- Dương thiếu gia, năm nay ngài đã mười lăm rồi, không phải là trẻ con nữa.ngài đừng làm chúng nô tì phải cực khổ hơn được không?
Mộng Nhi tương đối ngay thẳng, không hướng nội như Linh Nhi, bình thường vẫn hay chống đối Dương Tu:
- Ta Xin ngài niệm tình thương xót, để tỷ muội chúng tôi bớt lo chút đi!
Nhìn thần thái của hai người, sau đó lại cân nhắc lời nói của Mộng Nhi, Dương bật cười thảm một tiếng, bi phẫn nhìn vào hai người, dùng một loại ngữ khí vô cùng tang thương nói:
- Không phải các ngươi đang nghĩ tới cái đó chứ?
Mộng Nhi cùng Linh Nhi nhất tề gật đầu.
Dương không khỏi trầm mặc không nói gì, hồi lâu mới thở dài buồn bã:
- Nếu ta nói, chuyện không giống như các ngươi đã nghĩ, các ngươi có tin không?
Hai nàng cật lực lắc đầu.
Dương cúi đầu nhìn lại khắp người của mình, sau đó lại nhìn chăn đệm trên giường, được rồi, là bùn màu vàng rơi trúng đũng quần thôi, không phải phân.
- Dù sao cũng không phải lần đầu tiên.
Mộng Nhi than thở một tiếng, vận mệnh nô tỳ khốn khổ của ta ơi. Đuổi Dương đang ngồi trên giường đứng dậy, cả hai lưu loát thu dọn sạch sẽ chăn đệm trên giường, chuẩn bị đem ra ngoài giặt sạch.
- Thiếu gia cứ chờ ở đây, nô tỳ và Linh Nhi đi nấu nước cho người tắm rửa rồi hãy ra ngoài, thuận tiện chuẩn bị quần áo cho người thay.
Mộng Nhi ôm một đống thứ, không quên dặn dò.
- Vất vả rồi.Cảm ơn!
Dương có cảm giác ai oán, ai mà biết luyện công sẽ biến mình thành như vậy chứ, những thứ thoạt nhìn như bùn loãng có mùi hôi thối đó tuyệt đối là tạp chất bị đẩy ra ngoài lúc rèn luyện kinh mạch. Ai không biết nhìn thấy còn tưởng rằng Dương đái dầm.
Hai nữ hài này chắc là nghĩ như vậy.-Dương cười khổ lắc đầu.
Bất quá hai nữu hài này cũng không nề hà, thu dọn sạch sẽ đống chăn đệm bẩn đó.Nên Dương cảm thấy nên cảm ơn cả hai một tiếng.
Không ngờ rằng câu này vừa nói ra, hai người vừa đi tới cửa lập tức xoay người lại, dùng ánh mắt kì quái nhìn Dương ngay cả mắt cũng không chớp một cái.
Vị thiếu gia này cũng biết nói hai tiếng cảm ơn? Mình có nghe lầm không? Mộng Nhi cùng Linh Nhi nhìn nhau, thầm nghĩ hôm nay là ngày mấy? Sao lại có nhiều chuyện lạ như thế?đây là đâu mà thiếu gia lại biến gị đến mức như thế???
- Còn không nhanh đi chuẩn bị nước tắm?
Mặt Dương đỏ như tiết khỉ, trạng thái hiện tại này khiến hắn khó chịu muốn chết.
Hai nàng lúc này mới hồi phục tinh thần, a một tiếng rồi chạy vội ra cửa.
Không lâu sau, cả hai đã chuẩn bị tốt một thùng nước nóng cho hắn tắm rửa. Dương cởi bỏ quần áo dính dính trên người ra, nhanh chóng nhảy vào bồn, hảo hảo kì cọ thân thể.
Đến thế giới này chưa được một ngày, cả đêm hôm qua lại bận rộn chỉnh chu lại trí nhớ, sau đó lại luyện Bá Vương quyết căn bản chưa có thời gian nhìn rõ thân thể của mình rốt cuộc trông như thế nào.
Đọi cho tẩy hết mấy thứ dơ bẩn trên người, sau khi vô ý nhìn thấy cánh tay của mình, Dương liền ngây cả người.
Thân thể này…. Quả thật không giống thân thể của nam nhân chút nào, làn da còn trắng mịn hơn cả nữ tử bình thường rất nhiều, dáng người thon dài, vai rộng eo hẹp, nhất là đôi tay, đây là tay gì thế này chứ.
Ngón tay thon dài, bàn tay mềm mại như không xương, xòe ra tựa như một đóa sen đang hé mở!
Cánh tay như ngọc, trắng nõn không tì vết!
Cứ nhớ đến từ trang điểm, Dương cũng cảm thấy rất ghê tởm, nhưng hắn không nghĩ tới, một đôi diệu thủ khéo léo tuyệt vời như thế lại xuất hiện trên người một nam nhân, mà đó lại là mình nữa chứ. Đôi tay như thế, phỏng chừng dù là nữ nhân thấy được chỉ sợ là cũng sẽ ghen tị đến chết.
Hơn nữa theo như hắn quan sát thân thể này vô cùng dẻo dai và nhẹ, đối với một người nghiện game VRMMO như hắn thì tốc độ và sức mạnh mới là điều trọng yếu.mà nếu muốn tốc độ nhanh đến cực hạn thì cơ thể không nên có mỡ à nha!
Xem ra Chủ nhân của cơ thể này tuy không để lại được cho mình chút căn cơ hay thực lực nào, nhưng lại để lại một thân thể rất tốt!
Vui sướng cảm khái cả nửa ngày, Dương lại thử độ mềm dẻo của cơ thể này, cảm giác cũng không tệ, tuy vẫn có chút cứng ngắc, nhưng có thể rèn luyện thêm.
Điều này cũng khó trách, Dương Tu trước kia rất hay bắt chước đệ tử Thiên Huyền nữ nên thân thể có độ mềm dẻo nhất định cũng chẳng lạ. Chỉ cần tu luyện thêm chút nữa, khai thác được tiềm lực vốn có của thân thể này, khẳng định còn có thể tốt hơn.
Tắm suốt một canh giờ, Dương dùng hơn phân nửa thời gian để nghiên cứu thân thể của mình, nghĩ xem sau này làm sao để khai thác được tiềm lực vốn có, thẳng đến lúc Mộng Nhi và Linh Nhi đứng ngoài hối húc, Dương mới bước ra khỏi thùng.
Quay đầu nhìn y phục của mình, Dương thiểu chút nữa nôn một trận. Không biết tên Dương Tu kía lúc trước nghĩ gì trong đầu, màu sắc y phục tất cả đều là màu sắc sặc sỡ, nào hồng, nào tím, trên mỗi bộ đều có thêu hoa.
Dương vội kêu hai nha đầu kia đổi một bộ đơn giản hơn ném vào cho hắn, đến lúc này mới cầm quần áo mặc vào, đầu tóc sũng nước ra mở cửa.
Mộng Nhi và Linh Nhi lại vội vàng tiến lên, Mộng Nhi dọn dẹp quần áo bẩn cùng thùng nước tắm của Dương, Linh Nhi thì đứng sau Dương trên tay một chiếc lược, chuẩn bị hầu hạ Dương chải tóc.
Dương vốn ngại làm phiền nàng, nhưng chẳng biết xử lí một đầu tóc dài của mình thế nào, đành tùy ý linh Nhi đứng sau chải cho mình.
Không lâu sau, Mộng Nhi cũng chạy đến giúp đỡ, cả hai tay đều cầm một đống thứ linh tinh gì đó của con gái, ngữ khí ôn nhu hiếm thấy: "Dương thiếu gia có muốn kẻ chân mày không?"
Dương hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào Mộng Nhi nói:
- Những thứ này đều cho các ngươi, sau này không cần đưa tới trước mặt ta nữa.
Hai tay Mộng Nhi run rẩy, nhỏ giọng nói:
- Những thứ này đều do thiếu gia dùng rất nhiều tiền mua từ Thiên Vũ lâu về, chúng nô tỳ…. Chúng nô tỳ không dám nhận.
- Các ngươi không thích thì ném đi.
Dương bực mình nhàn nhạt nói.
Ném đi? Mộng Nhi cùng Linh Nhi kinh ngạc nhìn nhau, mấy thứ này đều là bảo bối của Dương thiếu gia, cho dù là những đệ tử Thiên Huyền thích đến mấy cũng tiếc không cho các nàng dùng, hôm nay nổi điên cái gì, cư nhiên muốn ném đi.
- Đúng rồi, nếu các ngươi không nỡ ném thì đến Thiên Vũ lâu hỏi xem bọn họ có mua lại hay không, mấy thứ này mới dùng vài lần thôi, nếu mua lại thì bán cho họ nửa giá ban đầu, ta cũng không tham nhiều hơn, bọn họ mua lại sau này bán lại, cũng kiếm lời không ít. Linh Nhi ngươi đừng dừng lại, ta chưa bảo ngươi dừng mà, mau giúp ta cột tóc lên nhanh đi.
"Đinh đương…" Vật gì đó trên tay Mộng Nhi rơi xuống đất, trợn mắt há mồm nhìn Dương.