Lúc ăn cơm tối, Lâm Lan đem chuyện Diệp Hinh Nhi muốn học y cùng nàng nói với Lý Minh Doãn, Lý Minh Doãn nghe xong, hồi lâu không nói gì.
“Chàng nói gì đi.” Lâm Lan muốn nghe xem Lý Minh Doãn có ý kiến gì với chuyện này không.
Lý Minh Doãn giương mắt nhìn nàng, trong con ngươi thâm thúy là một mảnh trong sáng, hắn nhàn nhạt nói không mang theo bất kỳ tâm tình nào: “Nàng đã đáp ứng.”
Mấy ngày ở chung Lâm Lan đã phát hiện thêm về tính tình của hắn, lúc hắn vui vẻ sẽ cười, không vui cũng sẽ cười, nhưng là, khi mặt hắn ngưng trọng, nhất định là không vui rồi.
“Ta có thể không đồng ý sao? Vậy thì ta trở thành kẻ hẹp hòi, huống hồ người ta còn bưng cháo tổ yến tới.” Lâm Lan biện minh cho mình.
Ngân Liễu cùng Ngọc Dung một bên không hẹn mà nhíu mày, đây không phải là cơ hội cho nhị tiểu thư tới gần thiếu gia sao?
Lý Minh Doãn thầm nghĩ: không biết ngượng còn đổ lỗi cho cháo tổ yến?
“Ngọc Dung, ngươi đi nói cho nhị tiểu thư, ban ngày thiếu phu nhân phải giúp ta học, giờ Dậu sẽ nghỉ, nói cho nhị tiểu thư giờ Dậu tới.” Lý Minh Doãn ngẫm nghĩ một chốc rồi phân phó Ngọc Dung.
Ngọc Dung hiểu ý, thiếu gia định ra canh giờ với nhị tiểu thư, giờ này thiếu gia sẽ đi ra ngoài, cũng là không còn biện pháp nào hơn.
“Nô tỳ đi ngay.” Ngọc Dung cười dịu dàng lên tiếng đi ra ngoài.
Lý Minh Doãn cúi đầu tiếp tục ăn cơm, hai ngày nay, hắn chậm chạp học cách dùng tay trái ăn cơm, mặc dù động tác còn ngượng ngập nhưng vẫn toát ra vẻ nhã nhặn.
Ngân Liễu nhìn thiếu gia chỉ ăn cơm không có gắp thức ăn, thiếu phu nhân trầm mặt ngồi im một bên, không biết là tức giận bản thân hay giận dỗi thiếu gia, liền tiến lên giúp thiếu gia lấy chén súp: “Thiếu gia, thiếu phu nhân ăn thêm chút súp, cá nấu súp là bắt ở sông lên ngày hôm nay, rất tươi ngon.” Vừa nói, Ngân Liễu cũng đưa tới bên Lâm Lan một chén súp.
Lâm Lan vẫn buồn bực, nàng không muốn đáp ứng nhưng người ta đã van cầu như vậy…
Lý Minh Doãn xem xét vẻ mặt nàng, hắn nhàn nhạt nói: “Đáp ứng thì cũng đã đáp ứng rồi, cũng chẳng phải chuyện gì to tát, có điều nàng vừa giúp ta ghi chép, lại còn dạy em họ học y, rảnh rỗi thì hoàn tán thuốc, ta sợ nàng mệt mỏi.”
Lời này nghe lọt tai, hơn nữa lại còn đánh giá cao danh phận của nàng, tâm tình Lâm Lan đột nhiên chuyển biến tươi tỉnh, liền nhanh tay lấy đi chén súp cá trước mặt Lý Minh Doãn.
“Aiz.. Ta đã uống đâu.” Lý Minh Doãn không giải thích được nhìn nàng, hắn đã nói rồi sao nàng còn không cho ăn súp cá.
Lâm Lan bĩu môi một cái: “Hai ngày nay chàng đang uống thuốc bắc, không được ăn cá, có vị tanh.”
Ngân Liễu biết mình sơ ý, vội vã cáo lỗi.
Lâm Lan cười một tiếng: “Lần sau nhớ là được rồi.” vừa nói vừa múc một muỗng súp cá nếm, dường như cố ý chọc tức người khác, nói: “Súp cá này ngon quá, cá tươi có khác, nhớ dặn đầu bếp hằng ngày có dùng cá làm thức ăn, hấp cũng được mà rán cũng ngon.”
“Thiếu phu nhân, thích ăn cá thì dễ rồi, hằng ngày nói nhà đò đánh một mẻ lưới thì cái gì cũng có.” Ngân Liễu phạm lỗi nhưng thiếu phu nhân không giáo huấn nàng, trong lòng vô cùng cảm động và thích vị thiếu phu nhân nhân từ này, nếu mà phạm lỗi kia trước mặt lão phu nhân, nhẹ thì phạt không được tiền thưởng, nặng thì xuống cấp, Ngân Liễu âm thầm hạ quyết tâm, sau này phải tận lực hầu hạ thiếu phu nhân hơn nữa.
“Ngân Liễu, ngươi nói với đầu bếp, bổn thiếu gia đang bị thương ở tay, phải uống thuốc, không ăn được cá tanh, đợi khi vết thương của ta lành lại thì hãy nấu súp cá.” Lý Minh Doãn gắp một miếng rau nhàn nhạt nói, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.
Lâm Lan giận dữ: “Chàng tiểu nhân.”
Lý Minh Doãn giương mắt, cười cười nói: “Ta đây là gần mực thì đen.”
Lâm Lan nghiến răng nghiến lợi: “Chàng mới là mực, một bụng chàng là mực, lục phủ ngũ tạng cũng đen, Ngân Liễu đừng nghe lời thiếu gia, làm theo lời ta bảo.”
Ngân Liễu hết nhìn thiếu gia lại nhìn thiếu phu nhân, quay qua quay lại không biết nghe thì thì tốt hơn.
Lý Minh Doãn cười khẽ nhìn Lâm Lan: “Ta cảm thấy nên viết một phong thư tới tiệm thuốc Hồ Ký, để cho nhóm sư huynh của nàng gửi thêm một phần lễ vật nữa.”
Lâm Lan nhìn khuôn mặt ghê tởm đang tươi cười một bộ nắm chắc phần thắng kia, lòng không ngừng nguyền rủa hắn tám trăm lần. Người này dám đem chuyện đó ra uy hiếp nàng, nhưng nàng là người sợ bị uy hiếp sao? Lâm Lan âm trầm nở nụ cười, hướng Ngân Liễu phất tay một cái: “Em đi ra ngoài trước đi.”
Lý Minh Doãn thực muốn trêu chọc nàng, ai bảo cuộc sống trên thuyền nhàm chán, thế nhưng nụ cười này của Lâm Lan khiến hắn nảy sinh dự cảm không tốt.
Ngân Liễu đang lúc khó xử, thấy thiếu phu nhân nói mình lui ra, nhất thời như trút được gánh nặng, vội vàng thoái khỏi mảnh đất thị phi này.
Lâm Lan đi về phía trước dò xét, cười như không cười nói: “Anh cứ viết thư đi, đến lúc để các sư huynh cười chê đừng trách tôi không nhắc nhở anh.”
Trong lòng Lý Minh Doãn bồn chồn, ngoài miệng đã cứng ngắc: “Có cái gì buồn cười.”
Lâm Lan bình tĩnh nói: “Bình thường, những người dùng đến thuốc kia, hoặc là bản thân không được, hoặc là túng tục vô độ, anh hi vọng các sư huynh nghĩ anh là loại người nào?”
Trong cuộc đấu phải có một người da mặt dày hơn, vô sỉ hơn, xem ra da mặt Lý Minh Doãn mỏng lắm, dám xin thuốc ư? Cho hắn mười lá gan nữa cũng không dám.
Quả nhiên mặt Lý Minh Doãn đỏ bừng, buồn bực cúi đầu ăn cơm không mở miệng nữa.
Lâm Lan nhàn nhã ngồi về chỗ uống súp cá, cố ý làm ra vẻ hưởng thụ, còn bất chợt cảm thán: “Đúng là cá tươi ngon, súp tuyệt quá.”
Người ngồi đối diện mặt đỏ dần dần biến thành mặt đen.
Ngọc Dung đi tới phòng nhị tiểu thư, đem lời Minh Doãn thiếu gia nói thuật lại nguyên vẹn, cố ý cường điệu là thiếu gia nói.
Diệp Hinh Nhi tựa hồ không có chút mất hứng, nụ cười vẫn dịu dàng, giọng nói vẫn ôn nhu: “Ta đành phiền chị dâu phiền toái rồi, ngươi về nói với thiếu phu nhân, sau này giờ Dậu ta sẽ qua lãnh giáo.”
Dứt lời gọi Linh Vận: “Đem Anh Đào hôm nay chia ra một nửa để Ngọc Dung mang qua cho thiếu gia cùng thiếu phu nhân nếm thử chút.”
Linh Vận “dạ” một tiếng nhưng trong lòng vô cùng khó hiểu, từ lúc lên đường tiểu thư không ăn được nhiều, hôm nay thuyền lại gần bờ, Đinh mama nghĩ tiểu thư thích ăn Anh Đào, cố ý sai người lên bờ đi tìm, ngược xuôi mãi mới được có một chút.
“Nghe nói ngươi cũng bị bệnh say tàu, nên nghỉ ngơi cho tốt, thời gian này thiếu gia lại bị thương, thật làm khó cho ngươi rồi.” Diệp Hinh Nhi gỡ trên búi tóc cây trâm khảm đá đỏ nhét vào tay Ngọc Dung.
Ngọc Dung kinh hãi, nhị tiểu thư là có ý gì? Vội lắc đầu: “Nhị tiểu thư, không được đâu ạ, hầu hạ chủ tử là bổn phận của chúng nô tỳ.”
Diệp Hinh Nhi cười nói: “Sao lại không được, ta muốn học y cùng thiếu phu nhân, sau này còn phải phiền toái ngươi nhiều, đừng từ chối, khách khí vậy.”
Ngọc Dung do dự chốc lát, nhận cây trâm, quỳ gối thi lễ: “Ngọc Dung tạ nhị tiểu thư ban thưởng.”
Ngọc Dung bước ra cửa suy nghĩ, giây lát hướng phòng Chu mama đi.
Chu mama nhìn cây trâm kia liền nhìn ra: đây là quà sinh nhật lão phu nhân thưởng cho nhị tiểu thư mười một tuổi, phía trên có gắn đá đỏ, mặc dù không phải là cực phẩm nhưng giá trị cũng không nhỏ. Nhị tiểu thư ra tay hào phóng thế này đủ thấy vẫn còn si tâm vọng tưởng. Chuyện Lâm Lan cùng thiếu gia giả vợ chồng phải giấu kỹ, người biết chuyện trừ vợ chồng lão phu nhân chỉ còn có bà, nhị tiểu thư không thể nào biết nguồn ngọn, nhị tiểu thư rốt cuộc có ý định gì? Nguyện ý hạ mình làm thiếp? Chu mama lắc đầu, dừng xem nhị tiểu thư tính tình dịu dàng, thật là là người vô cùng kiêu ngạo, chuyện làm thiếp, cho dù cha nhị tiểu thư đáp ứng, nhị tiểu thư cũng sẽ không chịu. Muốn cùng Lâm Lan đọ sức? Chu mama lại lắc đầu lần nữa, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, dòng suy nghĩ nào cũng làm bà sợ hết hồn hết vía.
Ngọc Dung bất an nhìn Chu mama, hiện tại nhị tiểu thư có ý định dùng nàng, nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, không thể cùng chủ tử vạch mặt, nhưng nàng sẽ tuyệt đối không để người ta lợi dụng.
“Ngươi cứ xem xét tình hình bên nhị tiểu thư, có động tĩnh gì kịp thời báo.” Chu mama ngẫm nghĩ hồi lâu đem cây trâm trả lại cho Ngọc Dung.
Ngọc Dung lên tiếng: “Chuyện này… Chuyện này có nên nói cho thiếu phu nhân…”
Chu mama trầm ngâm nói: “Nói cho thiếu phu nhân cũng tốt, nếu thiếu phu nhân là người thấu tình đạt lý trong lòng tự nhiên hiểu, cũng sẽ không nghi ngươi thay lòng đổi dạ.”
Ngọc Dung thấy có đường đi, lòng thêm kiên định, sau khi từ biệt Chu mama mang theo Anh Đào trở lại phòng thiếu phu nhân.
Sau khi ăn cơm tối Lý Minh Doãn lên boong thuyền hóng mát, Ngân Liễu đi theo hầu hạ, trong phòng chỉ còn lại Lâm Lan, nàng lại tận dụng thời gian hoàn tán thuốc. Những vị thuốc này trước kia nàng đã nghĩ làm tới nhưng là không có tiền mua dược liệu, lại sợ bị sư phụ và các sư huynh nhìn ra điểm khác thường, giờ thì tốt rồi, Diệp gia có tiền, chỉ cần nàng viết danh sách ra, dược liệu liền có, hơn nữa không có sư phụ và các sư huynh ở đây, nàng có thể tập trung làm thí nghiệm.
“Thiếu phu nhân…”
Lâm Lan đang cố gắng tán vụn Ngưu Hoàng, nghe thấy Ngọc Dung gọi mình, nàng cười nói: “Em về vừa lúc, mau giúp ta tán vụn thứ này.”
Ngọc Dung để Anh Đào xuống hỗ trợ.
Nhìn thiếu phu nhân bận rộn, Ngọc Dung chần chờ mở miệng: “Thiếu phu nhân, nô tỳ có việc muốn bẩm.”
“Em nói đi.” Lâm Lan xem chừng, có phải là an bài của Lý Minh Doãn làm Diệp Hinh Nhi mất hứng không.
“Nô tỳ đem lời thiếu gia nói chuyển cho nhị tiểu thư rồi.” Sắc mặt Ngọc Dung phức tạp.
“Ừ? Nhị tiểu thư nói gì không?” Lâm Lan tỏ ra không để ý hỏi, kỳ thực trong lòng đang rất quan tâm.
“Nhị tiểu thư nói sau tới tới giờ Dậu cô ấy sẽ tới học, để tỏ lòng biết ơn, nhị tiểu thư nói nô tỳ mang nửa số Anh Đào về cho thiếu gia và thiếu phu nhân dùng.” Ngọc Dung chỉ vào rổ Anh Đào nói.
Lâm Lan thầm nghĩ: Diệp Hinh Nhi thật đúng là biết nhẫn nhịn.
“Nhị tiểu thư còn thưởng cho nô tỳ cái này…” Ngọc Dung lấy cây trâm ra cho thiếu phu nhân nhìn.
Một viên đá đỏ thật là to, Lâm Lan nhất thời cảm giác mình thật nghèo, đồ người ta thưởng cho hạ nhân còn tốt hơn đồ nàng mua ở Thụy Phúc trang.
“Nếu là nhị tiểu thư thưởng, em hãy giữ lấy.” Lâm Lan cười nhạt.
“Thiếu phu nhân… ” Ngọc Dung nói: “Xin thiếu phu nhân yên tâm, trong lòng Ngọc Dung chỉ có một chủ tử.”
Lâm Lan không khỏi mỉm cười, nửa cười nửa giỡn nói: ‘Thật chỉ có một sao?”
Ngọc Dung nghe thấy sợ hãi đứng dậy, quỳ rạp trên đất, trịnh trọng nói: “Lão phu nhân đem Ngọc Dung hầu hạ thiếu phu nhân, Ngọc Dung chỉ nhận thiếu phu nhân là chủ tử, trung thành đối với thiếu phu nhân.”
Lâm Lan không nghĩ tới một câu cười giỡn lại hù Ngọc Dung thành như vậy, vội vã đỡ Ngọc Dung dậy cười nói: “Em thật là nghiêm túc quá, ta nói giỡn với em thôi, nếu em không tốt ta đã sớm để em về với lão phu nhân rồi đổi người mới. Đã quyết đưa em cùng Ngân Liễu vào kinh thành là bởi ta tin các em, mặc dù ta xuất thân hèn kém nhưng cũng biết nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người, hôm nay chúng ta đều đã mở lòng với nhau, điều đó là tốt, lần này đi kinh thành không biết bao sóng gió chờ đợi, nhưng ta tin tưởng, chỉ cần chủ tớ chúng ta đồng lòng, sóng to gió lớn nào cũng có thể vượt qua.”
Nàng cũng không ngại vị chủ tử chân chính trong lòng Ngọc Dung là nàng hay vị lão phu nhân ở Phong An kia, bởi vì nói thẳng ra, mục đích của nàng và lão phu nhân là như nhau.
Ngọc Dung nghe xong, dùng hết sức gật đầu, trong mắt hiện lên sự kiên định: “Lời thiếu phu nhân nói… Ngọc Dung nhớ kỹ.”