Anh lim dim mắt vuốt ve tóc cô, khàn giọng hỏi.
"Sao vậy?"
"Em thở không được"
Trịnh Minh Vũ bật cười.
"Em đỡ mệt chưa?"
"Đỡ rồi"
Nói xong cô liền muốn vả vào miệng mấy cái, đỡ cái con khỉ khô. Cô đã trốn được đêm hôm qua.
"A em đau đầu quá, em muốn ngủ tiếp"
"Em không trốn mãi được đâu cục cưng, ngủ đi"
Trịnh Minh Vũ nhéo lấy má cô rồi ôm cô ngủ tiếp. Thật ra anh cũng rất mệt, nhưng nếu cô không mệt anh vẫn có thể chiều cô.
Cả hai lại chìm vào giấc ngủ. Đêm nay là đêm ngọt ngào đầu tiên của cô và anh. Và là đêm kinh khủng nhất của một đôi khác.
Sáng ngày hôm sau.
Lưu Ly tỉnh dậy trong tình trạng toàn thân ê ẩm, và đặc biệt là ở chỗ đó rất khó chịu. Cô lấy tay xoa xoa thái dương. Cô rất hoảng khi nhìn xuống và thấy mình không mặc gì.
Lưu Ly lấy hết cam đảm quay lại xem người đàn ông nằm bên cạnh cô là ai. Cô là thiên kim tiểu thư nhà họ Lưu, sao cô lại không thể không nhận ra Thời Địch chứ?
Sau khi nhìn thấy Thời Địch cô vỗ lấy trán. Hỏng hỏng rồi! dù sao cũng là do cô tự mò vào đây cô sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm.
Không chờ Thời Địch nói gì, cô quay lại cười nói.
"a hahhah Thời ca, đêm hôm qua chỉ là sai lầm nhỏ thôi. Tôi không yêu cầu anh gì hết vì tôi là người bước vào phòng anh. Bây giờ khi tôi bước ra khỏi phòng này chúng ta sẽ xí xóa hết, coi như không có ngày hôm qua, có được không?"