tôi bằng ánh mắt căm phẫn, chưa bao giờ ông nhìn tôi bằng ánh mắt đấy, đôi mắt đỏ ngầu, bố đưa tay lên giáng xuống một lực thật mạnh xuống trước sự ngỡ ngàng của tôi...
Bố tôi... Lần đầu tiên đánh tôi...
Khóe miệng tôi rỉ máu, tôi nhất thời không tránh kịp mà ngã nhào xuống sàn nhà, đầu óc choáng váng.
Cùng lúc ấy, một người phụ nữ trung tuổi chạy vào phòng với gương mặt hốt hoảng:
"Ối giời ơi là giời, Hoàng ơi là Hoàng, mày bôi tro trát trấu vào mặt tao thế này à? Mày 34 tuổi rồi sắp cưới vợ rồi còn đi ngủ với gái hả? Ối giời ơi là giời có khổ thân tôi không cơ chứ? "
Bố tôi quay phắt ra nhìn mẹ chú, giận dữ quát:
"Bà kia, bà nói ai là 'gái' hả? Đây là con gái tôi, con nhà bà dụ dỗ con gái tôi bây giờ bà bù lu bù loa với ai hả? "
"TẤT CẢ THÔI ĐI!!!!!!!"- Chú bỗng dưng hét lên, âm thanh lớn tới mức lấn át giọng nói của bố tôi và mẹ chú. Tự dưng cả căn phòng chìm vào sự im lặng tới đáng sợ.
Thế rồi, chú nhìn tôi với đôi mắt tức giận. Trong khi tôi vẫn chưa hết bàng hoàng, chú đã tiến tới nắm lấy cổ tay tôi rồi lôi tôi ra khỏi phòng chú. Chú cứ thế không nói gì mà đóng sầm cừa lại trước sự bần thần của tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy chú tức giận, sự lặng im của chú còn đáng sợ hơn những gì mà tôi tưởng tượng...
Tôi cứ thế đờ người ra như pho tượng, vài phút sau tôi mới có thể định thần lại, tôi cố gắng áp sát tai vào cửa nhưng không thể nghe thấy tiếng gì. Chỉ là những âm thanh hỗn tạp khiến tôi không thể nghe ra nổi đâu là giọng chú và đâu là giọng của mọi người.
Tôi có chút sốt sắng, tôi sợ chú sẽ xảy ra cớ sự gì, tôi sợ chú bị bố tôi đánh... Tôi sợ... Sợ rất nhiều thứ nhưng chẳng làm được gì khác, tại sao... Tại sao chú lại nhốt tôi ở ngoài này chứ?
Lòng tôi nóng như lửa đốt vậy, tôi có cố gắng đập cửa bao nhiêu lần cũng không ai mở cửa, đôi lúc căn phòng rơi vào im lặng, rồi lại truyền ra một âm vang mà tôi không thể nào nghe rõ.
Khoảng hai tiếng sau, cánh cửa được mở ra, tim tôi đập nhanh hơn bình thường, tôi không biêt kết quả như thế nào...
Người đầu tiên bước ra chính là bố tôi, dựa vào ánh mắt tức tối của bố, tôi có thể đoán được... Kế hoạch của tôi hoàn toàn thất bại!
Tôi sợ lắm, tội vội vàng đứng trước bố lăp bắp giải thích:
"Bố ơi bố sự thật là... "
Bố không nghe tôi nói, nắm lấy cổ tay tôi lôi tôi về.
"Giữ im lặng đi, con gái con đứa mười tám tuổi đầu rồi mà cứ như là trẻ con ấy, gây ra phiền phức cho bao nhiêu người!"
Tôi biết, tất cả sự việc đã vỡ lở rồi, thế nhưng tôi cứ cố gắng bào chữa cho mình:
"Không... Không phải như chú nói đâu, con và chú thật sự đã... "
"Thôi im đi! Về nhà ngay! "
Bố tức giận quát tôi, giờ phút này tôi không nên nói thêm điều gì nữa... Tất cả mọi việc đã rõ ràng rồi. Tôi cứ đứng ngây ra để mặc bố kéo về.
Kế hoạch của tôi... Kết thúc rồi...
Dẫu tôi có cố gắng thế nào... Thì chú vẫn sẽ lấy vợ... Ý nghĩ đó khiến cho trái tim tôi rơi xuống vực thẳm sâu nhất...
Suốt cả đoạn đường đi, tôi thẫn thờ như cái xác không hồn. Bố tôi cũng không nói gì mà tập trung vào lái xe, có lẽ ông vẫn còn giận tôi lắm...
Về tới nhà, bố tôi cũng không nói gì với mẹ tôi, mẹ tôi có gặng hỏi thì bố tôi bảo đón tôi đi học về. Tôi khá may mắn khi sinh ra trong một gia đình có bố mẹ tâm lý, mẹ tôi thấy vậy nên cũng không hỏi nữa mà đi vào bếp nấu nướng.
Bữa tối, tôi không ăn. Tôi nằm trên giường mà đầu óc trống rỗng, nước mắt cứ rơi. Tới khoảng chín giờ tối thì mẹ tôi gõ cửa, bà mang theo một khay thức ăn.
Tôi liếc qua những thứ trên tay của mẹ rồi đờ đẫn đi vào phòng. Phụ nữ rất nhạy cảm, không có gì có thể thoát được khỏi ánh mắt của bà, tôi nghĩ bà đã biết chuyện rồi.
Mẹ tôi đặt khay thức ăn lên bàn, gương mặt thoáng buồn rồi đi tới chỗ tôi, lấy ra một lọ thuốc rồi ngồi xuống ân cần bảo:
"Có đau lắm không con? "
Bấy giờ tôi mới để ý, mặt tôi vì cái tát của bố mà sưng lên, máu ở khóe môi đã khô lại. Tôi lắc đầu rồi lại chìm vào im lặng...
Mẹ tôi lấy thuốc bôi lên vết thương ở miệng tôi, sự quan tâm của bà khiến cho tôi bật khóc. Dù đã dặn lòng mình là phải tỏ ra mạnh mẽ để cho gia đình không lo nhưng không hiểu sao tôi không kiềm chế nổi...
Thấy tôi rơi nước mắt, mẹ tôi lau cho tôi rồi dịu dàng nói:
" Muốn khóc thì cứ khóc đi, không cần phải kìm nén con ạ."
Chỉ chờ mẹ nói ra câu đó, tôi ôm ghì lấy mẹ rồi khóc nức nở. Mẹ ở đằng sau xoa xoa lưng cho tôi, dường như tôi cũng cảm thấy bà đang khóc...
" Mẹ ơi, con yêu chú nhiều lắm mẹ ạ... Con thực sự... thực sự rất... "- Nói tới đây, cổ họng tôi nghẹn lại, trái tim đau đớn rỉ máu. Tôi vừa nấc vừa khóc, chữ "yêu" tiếp theo tôi không thể thốt ra thành lời vì quá đau đớn...
Mẹ tiếp tục xoa lưng tôi, vỗ về một cách ân cần:
"Vy à, đời còn dài, con cũng vẫn còn trẻ, tình cảm này chỉ là nhất thời nông nổi..."