Cả người anh nóng như lửa đốt, vật cứng dưới quần càng nóng hơn.
Kha Tùng Ứng ấn tay cô lên, cách lớp quần, vuốt ve vật cứng ấy, hỏi lại lần nữa “Em sợ sao?”
Đầu ngón tay Tô Nhuyễn run lên, nhưng không hề rút tay lại, giọng nói nhẹ nhàng không rõ, có chút run rẩy “...Không sợ.”
Kha Tùng Ứng cúi người dùng răng kéo mảnh vải trên mắt cô xuống, tay kia nhẹ nhàng đẩy áo ngực cô lên, lòng bàn tay men theo bầu ngực mềm mại của cô vẽ vòng tròn, hơi thở anh nóng bỏng, giọng nói phá lệ khàn khàn “Em chỉ cần kêu anh dừng lại, anh sẽ dừng lại.”
Tô Nhuyễn cắn môi không nói lời nào.
Kha Tùng Ứng cúi đầu ngậm lấy núm vú cô, dùng đầu lưỡi liếm cắn.
Cơ thể Tô Nhuyễn không tự chủ được mà căng cứng, cổ họng tràn ra tiếng nức nở nghẹn ngào đầy yếu ớt.
Hàm răng Kha Tùng Ứng hơi sử dụng lực, cô kiềm chế không được mà rên rỉ ra tiếng, tay nhỏ trắng nõn nắm chặt áo thun của anh, giống như tiếng mèo kêu khẽ gọi tên anh “Kha Tùng Ứng...”
“Ừ.” Anh ngẩng đầu một lần nữa hôn lên môi cô, lòng bàn tay nóng như lửa đốt, dọc theo da thịt cô phun xuống vô số ngọn lửa, cô thở hổn hển, cơ thể trở nên ngày càng kỳ quái, phía dưới bắt đầu không ngừng tiết ra nước.
Kha Tùng Ứng liếm hôn lên bụng cô, rốn của cô sâu, rất xinh đẹp.
Bởi vì gầy yếu, trên eo không có miếng thịt thừa nào, làn da lại rất trắng, nếu anh dùng lực mạnh một chút, có thể sẽ để lại một dấu tay rõ ràng.
Anh duỗi tay muốn cởi quần của cô, Tô Nhuyễn nâng người lên, ngửa mặt lên trời, lỗ tai và mặt đều đỏ bừng, bàn tay nắm chặt áo anh run rẩy kịch liệt.
Quần bị cởi ra.
Hai đùi trắng nõn, quần lót màu trắng ở giữa lộ ra một mảng vệt nước thấm đẫm.
Khóe miệng Kha Tùng Ứng cong lên, lại lần nữa cúi đầu hôn lên môi cô “Tiểu tổ tông, em ra nước rồi.”
Tô Nhuyễn nâng người lên, hai chân cũng co rút lại.
Tay anh hơi dùng sức, tách hai đùi cô ra, lòng bàn tay cách lớp quần lót cọ cọ, cô khẽ kêu một tiếng, thân thể càng thêm lo lắng “Kha Tùng Ứng...”
“Em muốn anh dừng lại sao?” Anh khẽ nhúc nhích lòng bàn tay, d*m thủy đã thấm ướt quần lót, lây dính lên đầu ngón tay của anh, anh vén góc quần lót sang một bên, đốt ngón tay cắm vào trong, bị d*m thủy đẫm nước bao quanh.
Tô Nhuyễn vặn vẹo cơ thể, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ nức nở thật nhỏ.
Anh kéo chiếc quần lót ra, lộ ra toàn bộ tiểu huyệt của cô, với đám lông thưa thớt trên đó, bên dưới là môi âm hộ phấn nộn, đã được d*m thủy làm cho ướt đẫm một mảng.
Anh cúi đầu hôn lên nơi mềm mại ẩm ướt ấy, xoay chuyển đầu lưỡi, nuốt lấy d*m thủy vào trong miệng.
“Kha Tùng Ứng!” Tô Nhuyễn xấu hổ hét lên, hai chân kẹp chặt lấy đầu anh, cô vươn tay muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị khoái cảm khác thường từ hạ thể truyền đến khiến cả người mềm nhũn “A...”
Anh ngậm lấy âm đế của cô, dùng môi mút mạnh, Tô Nhuyễn khóc như muốn kêu lên.
Kha Tùng Ứng đem quần lót cô thả xuống dưới, vỗ mông cô bắt đầu mở miệng mút lấy d*m thủy chảy ra khỏi miệng huyệt, âm thanh nuốt uống vang vọng rõ ràng ở bên tai Tô Nhuyễn.
Tô Nhuyễn che miệng lại, một lúc sau, thân thể run lên vài cái, nức nở cao trào.
“Thoải mái không?” Anh khàn giọng hỏi.
Mặt Tô Nhuyễn đỏ bừng, hai mắt đẫm nước mắt, đôi môi đỏ mọng suýt chút nữa chảy máu vì bị cô cắn, cô cúi gằm mặt xuống, xấu hổ cắn chặt môi.
Kha Tùng Ứng để ngón trỏ vào trong hàm răng cô “Nói chuyện, thoải mái không?”
Ngón trỏ của anh để trong miệng cô, làm cho lúc nói chuyện tiếng nói nhẹ nhàng không rõ ràng “... Thoải mái.”
Kha Tùng Ứng cười nhẹ một tiếng, lấy tay cô đè lên lưng quần của mình, phun hơi nóng vào tai cô, giọng nói bị kiềm nén đến bốc hỏa.