Bữa cơm tối hôm đó đột nhiên xuất hiện thêm không ít người, khiến Hàn Đan luống cuống tay chân một hồi. Ngoài thực khách Tiểu Hoành và Kỷ Vân Dực đã xác định vị trí, Lạc Tiêu thỉnh thoảng ăn chực, còn có họa sĩ Diệp Kiều buổi chiều vừa mới gặp, cùng với một vị khách mới vô cùng quen mắt.
Cô quên rồi sao, chúng ta đã từng gặp mặt. Người đàn ông tóc ngắn màu nâu, trên tai trái có ánh sáng bạc sắc bén đứng ở ngoài cửa mỉm cười, lộ ra hai chiếc răng nanh.
A. . . . . . Anh là người lái xe lao lên lối đi bộ vào tối hôm đó. . . . . . Cuối cùng cô đã nhớ ra.
Tôi tên là Vệ Nam. Anh đưa một bó hoa tới tay cô: “Đến ăn chực.
. . . . . . Mời vào. Cái này gọi là rận nhiều không sợ ngứa, Hàn Đan nhìn bốn lớn một nhỏ hoặc đứng hoặc ngồi trong phòng khách nhỏ hẹp, đành phải giơ muôi xào lên vùi đầu khổ sở làm việc..
Vào lúc này Đường Bá Hổ mặt đầy u buồn nằm sấp trên cửa sổ phòng bếp nhìn cô nấu cơm, hoàn toàn không có vẻ kiêu ngạo hung hãn diễu võ dương oai thường ngày. Không biết vì sao, Đường Bá Hổ còn sợ Kỷ Vân Dực hơn sợ Tiểu Hoành, hễ là anh xuất hiện, con mèo tinh đó sẽ chủ động tránh đến nơi khá xa. Hàn Đan phân tích có lẽ người đàn ông đó là yêu quái, đầy sức uy hiếp với loài thú nhỏ như Đường Bá Hổ.
Lần này bốn tên yêu quái xuất hiện liền một mạch . . . . . Cô đặt cái bát đựng sữa bò trước mặt mèo tinh để bày tỏ an ủi.
Cầm tiền của người ta, phải trung thành với người ta.
Hàn Đan ở trong phòng bếp múa dao cầm muôi, bận đến mức nhảy lên nhảy xuống. Tiểu Hoành lại ôm máy chơi game Nintendo mà Lạc Tiêu tặng nó cắm đầu vào chơi, mà bốn tên yêu quái khí thế mạnh mẽ hoặc đứng hoặc ngồi tùy ý tán gẫu.
Diệp Kiều (ánh mắt sáng lên): Đúng rồi, lần trước nói trong khu chung cư này có người đánh nhau với cậu, về sau thế nào?
Kỷ Vân Dực (không nhịn được): Hỏi Vệ Nam.
Vệ Nam (nhìn Tiểu Hoành một): Có trẻ con ở đây, cậu khẳng định muốn nghe quá trình?
Diệp Kiều: Thôi. . . . . . Nói kết quả đi, xử lý đôi nam nữ khơi mào rắc rối đó như thế nào?
Vệ Nam (suy nghĩ một chút): À, tình cờ gã đàn ông đó là em trai của thuộc hạ A Thành, vừa hay nhân cơ hội chỉnh đốn sự vụ trong băng một chút. Kết quả ấy mà, chuyện xưa trong sách nói thế nào ấy nhỉ, có cuộc sống hạnh phúc ở nơi khác rồi.
Diệp Kiều (kinh ngạc): Đây là cố tình nói ngược hay là. . . . . .
Vệ Nam (nhếch môi, một tia sáng lạnh xẹt qua trong mắt): “Đương nhiên là nói thật, người dân lương thiện giống như tôi, sao có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như thế được.”
Lạc Tiêu (cười): Có đôi khi, còn sống mới đáng thương.
Trong phòng bếp, khoai tây đã rửa xong lăn trên mặt đất.
Vệ Nam: Bức tranh chì 3D hình heo trên xe cậu vẽ lúc nào vậy?
Diệp Kiều (cau mày): À, lần trước có một người phụ nữ nhờ người đưa không ít tiền, bảo tôi vẽ cho cô ta bức tranh khỏa thân.
Lạc Tiêu (nhíu mày): Hiếm khi có người yêu thương nhung nhớ, cậu lại đối xử với người ta cay nghiệt như vậy.
Diệp Kiều (trợn trắng mắt): Tôi không vẽ cô ta thành bé cưng lốp xe Michenlin* đã tính là tốt rồi.
*bé cưng lốp xe Michenlin: chỉ những em bé mập mạp quá độ.
Trong phòng bếp, nước trong nồi đã tăng thêm.
Tiểu Hoành (mặt như đưa đám): 5555 lại không đánh trúng.
Kỷ Vân Dực (ngẩng đầu nhìn nó một): Bảo chú một tai xỏ khuyên kia làm mẫu cho con.
Vệ Nam dùng mô hình súng bắn liên tục N phát súng với màn hình TV, N con vịt trời rơi xuống đất.
Tiểu Hoành (sùng bái): Thật lợi hại!
Vệ Nam (hài lòng): Với chút lòng thành này, lần sau chú đưa con đi chơi súng thật!
Trong phòng bếp, người nào đó không cẩn thận đập vỡ mất mấy quả trứng gà.
Vệ Nam (nhìn trái nhìn phải): Căn nhà này thật nhỏ, người nào đó lại ở quen được?”
Lạc Tiêu (cười): Người nào đó ở đối diện, ngoài toilet ra chỉ đặt một chiếc giường, còn cho người sửa phòng bếp ban đầu thành tủ quần áo rồi.
Diệp Kiều, Vệ Nam (kinh hãi, cùng lúc nói ra): Cậu ta không ở căn này sao?
Kỷ Vân Dực ngẩng đầu nhìn cô một, vô cùng thản nhiên thốt ra một câu: Tạm thời thì không.
Trong phòng bếp, tay người nào đó bỏ muối vào trong nồi đã run lên.
Hàn Đan chia canh trứng cà chua thành sáu phần, vừa vặn mỗi người một bát. Đang định ngồi xuống, lại phát hiện chỉ có bên cạnh Kỷ Vân Dực còn chỗ trống. Tiểu Hoành kéo cô ngồi xuống, nhưng mấy người cũng rất tùy ý, vừa ăn vừa nói chuyện.
Kỷ Vân Dực húp một ngụm canh, lông mày cau lại.
Hàn Đan nén cười, vừa rồi đã bỏ không ít muối vào trong bát của anh, nhìn thấy anh bị mặn, trong lòng vui sướng không nói nên lời.
Sao thế? Lạc Tiêu thấy anh chợt im lặng, hỏi.
Không sao. Anh nhìn cô một, cong môi mỉm cười: Tiểu Hoành thích canh cà chua chứ?
Ừ. Đứa nhỏ này không kén ăn, hơn nữa thích uống canh, cho nên ngày nào Hàn Đan cũng nấu.
Bát này của chú cho con. Dứt lời lập tức đẩy tới trước.
Hàn Đan căng thẳng, cũng vội vàng đẩy bát của mình qua: Tiểu Hoành ngoan, bát này của dì cho con, trả lại cho chú.
Mấy tên yêu nghiệt khác trên bàn đều rất hứng thú ngước mắt nhìn bọn họ. Lạc Tiêu