Tô Nhuyễn nghĩ một cách quyết đoán rằng người trước mắt này… Bệnh tâm thần cần phải tránh xa một chút.
Kha Tùng Ứng một phen giữ chặt cô “ Chỉ đùa một chút.”
Có mấy nam sinh bị Tô Nhuyễn rải bột ớt vào mắt giờ phút này đang ở trên mặt đất lăn lộn dụi mắt tiếng kêu rên truyền tới, “A… Mắt tao… Mẹ kiếp… Con nhỏ mù chết tiệt…”
Tô Nhuyễn sợ hãi mà co rúm người lại, đôi mắt tuy rằng không nhìn thấy nhưng lỗ tai lại hướng đến nơi có tiếng nói nghiêng tai lắng nghe, ngón tay gắt gao bóp chặt vào lòng bàn tay, trong miệng phát ra tiếng nói nhẹ như tiếng muỗi kêu “Thực xin lỗi…”
Nếu không phải Kha Tùng Ứng đứng gần cô căn bản cũng không nghe được cô đang nói gì.
Anh đỡ Tô Nhuyễn đứng vững lại, đem gậy dẫn đường nhét lại vào trong tay cô, sau đó cúi đầu nhìn gương mặt cô nói “Xin lỗi cái gì, cậu làm rất đúng, có người muốn khi dễ cậu liền hung hăng đánh trả lại.”
Anh nhẫn nhịn nhưng vẫn không nhịn được mà duỗi tay, dùng lòng bàn tay lau nước mắt trên mặt cô.
Làn da mềm mịn có thể véo ra nước, lòng bàn tay anh thô rát lướt qua Tô Nhuyễn liền cứng đờ mà đứng yên không nhúc nhích.
“ Mẹ kiếp…” Kha Tùng Ứng thấy phản ứng của cô nhất thời có điểm bực bội hành vi mới vừa rồi của chính mình, hắn xụ mặt nói “Không được để người khác chạm như vậy vào mặt mình biết không?”
Với tình hình hiện giờ.
Tô Nhuyễn hoàn toàn không biết phải làm thế nào để tránh xa anh, càng không biết nên như thế nào để tránh xa nhóm người này, một sự hoảng sợ lớn quét qua người cô, cô nắm chặt gậy dẫn đường trong tay còn vô ý mà run rẩy, nước mắt không tự giác mà rơi xuống.
Bên kia nam sinh nằm trên mặt đất còn kêu thảm, Kha Tùng Ứng bực bội mà phất tay “Đều mẹ nó gào cái gì mà gào! Những người khác sao không đem đi bệnh viện nhìn xem!”
Những người khác còn chờ Kha Tùng Ứng tìm người mù tính sổ kết quả chờ nửa ngày liền nhận được một kết quả làm tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
“ Ứng ca, người mù này cậu ta…”
Lời còn chưa dứt, Kha Tùng Ứng hướng ánh mắt lạnh tới “Cái gì mà người mù! Cậu ấy không phải có tên sao! Cậu ấy tên Tô Nhuyễn! Có phải rất êm tai hay không?”
“……”
Mấy nam sinh hai mắt nhìn nhau mấy giây không biết Ứng ca có phải uống lộn thuốc rồi hay không, đang muốn nói cái gì đó liền nghe Kha Tùng Ứng lại nói tiếp.
“Tao cảnh cáo tụi bây về sau thấy cậu ấy liền yên yên tĩnh tĩnh mà nhìn cho tao! Ai mẹ nó dám sờ cậu ấy một chút, lão tử liền băm hắn ra cho chó ăn!”
“……”
Này đơn giản không phải là uống lộn thuốc.
Này tuyệt đối là điên rồi!
“Nhà cậu đi đường này có phải không?” Cùng người khác nói chuyện miệng lưỡi đầy hung hăng hoàn toàn khác với Kha Tùng Ứng khi trước mặt Tô Nhuyễn lời nói trở nên ôn hòa “ Đi, tôi đỡ cậu đi.”
Tô Nhuyễn cứng đờ một lần nữa, bị nam sinh đỡ đi trên đường.
Trên đường ba bốn nam sinh đang nằm do bị trúng bột ớt, bọn họ không nhìn thấy nhưng lại nghe được tiếng của Kha Tùng Ứng, thời khắc đó lời nói bị đè thấp lại thập phần ôn nhu.
“ Ở chỗ nào? Tôi đưa cậu về?”
Mọi người cuối cùng cũng hiểu được Ứng ca vì cái gì điên rồi.
Hoá ra là coi trọng tiểu người mù này!
Chính là… Ứng ca anh con mẹ nó điên rồi! Kia chính là người mù a!
Giữa trưa mặt trời lên cao, Tô Nhuyễn khát đến nỗi môi khô đến nứt da môi, cô mới vừa qua cơn hoảng sợ lại bị nam sinh một tấc cũng không rời mà “Đỡ” đi về, cả người đều không tự chủ được mà run rẩy.
Suy nghĩ làm thế nào để chạy nhanh về nhà.
Nhưng chính vì cô không nhìn thấy được nên đi đường quá chậm, mà ở đằng sau người bên cạnh gắt gao đi theo cô, tuy rằng không đụng vào cô, nhưng sự tồn quá mạnh trên người còn mang theo một chút mùi hương của thuốc lá theo không khí chui vào trong hơi thở của cô.
Thật mau đến cây đèn giao thông thứ hai ở giao lộ, nam sinh bên cạnh chạy đi đâu đó.
Tô Nhuyễn nhẹ nhàng thở ra, anh hẳn là đi rồi.
Chờ cô đi qua đường bên kia, người nọ mang theo mùi thuốc lá cùng một trận gió thổi lại đây, thẳng tắp ngừng trước mặt cô.
Một chai nước uống mát lạnh chạm vào má cô.
Tô Nhuyễn bị lạnh đến cứng đờ.
Người nọ vặn mở nắp chai ra, đem miệng chai chạm vào đôi môi khô khốc của cô.
Âm thanh khô ráo mang một vẻ buồn trong không khí, hiện ra vài phần khô nóng.