Editor: Xám
Cánh hoa bay lượn, rơi tản mạn xuống mặt đất.
Hà Xử Phong Lưu đứng yên lặng, đôi mắt cụp xuống nhìn không ra bất kỳ hỉ nộ ái ố gì.
Thắng cô về để hắn ta đến đoạt lại? Tiết mục của cô có phần quá ấu trĩ rồi đấy. Anh vạch trần bằng một câu.
Mẫu Đơn Vọng Nguyệt trầm mặc.
Đứng lặng một lúc lâu, người đàn ông mở miệng lần nữa: Chi bằng chúng ta đánh cược, nếu như cô ấy trở về trong vòng một phút, cô lập tức rời khỏi đây.
Nếu cô ta không về thì sao?
Anh lùi lại một bước, động tác ôm ấp mất đi hiệu lực vì khoảng cách quá xa, hai người đứng đối diện nhau.
Tôi lập tức làm thỏa mãn nguyện vọng của cô, giúp cô diễn màn kịch kia. Anh đáp.
Hàn Đan ngẩn ra. Anh ta phát hiện ra mình đã quay lại, hay là vừa khéo muốn dùng việc này để đánh cược?
Mặc kệ là loại nào, giờ phút này anh lại không chút do dự ném quyền quyết định cho cô như vậy.
Tới gần, hoặc là rời xa.
Kim giây chếch đi từng góc nhỏ một, dường như trái tim DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn cũng đập đều theo nhịp điệu đó. Vào lúc kim giây sắp trở lại điểm ban đầu, ngón tay dừng lại trên bàn phím gõ ra vài chữ rất cực nhanh.
Em về rồi.
Ừm. Anh bình thản đáp lại.
Ồ, có mỹ nữ, cô tỏ vẻ kinh ngạc, Không phải là phu quân anh thừa dịp em đi vắng đã hồng hạnh vượt tường* đấy chứ.
*hồng hạnh vượt tường: chỉ việc ngoại tình.
Từ trước đến nay vi phu rất được hoan nghênh, bức tường của phu nhân nên xây cao thêm chút nữa.
Tục ngữ nói ‘Chỉ cần vung được cuốc chim, không có góc tường nào khoét không đổ’, cho dù cây anh cao một thước tường em cao một trượng, cũng không ngăn được cái cuốc đâu.
Vậy nên phiền phu nhân làm một người chăm vườn cần mẫn, tránh để vi phu bị cái cuốc chim ngoài vườn tàn phá.
Hai người trò chuyện liên tục, bình tĩnh lại mới phát hiện bên dòng suối đã không còn một bóng người, trên hệ thống thông báo hiện ra một hàng chữ Mẫu Đơn Vọng Nguyệt rời khỏi phó bản trơ trọi.
Có phải tôi về sớm rồi không? Cô hỏi.
Đúng giờ là đức tính tốt. Hi vọng lúc thành hôn phu nhân cũng đúng giờ như hôm nay.
Hôm nay không kết hôn sao? Rõ ràng là chuyện trong vài phút, sao lại biến thành chạy đua marathon vậy... Cô phàn nàn.
Phu nhân nói không đợi được, anh cũng không ngại đốt cháy giai đoạn.
Hả? Cô không hiểu.
Ví dụ như —— Nói được một nửa thì ngừng lại.
Đột nhiên, Hàn Đan chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, góc nhìn biến đổi, Liên Cơ đã bị người nọ kéo vào trong lòng. Bởi vì chiều cao chênh lệch, anh cúi người, gác đầu lên vai cô.
Giữa cô và Sở Vân Phi chưa bao giờ có động tác “ôm ấp”.
Trước máy tính, Hàn Đan ngồi thẳng người, kinh ngạc nhìn màn hình chằm chằm.
Hoa đào rực rỡ, lấp lánh xán lạn.
Áo đen tựa đêm, áo đỏ như lửa.
Nếu như ôm ấp yêu thương vẫn chưa hài lòng, vi phu còn có thể làm chuyện khác. Hà Xử Phong Lưu trêu chọc.
Thôi đi. Cô nhìn gương mặt đẹp đẽ yêu nghiệt kia, vẻ mặt quẫn bách.
Đồng hồ treo tường đã qua năm giờ từ lâu. Hàn Đan lấy điện thoại di động, phát hiện đã nhận được tin nhắn của A Khiết. Năm chữ ngắn gọn rõ ràng —— Buổi tối có xã giao , nghĩa là không