Mẹ Cố Á Thu ra ngoài đổ nước, vừa lúc thấy Tô Nhuyễn về, nhìn thấy mặt cô đỏ bừng, lại gần sờ thử mặt cô “Phát sốt?”
“Không, không có.” Tô Nhuyễn cúi đầu, sờ soạng đi đổi giày.
“Rửa tay ăn cơm.” Cố Á Thu thấy cô không phát sốt, xoay người đi vào phòng bếp.
Tô Nhuyễn đáp lại, trước đi lên lầu đem MP4 cùng tai nghe giấu dưới gối, rồi mới đi vàol toilet.
Khi rửa tay, chợt nhớ tới cảnh kia ở trong nhà Kha Tùng Ứng.
Anh cẩn thận mở vòi nước cho cô.
Dòng nước chảy vào đầu ngón tay, bao quanh khắp nơi cọ rửa một cách sảng khoái, cực kỳ giống với cảm giác tê ngứa lúc anh ngậm lấy đầu v* của cô…… Ngón tay cô run lên, đỏ mặt tắt vòi nước.
“Gần đây ở trường học có chuyện gì vui vẻ sao?” Cố Á Thu hỏi.
“Dạ, không, không có.” Tô Nhuyễn ăn đồ ăn do mẹ gắp ở trong chén, nhỏ giọng hỏi “Sao vậy ạ?”
“Không có sao?” Cố Á Thu lấy nước đặt trong tầm tay cô “Cảm thấy gần đây con rất vui vẻ.”
Tô Nhuyễn trong lòng run lên, cắn đũa nói “Có lẽ…… Gần nghỉ hè.”
“Lại vất vả một năm.” Cố Á Thu gắp cho cô miếng thịt “Thi thật tốt, tranh thủ để lấy được học bổng.”
“Dạ.” Tô Nhuyễn gật đầu “Con sẽ.”
Buổi tối rửa mặt xong, Tô Nhuyễn chui vào ổ chăn, lấy máy MP4 giấu dưới gối ra, cô mò mẫm ấn khởi động máy, mang tai nghe lên, bắt đầu nghe âm nhạc.
Trước kia lúc còn học cấp 2, bạn ngồi cùng bàn có cho cô nghe qua, khi đó cô không biết mở như thế nào, bạn ngồi cùng bàn còn chỉ cô, sau đó ngồi cùng bàn thay đổi người, cô không được mang tai nghe nghe nhạc nữa.
Đến khi…… Gặp được anh.
Buổi tối cô nghe nhạc không cẩn thận ngủ quên, ngày hôm sau dậy trễ, dưới lầu Cố Á Thu kêu cô vài lần, cô mới nghe thấy.
“Đừng nóng vội, thật trùng hợp, bạn học con vừa lúc tới đây mua bữa sáng, mẹ nhờ cậu ấy chở con đoạn đường.” Cố Á Thu tiến đến lấy gậy dẫn đường nhét vào trong tay cô, dẫn cô đi ra.
Tô Nhuyễn đã nghe được giọng nói của Kha Tùng Ứng.
Thật gần, thấp thấp, mang theo ý cười.
“Sớm nha! Tô Nhuyễn!”
Kha Tùng Ứng lái xe chở cô, lúc đi qua một cây đèn giao thông, đem bữa sáng để trong rổ đưa cho cô “Ăn một chút.”
Tô Nhuyễn sờ được hộp sữa bò ấm áp, còn có bánh bao nóng hầm hập.
Cô nhẹ giọng nói “Cảm ơn.”
Ít nhiều.
Cô cắn một miếng bánh bao.
Thơm quá.
Kha Tùng Ứng thấy cô ăn bánh bao, khỏi nói đã cao hứng cỡ nào, dẫm chân lên bàn đạp chạy một đường đến trường học, bác bảo vệ cổng thấy Tô Nhuyễn ngồi sau xe anh, trong tay còn cầm bánh bao ăn, cả kinh trừng lớn mắt.
Cô ăn bánh bao được một nửa, uống thêm mấy ngụm sữa nóng liền no.
“Không ăn nữa?” Kha Tùng Ứng dừng xe lại, lấy phần bánh bao còn dư trong tay cô, thấy mặt trên có dấu răng nho nhỏ, hầu kết khẽ nhúc nhích “Không ăn vậy anh ăn?”
Tô Nhuyễn mặt ửng hồng “Cái đó tôi ăn rồi.”
Kha Tùng Ứng cắn một ngụm “Ừ, em ăn qua rồi thì nó mới ngon.”
Tô Nhuyễn: “……”
Anh đem phần sữa mà cô uống còn dư lại mở miệng uống hết, “À” một tiếng “Uống ngon nha!”
Tô Nhuyễn tai đỏ ửng đi lên lầu.
Kha Tùng Ứng đem đồ ném vào thùng rác, đuổi theo sau cô, thấp giọng hỏi “Tối hôm qua có nghĩ tới anh không?”
“Không có.” Tô Nhuyễn kinh ngạc đẩy anh một chút “Cậu đừng nói những lời như vậy.”
“Lời nào?” Kha Tùng Ứng đến gần, giọng nói trầm thấp, âm cuối mang theo phần ác ý.