https://truyensachay.net

Cố Chấp Ngọt

Chương 11 - Chương 11

Trước Sau

đầu dòng
Sau khi thả người đi rồi, trợ lý có chút không hiểu.

“Ông chủ, cứ thả hắn đi như vậy sao? Lỡ như là người bên nhà họ Hoắc thì sao?”

“Không đâu.” Hoắc Lâm biểu lộ rất thản nhiên.

Trước đó mấy ngày, Hoắc phu nhân nhìn thấy anh chắc chắn còn đang rất tức giận, mấy ngày nay Hoắc Tu Thần ở nhà chăm sóc cho bà ta, không có thời gian làm mấy chuyện nhàm chán đâu.

Mà Hoắc Tu Thần cũng không ngu, hắn chụp hình thân mật của anh và Nam nhị tiểu thư được gì? Mặc dù nhà họ Nam cố ý để Nam Từ thay Nam Châu gả qua nhà họ Hoắc, nhưng chuyện này thì bên nhà họ Hoắc không biết.

Cho nên anh và Nam nhị tiểu thư có xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng làm sao.

Anh tin tưởng lời nói của tên chụp hình lén kia, đoán chừng là cô gái nào đó muốn theo đuổi anh nên bày ra mấy trò này.

Nên anh cũng không để cho hắn xóa ảnh, cũng chính là mượn cơ hội này để đối phương hết hi vọng.

Bớt một người nhớ thương anh, anh cũng bớt một phiền phức.

Trợ lý không đoán ra được suy nghĩ của anh, nghĩ nghĩ, còn nói: “Hôm nay chỉ có hai cuộc họp nội bộ công ty, không gấp lắm, ngài muốn hoãn đến ngày mai không? Ngài muốn về nhà nghỉ ngơi một chút không ạ? Tối hôm qua…”

Hoắc Lâm bị bệnh mất ngủ, ai ở gần cũng biết. Ngày thường anh phải thường xuyên dùng thuốc ngủ, nếu gặp chuyện cần xử lý, thì anh có thể không ngủ mấy ngày liền.

Mà hôm qua anh lại ở cùng với con ma men Nam Từ, đoán chừng anh càng không thể nghỉ ngơi.

Cho nên trợ lý mới đề nghị anh về nhà nghỉ ngơi.

Nhưng không ngờ Hoắc Lâm lại cười cười, lắc đầu.

“Không cần, tối hôm qua tôi ngủ rất ngon.”

“Hả?”

“Ngạc nhiên không?” Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, ngón tay nhẹ nhàng đẩy gọng kính, “Tôi cũng rất ngạc nhiên.”

Bình thường anh phải uống thuốc ngủ mới ngủ được, vậy mà tối hôm qua ôm cô nhóc kia thì anh lại ngủ rất ngon.

Đến chính anh cũng không thể tưởng tượng nổi.

~

Đây là lần đầu tiên cô đi cả đêm không về nhà.

Sau khi lên xe taxi, đầu óc cô cũng bắt đầu tỉnh táo rất nhiều, có rất nhiều chuyện nghĩ không thông.

Hôm qua Nam Châu rõ ràng cố ý không cho cô dùng xe không nhà, ý đồ không muốn cho tài xế trong nhà đi theo cô. Nếu cô đoán không sai thì Nam Châu muốn bớt đi một “Nhân chứng”.

Còn về chuyện Nam Châu muốn làm cái gì cũng không khó đoán.

Nam Châu mua chuộc người gia sư kia, muốn hắn dụ dỗ cô, nếu tình huống bình thường, thì một cô gái xuất thân từ nông thôn ngây thơ như Nam Từ nhất định sẽ không chịu nổi sự dụ dỗ. Cứ cho là ban đầu sẽ không có gì quá giới hạn, nhưng dần dần cũng sẽ bị dụ dỗ.

Mà Tần Dư cho cô uống ly nước kia chắc chắn cũng là rượu tinh chế, bằng không thì sao cô lại say đến mức không nhớ gì hết.

Cô cảm thấy Tần Dư không bỏ thuốc vào ly rượu, vì nếu anh ta bỏ thuốc thì cô cũng không có cơ hội gặp Hoắc Lâm.

Nhưng Nam Châu muốn anh ta chuốc say cô để làm gì?

Muốn cô làm chuyện gì đó mất mặt, sau đó chuyện này sẽ truyền đến tai người nhà họ Nam?

Nam Từ mím mím môi, cho đến khi xe chạy tới nhà họ Nam, cũng chưa thể nghĩ ra được.

Cô còn nghĩ rằng lúc cô về nhà chắc chắn sẽ bị ba người lớn trong nhà chất vấn, nhưng chuyện ngoài ý muốn chính là trong nhà không có người lớn, dì Chu thấy cô về, lập tức lôi Nam Từ vào trong góc.

“Con bé này, sao tối hôm qua không về nhà?”

Nam Từ không trả lời, mà ôm cánh tay dì Chu, hỏi lại: “Ông nội và ba mẹ con không có ở nhà hả dì?”

“Hôm qua bọn họ đi dự tiệc, xế chiều hôm nay mới về.”

Nam Từ nghe xong lập tức thở hắt ra.

Dì Chu cũng không buông tha cô, dùng sức gõ đầu cô một cái, hỏi: “Nói mau! Rốt cuộc hôm qua có chuyện gì! Nếu như hôm qua dì không giúp con che giấu, thì chị con chắc chắn phát hiện ra con không về nhà rồi đó!”

Hai mắt Nam Từ lấp lánh: “Dì giúp con?”

“Thì sao?” Dì Chu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng cô: “Con vừa tới cái nhà này, nên cẩn thận một chút, rốt cuộc hôm qua xảy ra chuyện gì mà con lớn gan không về nhà.”

Nam Từ kể lại chuyện hôm qua cho dì Chu nghe, nhưng không nói ra sự nghi ngờ của mình đối với Nam Châu, chỉ cường điệu nói Tần Dư không đáng tin. Sau đó lại nói mình đụng phải Hoắc Lâm, anh thấy cô uống nhiều quá sợ ông nội lo lắng, nên cho cô ngủ ở bên nhà anh một đêm.

Sau khi dì Chu nghe chuyện xảy ra, tâm tình thả lỏng một chút.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không khỏi nhíu máy đánh giá Nam Từ, lúc nói chuyện cô cũng không buông lời oán hận Nam Châu, chỉ đơn giản cảm thấy người gia sư Nam Châu giới thiệu có chút quái dị.

Dì Chu trong lòng cảm thấy thương xót cho Nam Từ, nghĩ cô bé còn nhỏ tuổi, tâm tư đơn giản, bị người ta giở trò cũng không biết.

Bà ta nhớ lại hôm qua Nam Châu trở về với gương mặt có vẻ rất vui đi tìm Nam Từ, nếu như không phải trước đó bà ta để sẵn một đôi giày của Nam Từ trước cửa nhà, lại dùng gối ôm giả làm người nằm trong chăn, thì đoán chừng lúc này Nam Châu đã đạt được mục đích của mình.

Nam Châu chắc chắn là muốn người gia sư chuốc say Nam Từ, để cô biến thành trò hề, sau đó khiến Nam lão gia từ và Nam lão gia chán ghét Nam Từ.

Cũng may tối hôm qua nhà họ Nam phải đi dự tiệc, nếu không thì chuyện này đã bị lộ rồi.

Sau khi Nam Từ nói chuyện với dì Chu xong thì quay về phòng, tranh thủ thay bộ đồ ngủ.

Vô tình cô liếc ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên thấy Nam Châu đang hùng hùng hổ hổ bước xuống xe.

Cô dừng động tác một chút, bắt đầu suy nghĩ thật nhanh.

Mà bên kia, sau khi Nam Châu nhận được ảnh trong tay, trong nháy mắt tức giận đùng đùng.

Cô ta mang theo sự tức giận về nhà họ Nam, hoàn toàn mất đi dáng vẻ một tiểu thư lạnh lùng thường ngày, đạp cửa “Rầm” một cái.

“Nam Từ, sao hôm qua không về nhà!”

Nam Từ nằm trên giường, biểu hiện có chút co rúm sợ hãi, lúc nhìn Nam Châu còn lộ ra vẻ bất an.

“Em… Em ngủ bên nhà người quen.”

Nam Châu cắn răng nhìn cô: “Người quen? Là Hoắc tam thiếu sao? Cô uống nhiều đến mức ngủ ở lại nhà anh ta sao?!”

Nam Từ giả bộ bất ngờ, hỏi: “Chị hai, sao chị biết em uống quá chén? Có phải người gia sư đó…”

Ánh mắt Nam Châu có chút lóe lên, nhưng cũng không thèm để ý, nói thẳng: “Đừng có lôi người khác vào, cô nói xem, có phải là Hoắc tam thiếu không?”

“Hoắc tam thiếu? Chị đang nói đến chú Hoắc Lâm sao? Em đúng là có ngủ ở lại nhà…”

Vừa nghe thấy Nam Từ thừa nhận, tất cả máu huyết trong người Nam Châu lập tức tăng vọt lên đỉnh đầu.

“Cô là cái thá gì chứ?! Chú Hoắc Lâm?! Tại sao trước kia tôi không nhìn ra tâm cơ của cô lớn như vậy nhỉ, lại còn dám tiếp cận tam thiếu nữa?!”

Nam Châu tức muốn điên rồi.

Hôm qua, cô ta chỉ muốn Tần Dư chuốc say Nam Từ, cô ta còn sắp xếp người chụp lén, dự định chụp vài tấm ảnh Tần Dư và Nam Từ có cử chỉ thân mật, sau đó đưa ảnh chụp cho người nhà họ Nam xem.

Ông nội xưa nay làm việc lúc nào cũng đặt lợi ích lên hàng đầu, hiện tại ông nội chiếu cố Nam Từ như vậy cũng bởi vì Nam Từ sẽ thay cô ta gả vào nhà họ Hoắc, duy trì mối quan hệ giữa hai nhà Hoắc Nam.

Đương nhiên, Nam Châu cũng sẽ không làm to chuyện, cô ta chỉ có mưu đồ để cho ông nội và ba Nam điều tra xem Nam Từ bị người ta dụ dỗ hay là ngu ngốc, đến lúc đó mặc dù ông nội không bỏ rơi Nam Từ, nhưng đáy lòng sẽ chán ghét Nam Từ.

Như vậy, coi như sau này Nam Từ được gả vào nhà họ Hoắc, thì tất cả mọi thứ nhà họ Nam sẽ là của cô ta.

Thế nhưng có ai lường trước được việc Tần Dư chơi cô ta!

Nhưng bởi vì người chụp lén có nói là chụp được vài tấm thú vị, cho nên ban đầu cô ta nghĩ Tần Dư chỉ nói đùa thôi, bởi vậy sáng hôm nay cô ta lập tức hí hửng xem ảnh.

Ai mà biết được Nam Châu lại bị sốc đến mức này.

Đúng là trong tấm hình là những cử chỉ thân mật của Nam Từ với một người đàn ông, nhưng người đàn ông đó không ai khác lại là Hoắc Lâm!

Mà Hoắc Lâm lại là người Nam Châu yêu!

Mặc dù Nam Châu có thể thuyết phục ông nội đẩy cuộc hôn nhân này qua Nam Từ, cũng bởi vì cô ta nói với ông nội rằng cô ta thích Hoắc Lâm.

Ông nội luôn luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, mà mối quan hệ giữa hai nhà Hoắc Nam là điều đầu tiên cần phải giữ bền vững, nhưng nếu như bây giờ có hai tầng thì chẳng phải càng kiên cố hơn sao?

Huống chi Hoắc Lâm đã sớm tách biệt với nhà họ Hoắc, thậm chí hiện tại đã có chỗ đứng và địa vị ngang hàng với nhà họ Hoắc.

Cô ta lợi dụng loại tâm lý này với ông nội, cho nên mới xảy ra tình cảnh hiện tại.

Đương nhiên chuyện này cũng tạo điều kiện cho cô ta yên tâm nghĩ cách tiếp cận Hoắc Lâm.

Nhưng hiện tại…. Cái con nhóc nhà quê này lại thân mật với Hoắc Lâm?!

Trong tấm hình, Hoắc Lâm còn một mực ôm Nam Từ, động tác cực kỳ dịu dàng, cái này sao có thể không khiến cô ta ghen ghét được đây!!

Cho nên hôm nay cô ta hành động thiếu suy nghĩ, nhưng cũng không hối hận.

Nam Châu mắng nhiếc Nam Từ như thế này cũng coi như không nể mặt mũi Nam Từ. May mắn là trong nhà không có người lớn, chứ nếu như có ông nội và ba Nam ở nhà thì Nam Châu đâu có thể nói chuyện thiếu suy nghĩ như vậy.

Nghĩ tới đây, Nam Châu dùng giọng điệu miệt thị và trào phúng, đi về phía trước hai bước, tiến sát gần Nam Từ.

“Tôi cảnh cáo cô, những gì cô nhận được từ nhà họ Nam đều là của tôi, tôi bố thí cho cô thì cô có thể nhận. Những gì tôi không cho cô động tới, mà cô vẫn một mực muốn động, thì tôi chắc chắn không bỏ qua cho cô đâu! Ngày hôm nay, vì cô vi phạm lần đầu, cho nên tôi chỉ lên tiếng cảnh cáo cho cô biết, nhưng nếu như lần sau tôi phát hiện ra cô dụ dỗ quyến rũ Hoắc tam thiếu, thì cuộc đời nhị tiểu thư nhà họ Nam coi như cũng chấm hết!”

Nam Từ không nhúc nhích, giống như bị hù dọa, môi run rẩy, yếu ớt nói: “Chị hai, chị hiểu lầm rồi, em thật sự không có…”

“Cứ biết điều như vậy là được!”

Nam Châu không muốn nói với Nam Từ nữa, chỉ trừng cô một chút rồi quay người rời đi.

Nam Từ thấy Nam Châu đã đi xa, mới bắt đầu lôi điện thoại di động từ trong chăn ra, nghẹn ngào mở miệng:

“Ông nội, chuyện về người gia sư kia… Con phải làm phiền ông nội rồi, chị hai hiểu lầm con, chị… Chị hai có lẽ thật sự không thích con. Con… Con không dám làm phiền chị hai nữa.”

Người ở bên đầu kia của điện thoại chính là Nam lão gia tử, ông trầm mặc thật lâu, cuối cùng trầm giọng nói: “Ừ, ông nội biết rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Nam Từ bất an xuống giường đóng cửa phòng lại.

Sau khi khóa cửa phòng lại, thì biểu hiện của cô cũng thay đổi.

Đúng vậy, cô cố ý, mặc dù cô không biết kế hoạch của Nam Châu là gì, nhưng ban nãy thấy dáng vẻ nổi giận đùng đùng kia của Nam Châu, nghĩ chắc chắn sẽ tìm đến cô gây chuyện.

Cô cố ý điện thoại trước cho Nam lão gia tử, đơn giản nói qua chuyện Nam Châu giới thiệu người gia sư kia, hẹn cô ở quán bar, chỉ là cô ngây thơ không biết gì nên mới uống ly nước pha rượu, dẫn đến chuyện cô bị say.

Kết quả còn chưa nói xong thì Nam Châu đã xông vào.

Cô cơ bản chỉ là muốn nghe Nam Châu nói gì, nhưng nào nghĩ cô ta lại xúc động như vậy, trực tiếp để lộ sơ hở.

Nam Từ lập tức thuận nước đẩy thuyền, trước tiên đã biết được mục đích thật sự của Nam Châu, còn những cái khác…

Nam Từ suy nghĩ lại lời nói và biểu hiện của Nam Châu, trong lòng không khỏi kinh ngạc…

Nam Châu thích Hoắc Lâm, người đàn ông đáng sợ đó lại hợp khẩu vị Nam Châu.

Nghĩ đến đây, Nam Từ không nhịn được rùng mình một cái.
alt
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc