Trịnh Minh Vũ nhíu mày rời mắt khỏi đống hồ sơ ngẩng lên. Điều khiến anh bực mình hơn nữa là cô đang mặc cái quoái gì vậy?
"Sao cô lại tới đây?"
"Đến gặp chồng mình không được à?"
Nhiếp Giai Giai đặt túi xách xuống sofa rồi tự tin tiến lại gần anh ngồi thẳng lên đùi.
"Anh yêu anh đừng như vậy nữa có được không?"
Trịnh Minh Vũ đẩy ra thì cô lại dùng tay choàng qua cổ anh, khe ngực khẽ mập mờ dưới con mắt của anh, yết hầu bắt đầu đong đưa lên xuống. . ngôn tình sủng
Nhiếp Giai Giai vẫn muốn tìm cho mình một tia hi vọng, cô không tin là anh không yêu cô, cô không tin là anh có thể chịu nổi sức hút này của cô.
Nhưng lần này Trịnh Minh Vũ cương quyết đẩy cô ra, Nhiếp Giai Giai bị đẩy mạnh choạng vạng đứng dậy, đôi giày cao gót 5 phân trật đi và cô ngồi bệt xuống đất.
Trịnh Minh Vũ không cố ý làm vậy, suýt chút nữa anh đã sốt sắng đỡ cô dậy nhưng vì cô anh đã cố gắng ngăn bản thân lại.
Nhiếp Giai Giai lại bắt đầu rưng rưng nhưng cô đã nhất quyết không được khóc nữa. Cô giữ bình tĩnh đứng dậy phủi phủi váy.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, Trịnh Minh Vũ nhìn Nhiếp Giai Giai nhưng có vẻ như cô không có ý định rời đi nên anh đành cho phép người ngoài kia vào.
"Ồ Trịnh thiếu đấy à, không biết có chuyện gì làm anh không vui?"
"Thấy bản mặt mày là ông không vui rồi. Mẹ kiếp vợ ông mà mày cũng dám xơi"
Chưa đợi hắn kịp làm gì, Trịnh Minh Vũ đã bố thí cho hắn ta một cú đấm ngã sõng soài ra sàn.
Nhiếp Giai Giai nhướn mày, cô còn thấy chưa đủ nên giả bộ hốt hoảng ngồi xuống.
"Ôi anh Thiên "
Nhiếp Giai Giai đỡ Lăng Thiên dậy rồi bày ra bộ mặt lo lắng.
Trịnh Minh Vũ cầm lấy tay cô dứt khoát kéo cô rời khỏi nơi này, ném cô lên xe, anh bảo tài xế khởi động cho xe lăn bánh về Trịnh gia.
Nhiếp Giai Giai ngồi sát cửa sổ như thể anh là bệnh truyền nhiễm cười nhạt.