Khổng Linh trừng hai mắt kinh hãi nhìn người đứng trước mặt, vẻ xinh đẹp rực rỡ trên mặt đã rút đi, trở nên có chút tái nhợt.
Truyền thuyết tam giới liên quan đến phượng hoàng có rất nhiều, nhiều năm trước kia, Phượng Hoàng tộc và Long tộc thực lực tương đương, đã từng cùng nhau trông coi toàn bộ tam giới, sau đó bởi vì Phượng Hoàng tộc tuyệt diệt, Long tộc leo lên vị trí Thiên Đế, trở thành tộc lớn nhất tam giới, tuy tộc nhân thưa thớt, nhưng sức mạnh cường đại, Long Đế Long Tiềm Uyên lại leo lên thần vị, trở thành lão bất tử trường thọ cùng trời đất, chỗ ngồi bá chủ thiên địa lại không thể dao động.
Rất nhiều người cũng cho rằng toàn bộ tộc Phượng Hoàng đã tuyệt diệt, nhưng chỉ có ít người biết, con trai tộc trưởng Phượng Chước Hoa còn sống, lúc Phượng Hoàng tộc bị diệt, hắn vừa vặn là bạn thanh mai trúc mã với Long Tiềm Uyên, cho nên giữ được một mạng, nhưng Long Tiềm Uyên vì đế vị Long tộc, bỏ tộc Phượng Hoàng không quan tâm, liên minh hai tộc lúc này tan vỡ, Phượng Hoàng tộc tuy không bị diệt do Long tộc, nhưng chung quy cũng có ngăn cách, từ đó Phượng Trường Ca đeo mặt nạ ẩn ở tam giới, chưa từng xuất thế.
Long Tiềm Uyên bởi vì có chút áy náy với hắn, một mực chưa từng bức bách hắn, toàn bộ Thiên Cung giữ vững im lặng với chuyện tộc Phượng Hoàng, cho đến ba trăm năm trước Thiên Cung đại loạn, thượng cổ tà yêu Thần Hư Yêu Tổ dẫn chúng tướng Yêu tộc tấn công Thiên Cung, Long Đế bị ám toán đến mức trọng thương không thể ứng chiến, Thiên Cung rơi vào đại loạn, trong lúc nguy nan, Phượng Chước Hoa lấy thân phận Phượng Hoàng thần đột nhiên xuất thế, lấy sức một mình khiến Thần Hư Yêu Tổ bị thương nặng, sáu thần tướng Yêu tộc bị hắn giết chết, cuối cùng kéo Thần Hư Yêu Tổ rơi vào thiên hà mất tích không thấy.
Từ xưa có ba tộc thần thú Long Phượng Kỳ Lân, Long Phượng thiện chiến, là chiến tướng tốt nhất, Kỳ Lân thiện dược, là thần y tốt nhất, sức mạnh của Phượng Hoàng thần rất mạnh là điều không cần nghi ngờ, Long Phượng leo lên thần vị, đủ để đánh đồng với Thần Hư Yêu Tổ suýt nữa thống nhất tam giới thời thượng cổ.
Bây giờ ả gặp phải vị Phượng Hoàng thần này, chính là con phượng hoàng duy nhất còn sống sót của tam giới.
Hắn giết sáu vị chiến hữu của ả, khiến chủ nhân ả bị thương nặng, thiếu chút nữa thì bỏ mạng.
Bây giờ, ả đang đối mặt với hắn.
Thế nhân đều nói phượng hoàng là vua trăm loài chim, là loài chim xinh đẹp nhất thiên hạ, lời này không sai chút nào, Phượng Trường Ca hiện ra hình dáng phượng hoàng giống như thần mặt trời rừng rực cháy, từng ngọn lửa màu đỏ bốc cháy ở đuôi tóc đen nhánh, cả người hồng y phức tạp hoa lệ, lưu quang màu đỏ rực rỡ chói mắt như sao trời, một con phượng hoàng giương cánh mỹ lệ trên đó, như một áng mây đỏ ngao du bay lượn, khuôn mặt cực kì tuấn mỹ, khóe môi mỏng nâng lên một độ cong, có chút ngạo nghễ, có chút lãnh đạm, nhiều hơn chính là khinh thường người trước mặt.
Như mặt trời mới mọc, sáng rực rỡ chói chang, nghiêm nghị uy nghiêm, thần thánh tôn quý.
Đây chính là Phượng Hoàng thần, Phượng Hoàng thần thượng cổ thần bí nhất tam giới.
Khổng Linh lúc xác nhận được thân phận người trước mắt, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu chính là – trốn!
Ả không phải là đối thủ của hắn, thậm chí ngay cả chạy trốn cũng phải bỏ ra cái giá cực lớn, nhưng nếu có thể mang tin tức này về cho Thần Hư Yêu Tổ, tất cả mọi thứ ả phải trả đều đáng giá.
Chỉ cần tìm được Phượng Hoàng, lấy được lửa niết bàn của Phượng Hoàng, Yêu tộc, có hy vọng phục hưng!
Ả kinh hãi, ả sợ hãi, nhưng cũng không nén được kích động, Phượng Hoàng mà Yêu Tổ tìm lâu như vậy không thấy tung tích rốt cuộc đã xuất hiện, chỉ cần… Ả có thể chạy đi!
“Ngươi cho rằng, ta sẽ cho ngươi cơ hội đó sao?”
Phượng Trường Ca khẽ mỉm cười, nhấc tay phải một cái, ngọn lửa màu đỏ bùng lên trong nháy mắt, ba cây ngân châm ở đầu ngón tay thoáng chốc bị đốt thành tro, độc tố kịch liệt kia chỉ kịp vang lên một tiếng “xèo” thê thảm, liền biến thành không khí mất hút.
Sắc mặt Khổng Linh trở nên tái nhợt, ả thâm thầm vận yêu khí, lấy máu tươi toàn thân thi triển huyết chú độn thuật, đồng thời ngón tay kết ấn, sắc xanh trên người chớp động, từng cọng lông chim khổng tước màu xanh bay giữa không trung, chớp mắt đã hiện lên những nữ tử áo tím giống ả, nhưng lại là độn thuật phân thân.
Những phân thân này toàn bộ dùng huyết chú độn thuật chạy trốn về hướng ngược lại, cho dù là Phượng Hoàng thần cũng không nhất định sẽ biết rõ ai là thật trong nháy mắt để đuổi theo.
Nhưng, điều kiện tiên quyết là không cần bất kỳ pháp bảo nào.
Phượng Trường Ca vung tay áo lên, trong nháy mắt một cái đàn xuất hiện trong lòng, một cái đàn cổ kính, nặng trịch, đại khí tuyệt đẹp, tráng lệ huy hoàng.
Con ngươi của Khổng Linh co rút một cái, kinh hô thành tiếng: “Đại Thánh Di Âm Cầm!”
Ả không do dự nữa, tất cả phân thân trong nháy mắt trốn đi, phân tán theo các phương hướng khác nhau, tốc độ vô cùng nhanh, gần như là ánh sáng chợt lóe lên rồi biến mất không thấy.
Phượng Trường Ca không hoảng hốt cũng không vội vàng, gập cong ngón tay cái và ngón tay giữa, móc vào một dây đàn, nhẹ nhàng bắn ra.
“Tinh!”
Một tiếng đàn lanh lảnh bỗng dưng vang lên, tựa như phượng kích trời cao, âm chấn cửu thiên, tiếng đàn cùng với một đạo hỏa viêm màu tím lấy Phượng Trường Ca làm trung tâm đột nhiên đánh ra, thoáng chốc có tiếng gió vang lên, tiếp đó một tiếng chim kêu thê lương cách đó không xa, đi đôi với cảm giác tuyệt vọng bi thương trước sinh mệnh điêu tàn, là căm hận oán độc không thể áp chết.
Phượng Trường Ca nhắm mắt lại cảm ứng, một ngón tay nhẹ nhàng bắn ra trên dây đàn, sóng âm lan ra, nháy mắt đã tụ lại, còn mang về một con khổng tước xanh lá ngã gục vì trọng thương.
Phượng Trường Ca khẽ mỉm cười, “Bổn tọa nói rồi, ngươi không đi được.”
Khổng Linh phun một búng máu, vô lực nằm trên đất, yếu ớt nói: “Muốn giết muốn xử, mặc ngươi giải quyết!”
Khuôn mặt Phượng Trường Ca vẫn không thay đổi, hai ngón tay khép lại, nhẹ nhàng đưa lên giữa không trung một chút, nhàn nhạt nói: “Ngươi còn có ích, tạm thời không giết ngươi.”
Dứt lời, hỏa viêm màu đỏ cuốn thân thể khổng tước lên, cũng che đi cặp mắt oán độc của nó, hỏa viêm vừa thu lại, nháy mắt cuốn thân thể nó vào trong đàn, biến mất không thấy.
Phượng Trường Ca thu đàn, nhẹ nhàng phất tay áo một cái, hồng mang trên người chợt lóe, lại không phục dáng vẻ của Phượng Trường Ca lúc trước, dung nhan khí chất vô cùng diễm lệ đều bị giấu sau một tầng ngụy trang.
Hắn nhìn lông chim khổng tước tơi tả trên đất, như có điều suy nghĩ sờ cằm một cái, “Kỳ quái, vì sao Yêu tộc nhất định phải bắt ta?”
Còn chưa hiểu rõ nguyên do, chợt thấy ngực đau xót, toàn thân đều có cảm giác thiếu hụt sau khi dùng sức quá độ, vô cùng choáng đầu hoa mắt, một tia máu tươi nồng nặc mùi hỏa viêm chậm rãi chảy xuống theo khóe miệng.
“A…”
Hai đầu gối hắn mềm nhũn quỳ xuống đất, ôm ngực ho khan mấy cái, cười khổ một tiếng, “Vết thương cũ đáng chết…”
“Trường Ca, ngươi mất máu quá nhiều, máu phượng hoàng há có thể bù lại tốt như vậy, cộng thêm vết thương cũ khi quyết đầu với Thần Hư chưa khỏi, tốt nhất trong vòng hai trăm năm không nên dùng thần lực, nhất là sử dụng thần khí như Đại Thánh Di Âm Cầm, nếu không hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.”
Lời nói của Tề Mục Nhiên quanh quẩn vang lên trong đầu, đó là lời nói lúc chuyện hiến tế trăm năm trước vừa xảy ra, hắn tỉnh lại trong hôn mê.
Nhưng… Chuyện không do người, từ trước đến giờ tính hắn vẫn không thích trì hoãn, bắt Khổng Linh, ít nhất có hy vọng hỏi ra mục đích của chúng, thoát khỏi khốn cảnh trước mắt cũng tốt.
Còn vị Thiên Đế ngu ngốc không chút do dự cứu hắn này.
Ánh mắt Phượng Trường Ca phức tạp nhìn Long Quân Trạch bất tỉnh nhân sự trước mặt.
Y nói y là Mặc Huyền.
Giống như Mặc Huyền sao?
Cũng có nhiều chỗ giống, ví dụ như tính tình không chút do dự vì hắn, có nhiều chỗ lại không giống, thậm chí có thể nói là khác nhau hoàn toàn.
Như việc không có đạo lý ép cưới, tính tình bá đạo tự do phóng khoáng âm tình bất định, hoàn toàn khác với Tiểu Hắc khôn khéo hiếu thuận của hắn.
Dẫu sao hắn và Tiểu Hắc chỉ có tình nghĩa sư đồ, sự thật không có tình yêu, bất luận muốn như thế nào, Tiểu Hắc cũng không thể làm ra loại chuyện này.
Tiểu Hắc à…
Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, trước khi mất đi ý thức hoảng hốt nghĩ.
Là ngươi sao?
Sư tôn…
Nhớ ngươi.
—Hết chương 13—
Tác giả có lời muốn nói:
Long Quân Trạch: Tên ta là gì?
Phượng Trường Ca: Tiểu Ngân
Long Quân Trạch: Con chim sủng vật của ngươi tên gì?