https://truyensachay.net

Chuyện Tình Công Sở

Chương 2

Trước Sau

đầu dòng
Nói thiệt, cái công việc này thuộc dạng nhàn hạ nhất trong mấy thứ công việc công sở, có điều lịch nghỉ ngơi thì hơi cực. Lúc nào cũng phải có người trong phòng trông máy, kể cả thứ 7 CN cũng phải bố trí lịch trực đàng hoàng. Đồ đạc hỏng nó đâu có tính theo ngày giờ hành chính, bởi vậy coi nhàn mà lại hổng nhàn.

Nhàn là mấy lúc như lúc này chẳng hạn. Con nhỏ Trang chảnh chọe đang ngồi soi mấy cái móng chân móng tay gì đó, tay cầm một tờ báo thời trang. Con nhỏ 4 mắt thì cắm cúi dán mắt vào màn hình chơi game, tui thì ngồi buồn thúi ruột. Tính rút điếu thuốc ra hút, con nhỏ chảnh chọe trừng mắt nhìn gườm gườm:

- Bộ anh không biết chữ hả? Không thấy cái bảng "Cấm hút thuốc" sờ sờ ngay trong phòng sao?

Tôi bực mình với con nhỏ này thiệt luôn. Thứ gì đâu ăn nói không có chút xíu nào dịu dàng, mở miệng ra là lời chanh chua, nghe muốn đục vô mỏ dễ sợ. Con nhỏ Huyền nghe vậy, quay qua tôi nhe răng cười:

- Anh Long ghiền cả thuốc lá nữa hả? Chịu khó nhịn chút đi anh, lát ra ngoài ăn cơm thì hút cũng được mà.

Con nhỏ nhắc tới cơm trưa làm tôi thấy đói bụng quá xá. Hồi nào tới giờ đâu có khi nào thức dậy sớm như bữa nay, hơn nữa nguyên buổi sáng chỉ mới có mỗi ly cafe vô bụng, tới tầm trưa nghe cồn cào thấy ớn. Ngó đồng hồ đã chỉ 11h, tôi kêu con nhỏ Huyền:

- Vậy mấy giờ mới tới giờ ăn vậy em? Anh đói bụng quá xá rồi nè!

Con nhỏ nhìn cái bộ dạng háu đói của tôi, cười tủm tỉm:

- Được rồi, để em dắt anh qua ăn cơm luôn. Chị Trang trực dùm một lát nha chị!

Con nhỏ Trang mắt vẫn chúi xuống màn hình, không thèm ngẩng mặt lên. Cái giọng dễ ghét lại vang lên lạnh te:

- Đi ăn lẹ lẹ còn về thay cho tôi nữa đó. Mới làm có chút xíu la đói bụng!

Tôi cũng mặc kệ không thèm đôi co với con nhỏ chảnh chọe khùng điên này. Đói muốn xỉu luôn sức mấy mà cãi lộn.

Con nhỏ Huyền dắt tôi ra một cái quán cơm nằm trong con hẻm ngay kế công ty. Con hẻm đông nườm nượp, chen chúc cả mấy bóng áo trắng công sở lẫn với lưng áo mướt mồ hôi của người lao động. Chật chội dữ dội luôn. Tôi và con nhỏ phải đợi một lúc mới kiếm được 2 cái ghế nhựa trong một góc nóng hực. Tôi lau mồ hôi, kêu con nhỏ:

- Sao ăn uống chỗ này chi vậy em, nóng quá trời nóng luôn. Anh thấy ngay đối diện công ty có mấy hàng cơm văn phòng mắc máy lạnh đó, qua đó ngồi có phải hơn không?

Nhỏ ngó tôi như người sao Hỏa mới rớt xuống:

- Mấy chỗ đó anh vô ăn chắc lương tháng chỉ đủ trả tiền cơm quá. Đồ ăn trong đó tính mắc dữ lắm đó anh.

Tôi chưng hửng:

- Ủa vậy lương tháng công ty trả tụi mình nhiêu em?

- Như anh chắc cỡ 2 triệu vì mới vô, em làm lâu rồi được tầm 3 triệu, như chị Trang tầm gần 4 triệu. Vậy thôi, công việc có nhiêu đó, lương vậy là đúng rồi anh.

Đừng giỡn với tôi nha. Kêu tôi đi làm 30 ngày trong 1 tháng ăn cục lương 2 triệu hả? 2 triệu tôi đi ... uống cafe với đám bạn vài bận chắc cũng hết luôn quá. Tôi tưởng ổng là bạn ba tôi ít ra cũng phải trả cho tôi cỡ ... vài chục triệu một tháng tôi mới chịu vô làm, chớ biết sớm thế này tôi ngồi nhà chơi game khỏi đi bar, đi nhậu vài bữa coi như kiếm được vài triệu cho ba mẹ rồi. Thiệt tình, tính chơi tôi hay sao vậy?

Đang còn bực bội, nghe mùi đồ ăn thơm lừng xộc vô mũi, cơn cáu giận cũng bay đi đâu cả. Quán này làm cũng không tệ - nghe mùi đồ ăn tôi có thể biết luôn như vậy. Tôi sành ăn một cây, lại thích ăn ngon, nên ba cái vụ thẩm định này chắc không có nhầm đi đâu được. Có điều, ngon thì có ngon nhưng sao thứ gì cũng có một nhúm, gắp 2 gắp chắc hết mất tiêu. Tôi ngó con nhỏ, kêu:

- Còn gì nữa chưa bưng ra không em, đồ ăn có chút xíu vầy sao ăn?

Con nhỏ lại ngó tôi chằm chặp:

- Bộ anh ăn nhiều dữ vậy hả? Anh nhìn coi mọi người ở đây ai cũng ăn vậy cả mà. Cái này là cơm suất, anh muốn ăn thêm thì phải kêu thêm đó.

Tui chẳng đợi con nhỏ giải thích gì thêm, vung tay chỉ lia lịa vô mấy tủ đồ ăn, kêu mấy con nhỏ chạy bàn bưng lại. Nguyên đám đang ăn cũng trợn mắt ra nhìn tôi - chắc ngó bộ dạng tôi giống quỷ đói mới ngoi lên thế gian dữ lắm. Tôi mặc kệ. Dù sao tôi cũng đang đói thiệt. Cái trò dậy sớm có hại gì đâu, chưa thấy ích lợi gì, trước mắt chỉ thấy vừa đói vừa buồn ngủ.

Con nhỏ cũng trợn mắt ngó tôi, la:

- Bộ anh ăn hết nguyên đám này luôn hả?

Tôi cầm cái chén đưa cho nhỏ, gật gù:

- Anh cũng không chắc nữa, nhưng gọi nhiều ra chút lỡ thiếu khỏi gọi thêm.

Con nhỏ lắp bắp tính nói điều gì đó nhưng lại thôi. Tôi cắm cúi ăn. Thiệt tình lâu lắm rồi mới có cảm giác ăn cơm ngon như vậy. Ngày thường ở nhà chẳng mấy khi tôi đói bụng. Ba thứ đồ ăn vặt, trái cây, sữa để đầy nhóc trong tủ lạnh, ra đường thì cỡ nửa tiếng lại có độ nhậu, cái bụng cũng quên mất cảm giác đói hết trơn.

Con nhỏ ăn ít xịt, nó ăn xong lâu lắc một hồi tôi mới ăn xong. Đám đồ ăn trên bàn còn tới quá nửa. Thiệt tình không mấy khi tôi đi ăn tiệm mà phải kêu đồ ăn, không ghệ kêu thì bạn kêu, bởi vậy cũng chẳng biết nhiều ít ra sao. Con nhỏ ngó cái mâm đồ ăn còn đầy nhóc, than:

- Thiệt tình chưa thấy ai ăn uống ngộ như anh. Lãng phí quá trời luôn!

Tôi cười khì, vẫy vẫy con nhỏ chạy bàn kêu tính tiền. Nhỏ lon ton ra ngó nghiêng một hồi, kêu:

- Của anh hết 190 ngàn.

Tôi ngẩn người. Sao rẻ quá trời luôn. Thấy con nhỏ đang đưa tay vô túi xách, tôi khoát khoát tay:

- Để đó anh trả đi Huyền. Mời phụ nữ đi ăn ai để em trả tiền, kì lắm!

Hiên ngang móc tay vô cái túi quần sau, sao nghe cảm giác là lạ à nha. Cái bóp cộm cộm của tôi chạy đâu mất tiêu, ngón tay tôi chỉ chạm vô được đúng ... cái mông. Thôi xong, bữa nay đi lẹ đâu có nhớ nhét cái bóp vô quần âu, chắc nó vẫn còn đang nằm chình ình trong cái quần jean mắc trong nhà. Mặt tôi từ bình thường chuyển qua sắc đỏ, từ đỏ qua tới tái mét. Má ơi sao lại có cái vụ để quên bóp lãng xẹt vầy hả trời? Con nhỏ chạy bàn thiệt tình cũng vô duyên hết sức, ngó cái mặt của tôi bộ nó không biết tôi quên bóp hay sao mà đứng dòm chòng chọc, cái mặt còn lộ rõ vẻ sốt ruột mới thấy ghét. Đang tính kiếm đường chui xuống gậm bàn trốn đỡ vài hôm, giọng nhỏ Huyền đã nhẹ nhàng:

- Bữa nay coi như em mời người mới đi ha. Tiền nè em gái! Tôi vốn không phải người tốt. Chuyện xấu xa gì tôi cũng làm hết trơn rồi, trừ có việc rủ gái mới quen đi ăn rồi ... bắt trả tiền. Quê dữ dội luôn. Đi từ phía quán cơm về tới công sở, sao tôi có cảm giác như cặp mắt nào ngó tôi cũng lộ vẻ mỉa mai: "Cái đồ không mang tiền mà bày đặt rủ gái đi ăn". Cúi đầu lủi thủi đi theo con nhỏ, mặc cho con nhỏ tỉnh bơ coi bộ như không có chuyện gì xảy ra, nói chuyện đều đều. Tôi nhất quyết không mở miệng, không dòm nó thêm một lần nào nữa, trừ một lần duy nhất trong ngày mà thôi:

- Huyền nè... em cho anh mượn đỡ 10 ngàn anh trả tiền gửi xe được không em?

.................................................. .................................................. .................................................. ........................................

Ngày đầu đi làm của tôi kết thúc thê thảm như vậy đó. Bà má gương mặt lo lắng nhưng tràn đầy niềm vui lăng xăng chạy ra mở cửa cho con trai mới "tan sở". Thấy mặt của con trai không hào hứng như thường mà bí xị một cục, bả cũng không hỏi han gì nhiều, chỉ an ủi:

- Bữa đầu không có chuẩn bị, chắc cũng chưa ổn ha con. Không có sao đâu, mai mốt quen việc là thấy đỡ liền.

Tui uể oải thay bộ đồ công sở thể hình ném qua một bên, xỏ cái jean vô, kêu:

- Con chạy ra ngoài mua đồ xíu, má cứ ăn cơm trước đi.

Thiệt tình ai bắt tôi mặc bộ đồ công sở khủng khiếp kia thêm lần nữa, dám tôi sống chết với thằng cha đó lắm. Ngồi lên con xe quen thuộc, mặc bộ đồ quen thuộc, sao có cái cảm giác giống y chang như trở thành con người khác vậy nha. Tự tin thấy ớn luôn, bốn phía xung quanh những ánh mắt ngưỡng mộ từ phía các em gái lại đổ về ào ào. Có điều không biết mấy ẻm dành sự ngưỡng mộ cho nhan sắc của tui hay ... cái xe của tui không biết nữa!

Tính tấp xe vô cái shop quen, chẳng hiểu nghĩ sao tôi đứng tần ngần một hồi lâu. Bóp thì cộm sẵn trong túi quần sau rồi nên không có lo chuyện quên mang tiền, nhất là cái shop này tôi có mua thiếu cũng chẳng có vấn đề gì lớn. Quan trọng là, tôi bỗng thấy ... mình nên mặc đồ chợ thì hơn. Ba cái thứ đồ hiệu này, sẽ mặc, nhưng mà là trong một dịp khác, không phải bữa mai.

Tôi rút kinh nghiệm nhanh dữ lắm, lần này tránh xa con mụ bán hàng vừa đui vừa ác kia, qua tới hàng của một em gái xinh xắn mồm mép nhanh nhảu. Gái trẻ có khác, thẩm mỹ cũng tốt hơn hẳn đám gái già suốt ngày lo hét giá. Chọn chừng 15 phút, tôi cũng kiếm được 3 bộ đồ mặc vô tàm tạm, ít nhất không tệ như bộ đầu tiên. Thiệt tình có nhan sắc hơn người nó cũng là lợi thế không so bì được, tôi bận 3 cái đồ chợ vô mà sao nghe ánh mắt con nhỏ bán hàng cũng ngó mình rát rạt. Tui cũng thông cảm với lòng ái mộ của con nhỏ nên chẳng nỡ la nó, rút tiền ra trả khỏi lấy lại tiền thối. Dù mới bị quê độ bữa trưa nay, nhưng phong độ của dân chơi đâu phải là thứ có thể mất đi trong một sớm một chiều?

Bà má ngó tôi xách bọc đồ công sở về, lật ra ngó nghiêng coi một lúc, phán:

- Sao má thấy mấy bộ này nhìn khó coi quá vậy?

Tôi cũng hơi khâm phục con mắt tinh đời của má. Người đâu mà tài dữ dội, mân mê ngắm nghía mất nửa ngày đã phát hiện ra ngay cái sơ mi mua ngoài chợ không phải là ... hàng hiệu. Tôi thủng thẳng:

- Thì hàng chợ đó má. Đi làm bày đặt mặc ba cái thứ đồ hiệu vô, không có hợp.

Mắt bả sáng lên một tia hạnh phúc mãnh liệt. Ý chừng trong mơ bả cũng không ngờ thằng con trai đàng điếm quen xài tiền nhà của bả bữa nay có thay đổi tới 180 độ lận. Ngó gương mặt sung sướng của bả, tôi cũng ráng kiềm không nói ra câu kế: "Thêm nữa, cái công ty đó con cũng coi như cái chợ, mặc ba cái đồ này đúng hợp luôn".

Sáng sớm hôm sau, tôi lục cục bò dậy sớm thiệt sớm. Rút kinh nghiệm bữa trước, tôi ung dung ăn sáng cafe thảnh thơi luôn mới lóc cóc ra xe đi làm. Bà giúp việc đang loay hoay dắt cái Max ra ngoài, chắc tính đi mua bán lặt vặt sớm. Tôi ngó vậy, ngăn bả lại:

- Chị Hương, để xe đó em mượn vài bữa đi!

Bả nghệt mặt:

- Ủa xe cậu sửa xong rồi, đi cái xe này chi?

Tôi tặc lưỡi:

- Thì ... tại em thích. Đi cái xe này nhỏ, dễ luồn lách. Tan sở đông người dữ lắm, em đi xe này thoải mái hơn.

Bả nhìn tôi nghi hoặc, nhưng rốt cuộc cũng dựng lại xe bên cổng.

- Thì tui để xe cho cậu đi cũng được. Nhưng tui đi công chuyện đi bằng xe gì?

Tôi chỉ đại vô cái xe ga cao ngỏng, kêu bả:

- Đó, kêu má em đưa chìa khóa, chị cầm xe em chạy luôn.

Bả la thất thanh:

- Nè cậu giỡn hả, cái xe đó tui leo lên sao nổi?

Tôi kệ bả, dắt luôn cái xe Max ra ngoài cổng, nói vọng lại:

- Thì sau nhà có cái thang đó chị.... Bản thân tôi có nhiều ưu điểm, trong đó đặc biệt nổi lên phẩm chất không khi nào xù nợ. Cái bữa trưa đáng nhớ với con nhỏ Huyền, đối với tôi mà nói, giống như một món nợ khủng khiếp dữ lắm. Bởi vậy, tôi quyết định trả ngay vào trưa hôm sau!

Mà nghĩ trên đời nhiều người cũng ngộ ghê ta? Sao cứ khoái đánh giá con người ta qua vẻ bề ngoài không vậy? Bữa đầu tôi mặc bộ đồ vận động viên thể hình vô, tóc tai còn quên chưa chuốt gel, mấy người họ ngó tôi cười hi hi. Bữa nay bận đồ chợ thôi nha mà sao mấy cái cặp mắt đó - đặc biệt là cặp mắt của mấy ẻm nhìn tui thấy khác ghê gớm lắm. Đúng là cái lũ ... háo sắc.

Tôi mặc kệ chúng, đẩy cửa bước vô phòng. Hơi bất ngờ khi con nhỏ Huyền chỉ ngước lên nhìn tôi một cái rồi ngó xuống, còn con nhỏ Trang kia ánh mắt lại hơi hiện một chút ngỡ ngàng. Thiệt tình, cái con nhỏ Huyền này cận nặng quá đi thôi. Tôi làu bàu tự nhủ vậy. Trên đời này tui ghét nhất ai nhìn thấy tui đẹp mà không có tỏ vẻ hâm mộ à nha.

Bữa nay công việc coi bộ nhàn. Thường thì đám khách hàng hay càm ràm nhất tầm chiều hoặc ngày nghỉ, còn mấy lúc buổi sáng tương đối ít việc. Tôi không có sơn móng tay móng chân để mà lôi ra ngắm như con quỷ chảnh chọe kia, cũng không ham chơi ba cái game bậy bạ trên máy tính, bởi vậy việc chính của tôi lúc này là nằm dài ra bàn săm soi 2 con nhỏ. Coi nào, con nhỏ chảnh chọe thiệt tình cũng gọi là có chút nhan sắc đi, nhưng cái kiểu đẹp của con nhỏ này tôi không có ưa chút xíu nào. Thứ đàn bà trang điểm lòe loẹt, người ngợm xức nước hoa muốn hư lỗ mũi người ngồi kế không phải gu của tôi. Mà kể cũng ngộ, như con nhỏ Huyền nói lương tháng của con nhỏ này có tầm 4 triệu, nhưng tôi liếc sơ sơ qua cái túi xách nó mang, tôi cũng đoán rơi vào tầm ... 3 tháng lương của nó. Chưa kể 3 cái đồ nó bận trên người cũng khá ổn, chắc đều mua tại shop ngon lành chớ không phải đồ chợ giống như tôi.

Con nhỏ Huyền thì ngược lại. Nó giản dị tới quá mức - bởi vậy cũng không phải gu của tôi nốt. Bộ đồ nó mặc chắc cũng anh em với bộ đồ chợ của tôi, có điều là lượt thẳng thớm và rất vừa vặn. Đầu tóc con nhỏ dường như lâu rồi không có đụng kéo, mái tóc dài buộc lại gọn gàng, chấm tới ngang lưng. Mặt của con nhỏ cũng ổn, nhưng trên đó có một thứ tôi ghét cay ghét đắng: cặp kiếng. Tôi cũng không hiểu tại sao tôi có ác cảm với đàn bà đeo kiếng cận dữ dội vậy, nhưng hình như trong đám ghệ của tôi từ nhỏ tới lớn, con nhỏ nào thị lực cũng bình thường. Tôi nhiều lúc cứ tự suy nghĩ hoài, không hiểu đâu là nguồn cơn cái sự ghét vô lý đó của mình mà không sao kiếm nổi. Tôi đành đoán bừa, chắc đó là hậu quả của ký ức kinh hoàng thời đi học: bà giáo viên nào dạy tôi cũng đeo mắt kiếng hết trơn. Mà giáo viên trong thời đi học của tôi là khái niệm đáng sợ nhất trên đời, y như từ "khủng bố" trong ký ức dân Mỹ sau vụ 11/9 vậy.

Ngắm nghía đánh giá 2 con nhỏ một lúc lâu lắc mà vẫn chưa thấy tới giờ cơm, tôi buồn bã lôi tờ giấy ra vẽ bậy loằng ngoằng. Vẽ xong bức hình em Maria Ozawa mặc áo sườn xám Thượng Hải tay cầm kiếm Nhật chân đi boot Mỹ, ngó đồng hồ đã 11 giờ đúng. Tôi hăm hở vo luôn tác phẩm lại ném cái rụp vô thùng rác, quay qua kêu con nhỏ Huyền:

- Huyền nè, đi ăn trưa với anh nha.

Thiệt tình không hiểu sao khi nói với con nhỏ câu đó, cái tay tôi lại vô thức sờ cái rụp vào sau mông. Cái này gọi là chim bị bắn một lần sợ cành cong nè. Nghe cái bóp tiền nằm im re ở túi quần sau, tự tin mau chóng trở lại với tôi. Con nhỏ Huyền ánh mắt lộ một vẻ mắc cười, nhưng cũng thu xếp đồ đạc trên bàn lại, quay qua nhỏ Trang kêu:

- Vậy em với ảnh đi ăn trước, chút xíu chị Trang ăn sau nha!

Con nhỏ chảnh chọe cũng không nói gì, gật gật cái đầu. Thiệt tình cái thái độ dễ ghét quá đi mất. Tôi ngó con nhỏ khinh khỉnh - bữa nay tôi đẹp trai, tôi mang theo tiền, bởi vậy tôi có quyền khinh khỉnh chớ bộ:

- Ăn gì không cưng, anh mua về luôn cho. Làm mặt lạnh hoài tốn năng lượng dữ lắm đó.

Chọc đúng ổ rồi nha. Mắt con nhỏ long sòng sọc, miệng bắt đầu nhả chữ:

- Đi ăn thì ăn lẹ đi, ba cái thứ quán anh ăn tôi nuốt không vô nổi. Mà tôi cũng không nghĩ anh có đủ tiền mời được tôi đi ăn đâu nha.

Trong cuộc sống tôi gặp và chơi với rất nhiều loại người, nhưng tuyệt đối không khi nào chơi với đám cứ mở miệng ra là tiền bạc. Tôi từ nhỏ ba mẹ cũng chiều chuộng, bởi vậy ai có thứ gì, tôi cũng có thứ đó không bao giờ biết thiếu thốn hết trơn. Tất nhiên là trừ mấy thằng Cường đô la, cu Quậy cu Phá gì gì đi, tụi nó cơ bản không tính là người - toàn siêu nhân biến thái. Con nhỏ này một nửa điểm vừa mắt tôi cũng không có, thêm nốt cái vụ mở miệng ra là đẳng cấp và tiền bạc, thiệt tình không còn lời nào tả hết cảm giác chán ghét trong tôi. Đang còn suy tính nên rút tiền ra ném bể miệng nó hay rút thẻ ATM ra rạch mặt, con nhỏ Huyền đã kéo kéo tay tôi:

- Thôi đi ăn đi anh, em cũng đói bụng quá rồi nè!

.................................................. .................................................. .................................................. ............................

Thiệt tình, tôi muốn trả con nhỏ một bữa cơm thiệt hoành tráng, coi như khỏi thiếu nó cái vụ ân tình bữa trước nhưng xem ra con nhỏ này nhất quyết bắt tôi vướng nợ. Chỉ tiệm ăn A - lắc, chỉ tiệm B - không gật, chỉ tiệm C - kéo tay đi tiếp. Tôi cũng không hiểu nổi con nhỏ muốn ăn cái thứ gì đây nữa, nhưng khi đi qua một cái tiệm nhỏ xíu xiu, nó reo lên:

- Vô đây ăn nè anh. Bữa nay em muốn ăn mì Quảng!

Tôi chưng hửng. Hổng dè nó dắt mình đi tới đi lui rồi bắt chui vô cái tiệm chừng 10m vuông tính cả phần nhô ra ngoài vỉa hè này. Chẳng kịp để tôi từ chối, con nhỏ lôi tôi vô cái roẹt. Tôi thở dài một cái, bước vô theo con nhỏ vô trong. Quán nhỏ nhưng sạch sẽ, tụi tôi đi sớm nên khách khứa chưa có ai tới mấy, thoải mái chọn lấy một chỗ ngay trong góc. Quán bán duy nhất mì Quảng, tôi có muốn gọi thêm gì để mời con nhỏ chắc chỉ kêu được thêm ... ly nước. Cũng hên, mì Quảng cũng là món tôi ưa nên ăn trưa cũng ổn. Con nhỏ ngó tôi ăn liền 2 tô mì một lúc, chống tay vô cằm cười tủm tỉm:

- Anh Long ăn tốt ghê ha! Em thấy mấy người làm công sở ai cũng ăn ít xịt à, có mình anh ăn nhiều dữ vậy đó.

Tôi trầm ngâm, tính tiết lộ với nó một bí mật: đêm nào tôi cũng lao động nặng nhọc hết trơn hết trọi, nhưng nghe ra coi bộ hơi mất hình tượng, đành gục gặc đầu:

- Tại nhỏ tới lớn anh quen vậy rồi, bởi vậy mới cao lớn và đẹp trai được như giờ đó em.

Con nhỏ cười khúc khích. Rồi lại ngó qua tôi lần nữa, cái con mắt tò mò:

- Sao em nhìn anh có cái tướng lạ lắm, không giống dân công sở gì hết trơn.

Tôi nhún vai:

- Thì anh mới làm được có một bữa, sao đã có nét công sở như tụi em được.

- Em không nói cái đó, mà anh nhiều lúc coi lạ lắm nghen. Bữa đầu tiên nhìn anh khờ khờ thấy thương, nhưng lúc kêu tính tiền bộ dạng tự tin thấy ớn luôn. Bữa nay cũng vậy, quán xá nào anh cũng rành thì phải, dân công sở tiền đâu vô mấy cái chỗ đó được.

Tôi toát mồ hôi lạnh. Con nhỏ này sao không xin vô CIA làm đại đi, làm công sở chi uổng phí tài năng quá vậy. Nghĩ ngợi một hồi, tôi lắp bắp:

- Tại ba cái chỗ đó ... tụi bạn anh hay đưa anh đi ăn mà.

Con nhỏ coi bộ không tin tưởng lắm, cái mắt liếc tôi rát rạt, nhưng cũng không hỏi gì thêm nữa. Nó ngó nghiêng cái đồng hồ, kêu:

- Thôi về đi anh ha. Trễ rồi đó, lát bà Trang bả lại càm ràm.

Tôi thở phào, đứng dậy kêu tính tiền. 45 ngàn cho 3 tô mì, thiệt tình sao rẻ quá trời rẻ luôn. Tôi đưa tờ 50 ngàn, tính dợm bước bỏ đi, chợt thấy trong lòng ớn lạnh. Vụ này không ổn à nha, dân công sở mấy ai không lấy lại tiền thối. Mắt trước mắt sau ngó coi có bạn bè quen mặt không, tôi len lén đưa tay cầm lấy tờ 5 ngàn, đút thật lẹ vô túi. Chuyện này mà đồn ra ngoài, giang hồ chắc không coi tôi ra gì nữa quá. Mất nét hết trơn!
alt
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc