*Thanh niên 2B: chỉ thanh niên có lý tưởng, có đạo đức, có văn hóa có kỷ luật, vì nước vì dân, cống hiến hết sức mình cho xã hội.
Editor: Xám
Đi ra bên ngoài cửa công ty, Hàn Đan không nhịn được ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt dừng ở nơi nào đó trên tầng bảy.
Toàn bộ những thứ bên trong lớp bình phong thủy tinh màu lam đậm, không thể nhìn thấy gì nữa. Trong lòng có chút rối bời, lộ ra buồn bã vụn vặt. Chính vào lúc cô sử dụng tâm tình thiếu nữ buồn thu thương xuân vẫn chưa biến mất hoàn toàn, phía sau truyền đến giọng nói Nếu như vẫn chưa nhìn đủ, anh cho người bắc ghế để em ngồi nhìn .
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Lạc Tiêu và Kỷ Vân Dực dựa ở bên xe.
Sao các anh lại ở đây?
Đi ngang qua. Kỷ Vân Dực liếc cô một cái.
Vậy sao? Chẳng phải có người kéo tôi từ trong chăn ra sau đó lái xe đến đây . . . . . Lạc Tiêu còn chưa nói hết lời đã bị bịt miệng, còn bị kẹp cổ vô cùng độc ác.
Vào khoảnh khắc đôi uyên ương đồng tính luyến ái ôm nhau, uyên ương bên cạnh ho nhẹ một tiếng: Nơi đông người, chú ý hình tượng.
Cậu có thể cút đi. Nam biến thái buông nam yêu nghiệt ra, giũ cổ áo.
Thật là vô tình mà. Đôi mắt hoa đào của Lạc Tiêu cười đến mức ánh sóng mênh mang, ném chìa khóa xe trong tay cho Hàn Đan, nói: Đừng cho cậu ta đụng vào tay lái, bằng lái xe của cậu ta bị thu hồi rồi.
. . . . . . Người nào đó không hề chuẩn bị bị chìa khóa xe đập vào, nghẹn lời.
Tôi đi trước đây. Bye. Lạc Tiêu huơ huơ ngón tay, quay người lên một chiếc xe Mecerdes Benz màu đen.
Còn không lên xe? Thấy cô vẫn sững sờ, Kỷ Vân Dực cau mày nói: “Buổi chiều cậu ta có việc, em lái xe đi.
Này, từ lúc nào tôi đồng ý làm tài xế của anh chứ? Hàn Đan lườm anh một cái: “Chẳng phải anh có một đám vệ sĩ áo đen sao, gọi một người bất kì đến lái xe là được rồi.
Anh không thích bọn họ.
Thôi đi, vậy anh thích tôi sao? Không hề suy nghĩ buột miệng nói ra. Đến khi cô phản ứng kịp mình đã nói gì, đã là nước đổ khó hốt, trong lúc này quẫn bách xấu hổ vô cùng, hận không thể đánh mình hai ba cái.
Kỷ Vân Dực đứng ở bên xe rũ mắt mỉm cười, trèo lên bậc thềm đứng ở nơi cách cô hai bậc, hất cằm lên, cười như không cười híp mắt nhìn cô. Ánh mắt đó khiến người ta trở nên hoảng hốt không rõ lý do, Hàn Đan chỉ cảm thấy nhiệt độ trên má chợt tăng.
Cái đó. . . . . . Ý của tôi là. . . . . . Cô khô khan định giải thích.
Lúc này chỉ mong sao Kỷ Vân Dực chuyển đề tài câu chuyện đi, hóa giải sự ngại ngùng này, không ngờ đối phương chỉ nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, mang ý “Nói tiếp đi, anh xem em định hoàn thành lời đó thế nào”. Chỉ mới giằng co mười giây ngắn ngủi, cô đã khô cổ đỏ mặt.
Chỉ nghe người kia cười nhẹ một tiếng nói: Để anh suy nghĩ một chút.
Suy nghĩ cái tên chết tiệt nhà anh. . . . . . Cô im lặng nghẹn lời. Tôi về trước đây. Hàn Đan nhét chìa khóa trong tay vào ngực anh rồi chạy trối chết.
Chưa nghe trả lời đã muốn chạy trốn sao? Giọng nói của người đàn ông phía sau mang theo nụ cười.
Đấy là tôi lỡ lời. Cô mặt đỏ cổ khàn, chỉ lo đi về phía trước.
Anh không thể lái xe, em định vứt anh ở đây sao?
Ai quản anh chứ!
Hàn Đan băng qua đường cái, đi một mạch qua hai giao lộ, lén lút quay đầu liếc một cái mới phát hiện người kia lại không hề đi theo.
Cô khẽ xì một tiếng, đi thêm vài bước, lại quay đầu. Vẫn không có.
Vì vậy, cô phát điên.
Người đàn ông biến thái đó đúng là. . . . . . phiền phức đến mức khiến người ta muốn xử lý bằng cục gạch mà mà mà! Dựa vào cái gì mà bà đây phải làm tài xế cho anh ta? Dựa vào cái gì mà bà đây phải chiều theo anh ta? Dựa vào cái gì mà một buổi trưa tốt đẹp dùng để sắp xếp suy nghĩ của mình phải bị hủy ở trong tay anh ta chứ?
Cô gãi đầu thành một đóa cúc Ba Tư, cuối cùng quay người lại, tức giận đi về.
Kỷ Vân Dực xuất hiện ở trong tầm mắt đang ngồi ở trên bậc thềm thứ mười, vắt cặp chân thon dài lên bậc thang, vô cùng thảnh thơi tán gẫu với mấy cô gái đứng bên cạnh.Tập trung nhìn kỹ, người đứng thẳng trong đó chính là cấp trên cũ Chu Duy An. Bên cạnh cô nàng là Diêu Lâm, còn có vài đồng nghiệp ở bộ phận hành chính, xem dáng vẻ là cùng trở về sau bữa trưa.
Chị Đan! Diêu Lâm mắt tinh đã phát hiện ra cô, biên độ vẫy tay lớn đến mức khiến người ta không ngăn cản được.
Hi. Cô hối hận không dứt, tập trung nhếch lên một nụ cười.
Trông thấy cô, nụ cười vốn hớn hở rạng rỡ của Chu Duy An đã cứng lại trong nháy mắt, lập tức lại cười nói: Hàn Đan, vết thương của cô đã tốt lên chưa?
Ừm, cảm ơn đã quan tâm. Cô vừa nói, vừa hung hăng trừng mắt nhìn Kỷ Vân Dực đang ngồi trên đất một cái.
Chị Đan, chị về thì xem như em được giải thoát rồi. Diêu Lâm túm lấy cô cọ cọ giống như chú cún nhỏ.
A, chỉ sợ em phải thất vọng rồi, chị vừa mới chính thức từ chức. Cô đầy áy náy xoa xoa đầu cô bé.
Tin tức này quá đột ngột, ngay cả Chu Duy An vẫn luôn bình tĩnh cũng bị kinh ngạc.
“Tại sao lại như vậy? Diêu Lâm mở to mắt lã chã chực khóc: “Đột ngột như vậy?
Quay về sẽ nói tường tận với em nhé. Cô muốn nhanh chóng thoát ra, duỗi chân đá vào người đàn ông trên mặt đất một cước, cắn răng nói: Anh vẫn chưa chịu dậy sao?
Một màn này khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Các nữ viên chức tinh anh giống như Chu Duy An, mặc dù năng lực làm việc như không đồng đều, nhưng đều luyện được một thân bản lĩnh phân biệt đàn ông. Giá đồng hồ, xe hơi phản ánh thực lực kinh tế của anh ta, màu sắc kiểu dáng và cách phối trang phục phản ánh phẩm vị của anh ta, biểu cảm trên mặt và cách thức nói chuyện phản ánh địa vị, tính cách của anh ta.
Người đàn ông trước mặt, ngoài chỗ ngồi khiến người ta có chút khó hiểu ra, không điểm nào không phải cực phẩm. Logo nhãn hiệu cao cấp không bắt mắt trên áo khoác ngoài, điện thoại xa xỉ bản số lượng có hạn tùy ý đặt ở bên người, và cả đôi giày kia, từng xuất hiện ở vị trí nổi bật trên tạp chí sản phẩm Italy.
Chắc chắn người này là một con rùa vàng. Cho nên cô ta mới tiến lên tiếp lời anh, hỏi anh tìm ai có chuyện gì. Không ngờ anh ngẩng mặt nở một nụ cười với cô ta, hỏi lại: Không có chuyện gì thì không thể ngồi ở đây sao? Dung nhan tuấn tú đó giống như cảnh xuân tháng ba, khiến người ta mờ mắt. Rùa vàng lại quen biết với con bé