Tống Nhạc một bên ngốc trệ mà nhìn hai người chiến đấu, tất cả đều không thoát khỏi ánh mắt hắn.Từ lúc Tiêu Hạo bị ép vào thế yếu, cho đến kia lĩnh ngộ kiếm ý mà phản kích lại.Tống Nhạc trong lòng vô cùng kinh hãi, không ngờ một cái bị mình xem nhẹ người lại là một tuyệt thế yêu nghiệt.
Ý cảnh là gì Tống Nhạc hiểu rất rõ.Vũ tu khi muốn tấn cấp Đại Tông Sư vẫn phải lĩnh ngộ ý cảnh.Mà Tiêu Hạo cảnh giới chỉ mới có Tiên Thiên theo như hệ thống Vũ tu đã lĩnh ngộ ý cảnh.Cái này không phải tuyệt thế yêu nghiệt là gì?
Đại Đạo 3000, trăm sông đổ về một biển, dù tu luyện theo hệ thống nào cũng cần phải theo đúng những gì đạo tắc định ra.Dù Vũ tu có là hệ thống tu luyện bị Thiên Đạo ruồng bỏ đi chăng nữa nhưng vẫn được chư thiên vạn giới công nhận.
Lục Sơn lúc này sắc mặt triệt để ngưng trọng lên, muốn có ý định thối lui.
“Cậu nhóc, là gia gia không đúng, chúng ta từ từ nói chuyện được không?”
Tiêu Hạo lúc này mặt không biểu tình, lạnh lùng thốt lên một chữ.
“Chết.”
Vô số đạo kiếm ý như cộng hưởng lời nói của Tiêu Hạo bắt đầu ngưng thực thành từng thanh kiếm hướng Lục Sơn mà đến.
Lục Sơn thấy vậy kinh hãi muốn chết, thầm mắng mày có cần phải một chiêu đầu tiên đều dùng toàn lực không?
Ở Lục Sơn chật vật đỡ đòn, một khắc này.Tiêu Hạo đắc thế không tha người, vọt lên quát.
“Diệu Đề chỉ, đi.”
Một chỉ vọt hướng phía sau lưng Lục Sơn mà đến.Vì là đánh lén nên Lục Sơn không phản ứng kịp mà bị một chỉ xuyên thủng vai.
Nhìn vai mình một lỗ thủng, Lục Sơn khó tin nghi vấn.
“Làm sao có thể?mày dùng chỉ là Huyền cấp vũ kỹ, mà Luyện Khí kỳ phải bị hạn chết mới đúng?tao làm sao có thể bị thương?”
Tiêu Hạo nghe vậy lộ ra nụ cười lạnh lùng.
“Vì tao gia trì trong đó một tia kiếm ý.Nếu hiểu rồi thì tao tiễn mày một đoạn.”
Lục Sơn lúc này triệt để sợ, đang muốn nghĩ kế thoát thân.Chợt, đầu não vận chuyển nhìn hướng Tống Nhạc lộ ra nụ cười gằn.
Lục Sơn lao vọt đến hướng Tống Nhạc.Tiêu Hạo thấy vậy cả kinh, chạy đến muốn cứu giúp nhưng chậm một bước.
“Mày không muốn nó chết thì đứng lại.”
Tiêu Hạo dừng bước, sắc mặt âm trầm nhìn Lục Sơn.
“Thả tiểu Nhạc ra, mày muốn tao làm gì cũng được.”
Lục Sơn nghe vậy lộ ra nụ cười lạnh.
“Tao muốn mày phế tu vi mày chịu không?”
Tiêu Hạo không chút do dự gật đầu.
“Được, tao phế tu vi, mày thả tiểu Nhạc.”
Tống Nhạc lúc này trong lòng vô cùng cảm động, không nhịn nước mắt chảy xuống.
“Hạo ca, vì cái gì?vì cái gì anh lại tốt với em như vậy?”
Tiêu Hạo nghe vậy lộ ra nụ cười ấm áp.
“Vì mày là Hạo ca huynh đệ, huynh đệ nguyện không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.”
Tiêu Hạo đem một chưởng đập vào vùng dưới rốn phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo kém chút ngã.Cố giữ vững thân hình mình, Tiêu Hạo mới nói.
“Mày thả nó ra, tao đã phế đi tao tu vi.”
Lục Sơn nghe vậy cuồng tiếu cười to lên.
“Chưa thấy có tu đạo giả nào ngây thơ như mày.Thiên tài tu luyện thì sao?tuyệt thế yêu nghiệt lại như thế nào?Mày cũng phải chết trong tay tao, haha.”
Nói xong, Lục Sơn vung một chưởng đập vào ngực của Tống Nhạc bay ngược ra ngoài.
“Không sao, em chỉ là sắp chết thôi.Hạo ca, cảm ơn anh đã nhận lấy tiểu đệ này.Em có chuyện muốn nói với anh, thật ra em là…”
Không đợi Tống Nhạc nói hết, Lục Sơn đã vọt tới vung một chưởng hướng lưng Tiêu Hạo.
“Chết đi.”
Tiêu Hạo ánh mắt trở nên lạnh thấu xương, kiếm ý quanh người bắt đầu lan tỏa ra ngoài.
Nhìn cũng không nhìn Lục Sơn một chút, Tiêu Hạo mở miệng nói.
“Chết.”
Một cổ khí tức tử vong tràn đến làm Lục Sơn có cảm giác bất lực.Một đạo kiếm ý lấy thế nhanh không thể đỡ xuyên qua mi tâm giữa trán của Lục Sơn.Há miệng như muốn nói cái gì, Lục Sơn ở ánh mắt không cam lòng mà ngã xuống, khí tuyệt bỏ mình.
Tiêu Hạo lảo đảo té ngã ngồi phịch xuống đất thở hổn hển, cảm giác còn sống thật tốt.
Nhìn trên mặt đất hai cái thi thể.Lại nhìn qua thi thể của Tống Nhạc, Tiêu Hạo làm một cái cúi đầu xin lỗi tư thế.Cố gắng tìm trong cửa hàng đan dược chữa thương.Lúc nãy Tiêu Hạo quả thật tu vi cũng không bị phế, mà làm một loại chướng nhãn pháp, lừa qua ánh mắt của Lục Sơn cho là mình bị phế tu vi.
Sau khi khôi phục không sai biệt lắm, Tiêu Hạo mới lấy trữ vật giới chỉ đeo trên ngón tay của Lục Sơn.
Lao đi ấn ký cũ, tiến hành nhỏ vào một giọt máu, Tiêu Hạo dùng tâm thần tra xét cái trữ vật giới chỉ này.
Không gian cũng không lớn, chừng 5x5 thước vuông.Bên trong chứa mấy bình đan dược, một cái lư hương, một khối lệnh bài cùng mấy quyển công pháp vũ kỹ.
Mấy thứ kia bình thường không có gì lạ.Cái mà Tiêu Hạo chú ý là lư hương.Bình lư hương này bị đậy nắp lại, trên có chạm khắc mấy cái kì quái đồ án.Tiêu Hạo tò mò mở nắp ra, một cổ mùi thơm xông vào mũi.
Ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, Tiêu Hạo trong lòng có cảm giác xấu.Như là nghĩ đến cái gì, Tiêu Hạo tức giận chửi ầm lên.
“Đậu má, lại là xuân dược.Đám người biến thái Huyết Linh giáo không thằng nào không có xuân dược sao hả?”
Đột nhiên, Tiêu Hạo cảm giác có gì đó không đúng.Dược lực lần này phát tác lại nhanh hơn lần trước rất nhiều.Không kịp suy nghĩ gì, ánh mắt Tiêu Hạo dần trở nên đỏ tươi, đầu óc triệt để trở nên mất đi ý thức, cơ thể bắt đầu hành động theo bản năng mà cởi ra quần áo.
Nằm dưới đất một chỗ Tống Nhạc lúc này cũng bị thay thế thành một cái tuyệt thế mỹ nhân nhi.Nàng lúc này mở mắt ra, quay đầu nhìn về một hướng thấy đang gầm gừ mà trút bỏ quần áo Tiêu Hạo, nội tâm âm thầm cả kinh, chẳng lẽ là trúng xuân dược.
Bất ngờ lúc này, nàng lại ngửi thấy một cổ nồng đậm hương thơm, ở đầu não không kịp nghĩ gì đã triệt để mê ly, ánh mắt lộ ra tia dục vọng, theo bản năng hướng về phía Tiêu Hạo mà đến.
Vì lúc đầu bị xuống xe té lăn xuống một chỗ cánh rừng dưới đường, mà lúc này trời đã tối nên cũng không ai để ý chỗ này.
Hai người theo bản năng mà đến với nhau.Quần áo trên người cô gái cũng trút bỏ đi hoàn toàn, lộ ra một cái tuyệt mỹ dáng người không chút nào thua kém hai cô vợ nhỏ của Tiêu Hạo.
Hai người theo bản năng nguyên thủy mà hôn hít, Tiêu Hạo thì gầm gừ xách thương ra trận.Tay cũng không thành thật mà sờ tới sờ lui cặp ngực.
“Aaaa, Tuyết nhi, hôm nay em quá khít rồi.”
Tống Khinh Ngữ vùng dưới bị Tiêu Hạo xâm nhập, cảm giác vô cùng đau đớn.Nghe được Tiêu Hạo lời nói, còn sót lại chút tỉnh táo làm trong lòng nàng một trận thất lạc.Thì ra anh ấy là nghĩ đến cô gái khác.
Tiêu Hạo một hồi vật lộn chơi đến chán, lại muốn đổi tư thế chổng mông.Theo bản năng đánh Tống Khinh Ngữ cái mông một cái mắng.
“Tiểu bảo bối, nhanh chổng cái mông lên để ông xã tiến vào nào.”
Tống Khinh Ngữ trong lòng có chút không phục, theo bản năng nhiệt tình đáp trả.
Một hồi chán, hai người lại đổi thêm nhiều tư thế.Tống Khinh Ngữ lại chủ động ngựa nhúng áp Tiêu Hạo xuống nhiệt tình chơi.
Sau hơn một tiếng dã chiến, nhìn dưới bãi cỏ vết máu xử nữ, Tống Khinh Ngữ ánh mắt phức tạp nhìn đang ngủ say Tiêu Hạo, khẽ thở dài mà hôn lên trán Tiêu Hạo một cái lẩm bẩm nói thầm.
“Quả thật là nghiệt duyên, anh quả thật là oan gia của em mà.Xin lỗi Hạo, em không xứng với anh.Chuyện hôm nay có thể là mơ, anh không biết, em không nói, xem như chưa từng có gì xảy ra.”
Nghĩ đến bản thân quái bệnh, Tống Khinh Ngữ lộ ra gương mặt tuyệt vọng không cam lòng.
“Tôi yêu anh ấy, tại sao ông trời lại muốn tôi chết.Tại sao?”
“Qua đến cuối năm sau là thời gian cuối cùng rồi, xem như việc này là một giấc mộng đẹp đi.Tống Nhạc cái kia thế thân cũng mất, từ bây giờ Tống Nhạc người không còn tồn tại trên thế giới này.”
Tống Khinh Ngữ từ từ cho Tiêu Hạo mặc lại quần áo.Có chút không đành lòng nhìn Tiêu Hạo nằm chỗ này, nhưng vì bảo trụ bí mật này, đành phải ủy khuất nằm tại chỗ vậy.
Trước khi rời đi, Tống Khinh Ngữ gò má chảy xuống hai hàng lệ, thần sắc lộ vẻ kiên định.
“Em nhất định sẽ quên anh đi.Hạo ca bảo trọng, nếu có kiếp sau, em nguyện ý làm vợ anh.Tạm biệt.”
Tống Khinh Ngữ cố nén phía dưới đau đớn, trong lòng có chút u oán:làm gì mà thô bạo với người ta như vậy đâu?dù sao cũng là lần đầu tiên mà.
Ở Tống Khinh Ngữ rời đi không bao lâu, Tiêu Hạo cũng đã tỉnh lại.
Tiêu Hạo đầu có chút đau nhức, trong lòng không hiểu.Ca là chiến đấu mệt quá nên mộng tinh rồi?
Trong mộng, Tiêu Hạo thấy mình đang cùng một cô gái hòa làm một thể, chơi đủ loại tư thế.Khi thì hiện lên gương mặt Dương Sơ Tuyết, lúc thì Ninh Tuyết Yên, về sau là Khương Du Du.
Có khi nào đây là điềm báo mình có thể một long ba phượng không nhỉ?Đến lúc đó hắc hắc, Tiêu Hạo trong lòng yy hèn mọn thầm nghĩ.
Đứng lên làm một vài động tác, Tiêu Hạo kinh ngạc nhìn mình thông tin cá nhân.
Kí chủ:Tiêu Hạo.
Chức nghiệp:Học sinh cấp 3 lớp 12, Địa Cầu tu sĩ, đại sư cấp đầu bếp, Y sư(Hoàng cấp hạ phẩm), hacker(chuyên gia).
Chiến lực:8000(người bình thường là 5).
Tu vi:Luyện Khí tầng 15.
Điểm hối đoái:108200.
Vũ kỹ:Diệu Đề chỉ(Huyền cấp hạ phẩm).
Công pháp: Âm Dương Tạo Hóa quyết(Tiên cấp thượng phẩm).
Ý cảnh lĩnh ngộ:Kiếm chi ý cảnh(nhập môn).
Kỹ năng:Phá Vọng chi nhãn(cấp 1).
“Ngọa tào, lại tăng 4 cái cảnh giới nhỏ?này là muốn nghịch thiên sao?”
Tiêu Hạo đột nhiên nghĩ đến cái gì, trong lòng cười to.Haha Hạo ca quả đúng như lời con rùa già kia nói là tuyệt thế yêu nghiệt sao?Ngay lúc này hệ thống thanh âm đột nhiên vang lên.
“Đinh, bởi vì kí chủ trước cảnh giới lĩnh ngộ ý cảnh, công năng mới chuẩn bị mở ra.”
“Đinh, Ngộ Đạo tháp công năng mở ra.”
“Đinh, Tu luyện tháp công năng mở ra.”
Tiêu Hạo bị hệ thống thanh âm vang lên cho mộng bức, sau đó là mừng như điên hỏi hệ thống.
“Hệ thống, hai cái này công năng mới rốt cuộc là gì?”
“Đinh, Ngộ Đạo tháp có thể giúp kí chủ lĩnh ngộ ý cảnh, tu luyện tháp là một vùng không gian có thời gian gia tốc tách biệt với ngoại giới với tỉ lệ 1:10.”
“Trâu như vậy?”
Tiêu Hạo triệt để bị hai công năng mới này cho chấn kinh rồi.Lĩnh ngộ ý cảnh thì tăng lên lực lượng công kích cũng đạo tâm.Cái gì Phong chi ý cảnh, Hỏa chi ý cảnh Hạo ca đến đây.Còn tính năng tu luyện tháp thì khỏi phải nói.1 ngày ngoại giới = 10 ngày trong tháp, tu luyện trong môi trường nồng đậm linh khí thì rất nhanh tiến cảnh.
Ngửa mặt lên trời cất tiếng cười to, Tiêu Hạo trong lòng cười vui vẻ:nhân sinh của ca bắt đầu trang bức treo lên đánh thôi.Ai bảo Hạo ca là tuyệt thế yêu nghiệt đâu?
Đột nhiên, Tiêu Hạo bước đến chỗ thi thể Tống Nhạc khẽ thở dài.
“Tiểu Nhạc, là Hạo ca có lỗi với mày.Nếu có kiếp sau, chúng ta vẫn là anh em tốt.”
Sau khi đào đất chôn thi thể của Tống Nhạc, Tiêu Hạo cũng xoay người rời đi.
Thời điểm Tiêu Hạo rời khỏi cánh rừng hoang không bao lâu, Cát lão cũng xuất hiện, dựa theo dấu vết mà tìm đến.
Khi không thấy bóng dáng của tiểu thư, Cát lão một bụng nghi hoặc:làm sao truy đến đây đã mất dấu rồi?
Cát lão đảo ánh mắt qua ở một góc trong bãi cỏ không người chú ý đến.Nhìn thấy trên bãi cỏ là một đám máu tươi, lại thấy máu này bị khô chưa được bao lâu, Cát lão trong lòng cả kinh, sờ sờ máu lên ngửi.
“Là của tiểu thư máu, nhưng là máu này có chút không đúng.”
Đột nhiên, Cát lão trong lòng lóe lên một cái ý nghĩ đáng sợ:Chẳng lẽ là Huyết Linh giáo?
Tìm kiếm một hồi cũng thấy được Lục Sơn thi thể.Vì Tiêu Hạo chê đồ của Lục Sơn quá cùi bắp nên chỉ lấy đi mấy quyển công pháp vũ kỹ, đan dược cùng cái lư hương.Còn khối lệnh bài thì vất lại lên cái xác nên bị Cát lão tìm thấy.
Khi nhìn đến khối lệnh bài này, Cát lão trong lòng cả kinh:lại là một cái chấp sự của Huyết Linh giáo.Là ai có thể giết chết kẻ này đâu?
“Haha, cuối cùng cũng đến.”
Lúc này một thanh niên trẻ tuổi ngự kiếm phi hành mà đến.Khi thanh niên này nhìn thấy Cát lão, trong lòng cả kinh:là người bảo hộ của con nhỏ kia sao?Chợt thanh niên lộ ra nụ cười lạnh.
“Giao ra con nhỏ kia, nếu không chết.”
Cát lão thấy người đến là một thanh niên trẻ tuổi.Khi nhìn thấy gương mặt thằng này, Cát lão có chút kiêng kị quát.
“Doãn Chí Thanh, mày đúng là ăn gan hùm mật gấu, dám vào S quốc bọn tao đánh chủ ý tiểu thư, nạp mạng đi.”
Cát lão lấy thế như thiểm điện xuất thủ, Doãn Chí Thanh không dám khinh thường, lập tức dùng kiếm đón đỡ, hai bên cũng bước vào chiến đấu kịch liệt.