Trong phòng, nhìn trong gương có một cô gái mặc một bộ quần áo giản dị, bày ra đủ các loại tư thế ngắm nhìn, cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vẻ mặt Tiểu Mễ buồn rầu nhìn mình trong gương. Hôm nay cô hẹn Lam Ngọc đến Thiên Nhất dạo chơi, muốn mặc một bộ đồ vừa ý một chút, nhưng cô chẳng vừa lòng với bộ nào cả.
“Tiểu thư, phu nhân kêu người xuống ăn cơm.” Nữ giúp việc nhẹ nhàng gõ cửa, nói.
“A, tôi biết rồi, tôi xuống ngay đây.” Quay về phía cửa đáp lời, cô thu vội đống quần áo rồi đi xuống tầng.
Thích Thành Phong vừa đọc báo vừa uống sữa tươi, Tiểu Mạn thì giúp bưng phần ăn sáng lên cho Tiểu Mễ, cả nhà vui vẻ hòa thuận.
“Tiểu Mễ, đi gọi anh của con xuống ăn điểm tâm đi?” Tiểu Mạn mở miệng nói, biết tính tình của A Lạc, hắn đang ngủ nếu bị làm phiền sẽ rất tức giận, đừng nói là người giúp việc ngay cả bà cũng không dám gọi hắn. Mà A Lạc thích Tiểu Mễ, như vậy biết đâu hắn sẽ không tức giận.
“Tại sao lại là con?” Cô không tình nguyện hỏi.
“Con là em gái, cần quan tâm nhiều hơn đến anh trai mới đúng.” Tiểu Mạn là cố ý, nói mà mặt không chút thay đổi, kỳ thật trong lòng bà đang rất vui mừng, dưới tình huống này, A Lạc nhất định sẽ không thể nổi giận với Tiểu Mễ, hơn nữa… Hắc hắc….
“A, con biết rồi.” Cô không biết phải làm sao nữa, ai kêu cô là đi ăn nhờ ở đậu chứ, huống hồ cha mẹ nuôi đều thương cô như vậy, tự nhiên cô sẽ rất nghe lời a.
Cô bước nghiêng ngả trên mặt đất, đi đến trước cửa phòng hắn, gõ cửa hai cái, “Thích Lẫm Lạc tiến sinh, dậy thôi.” Cô ghé tai vào cánh cửa nghe ngóng bên trong không có một chút động tĩnh, một hồi lâu cũng chưa có một tiếng động gì.
Cô khẽ mở cửa đi vào, bức màn màu đen, bên trong tối đen, nhìn không ra có thứ gì bên trong, “Thích Lẫm Lạc tiên sinh, anh ở đâu?” Không thấy âm thanh trả lời, làm cho cô tưởng bên trong không có ai.
Tay nhỏ bé sờ soạng vách tường, tìm công tắc đèn. Sờ tới một thứ lồi lên, ấn xuống, ánh sáng đèn nhàn nhạt sáng lên. Trên giường lớn một thân thể thon dài lộ ra, không có bất cứ âm thanh gì, giống như một khối băng, lảng lặng nằm.
Thấy vậy người cô không khỏi run rẩy, hắn sẽ không chết chứ? Tiến tới mép giường ngồi xuống, tay run rẩy đưa đến trước mũi hắn, có hoi thở, may mắn còn thở, cô thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nhìn thấy gương mặt tuấn tú đáng ngủ, cũng không có há miệng, cũng không có nước miếng chảy xuống, không thể nhìn hết cả ngũ quan trên gương mặt, sao lại có thể nghệ thuật đến vậy chứ? Tiểu Mẫ cảm thán, tướng ngủ cũng thật đẹp mắt, không đi làm ngôi sao thật là đáng tiếc. Không biết hắn lúc ngái ngủ sẽ thế nào nhỉ, nếu được nhìn thấy thì thật may mắn, ( * ^ _ ^ * ) hì hì… Đầu ngón tay tò mò giống như nét bút di chuyển nhẹ trên gương mặt hắn như muốn đem gương mặt tuấn mĩ này in sâu vào trong não.
Hai cánh tay dài hương về eo của cô, bá đạo đem thân thể cô ôm chọn lên giường, nửa thân trên đặt trên người của cô. Một loạt động tác này không đến ba giây, khiến cô không thể động đậy.
Nghe được tiếng hét điếc tai của cô, hắn khẽ nhíu mày, cô hét không phải cũng vô nghĩa sao? Hắn lại không biết hắn đè lên người cô rất nặng, ai kêu cô sáng sớm không để cho hắn ngủ ngon, cái này cứ coi như là trừng phạt nho nhỏ đi. Lẫm Lạc như cũ không thèm để ý cô, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thấy hắn không có phản ứng, cô cố gắng nói thật lớn nhất có thể: “Thích ___ Lẫm Lạ _____ a……” Chữ thứ ba còn chưa ra khỏi miệng, xem ra đôi môi nhỏ lại bị hắn che lại rồi. Hôn đến khi hắn cảm thấy thỏa mãn, dễ dàng bắt được tinh thần của cô làm tù binh. Hơi thở ấm áp phả bên tai của cô, khiến cho cô run rẩy. Trên mặt đỏ bừng, ngượng ngùng dính trên vai của hắn.
Thấy gương mặt đỏ bừng của cô, lại khiến vật nhỏ của hắn kích động. Lẫm Lạc không tiếp tục động tác ôm áp nữa, nếu không hắn sẽ không thể kiểm soát được mình, hắn không muốn dọa cô, hắn muốn kiên nhẫn đợi cho cô thích ứng được với tình cảm của hắn.
Ác ma mỉm cười thật mê hoặc, giọng nói nhỏ khàn thật quyến rũ: “Mễ Nhi, em là của anh.” Hắn mặc kệ trong lòng cô tồn tại cái gì, hắn chỉ biết trong lòng hắn có một âm thành đang gào thét: cô thuộc về hắn, thuộc về hắn.
Nghe thấy câu nói này, Tiểu Mễ đột nhiên hoàn hồn, vừa rồi phát sinh chuyện gì vậy? Cô nhanh chóng tách khỏi người hắn, giữ khoảng cách, nhảy xuống giường. Mặt đỏ tía tai mắng: “Đại sắc ma, anh…. Anh… Anh cố ý.” Cô xấu hổ lắp bắp nói. Vừa rồi cô lại không có giãy dụa, chẳng lẽ cô lại nổi lên sắc tâm đối với hắn, thật là mất mặt quá đi, trong lòng cô hung hăng tra hỏi.