Chương 1.1:
Người ta nói cô là một cô gái mê muội, có người lại nói cô là con riêng của một phú hào giàu có, có người lại nói cô là một quả phụ, cũng có lời đồn cô là tình nhân được bao dưỡng, cũng có người nói cô là một u hồn dạ quỷ. Nhưng bất luận là nói như thế nào, tóm lại chỉ có một cái kết luận, cô là một người phụ nữ không thể ra ánh sáng.
Cô có một mái tóc vừa đen vừa thẳng dài qua khỏi thắt lưng, nhìn ra được chất tóc của cô rất tốt, từ cái nhấc tay giơ chân đều nhẹ nhàng thanh thoát như điệu vũ, lơ đãng làm lay động lòng người. Trên gương mặt trái xoan là một đôi mắt to đen trong sáng mà sâu thẳm. Dáng người mảnh khảnh, đôi chân thon dài, cổ cao quý phái. Không thể phủ nhận, nàng sẽ làm cho con người ta không tự chủ phải quay lại nhìn, vấn vương một người con gái xinh đẹp.
Chẳng qua là, trên gương mặt mỹ lệ có chút tái nhợt, dù cho ngũ quan có xinh đẹp đến cỡ nào cũng luôn không có cảm xúc. Cô rất ít nói, nếu không cần thiết thì không lên tiếng, luôn lạnh nhạt, lạnh lùng. Băng sơn mỹ nhân sao? Cũng không đúng lắm, có thể nói giống như suối chảy đầu xuân, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Dương Phẩm Tuyền ngừng tay viết bệnh lý, chỉ chăm chú nhìn cô.
"Bác sĩ Dương?" Đôi mắt như suối nước trong trẻo nhìn hắn, không một chút gợn sóng.
Bị bắt quả tang đang nhìn trộm, hắn không chút hoang mang, cũng không che giấu, đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, nhìn hồ sơ bệnh lý trên bàn, trên đó có ghi ba chữ cân đối 'Quý Hướng Muộn'.
"Gần đây ngủ có ngon không?"
Gương mặt vốn không cảm xúc lúc này thoáng vẻ buồn buồn, chân mày mỏng manh khẽ nhíu lại: "Rất hỗn loạn ... ý tôi là .. cực kỳ không tốt."
"Không tốt như thế nào? Có thể hình dung một chút thử xem."
"Giống như luôn có người nói chuyện bên tai, hình như từ sâu trong tiềm thức vọng ra, tôi rất phiền não, không có cách nào ngủ được." Thử tưởng tượng cảm giác trong lòng, nhưng lại phát hiện rất trừu tượng, muốn biểu đạt nhưng lại quá khó khăn.
Hắn gật đầu: "Có nhớ những lời nói kia hay không?"
"Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, anh yêu em, Vãn Vãn, ngoại trừ em, đời này anh sẽ không có người khác... Giọng của một người đàn ông, lời ngon tiếng ngọt hứa hẹn. Đêm qua, còn nghe được hắn nói 'Vãn Vãn, anh đói, muốn anh bánh chanh do em làm', nhưng tôi thậm chí không nhớ là mình biết làm bánh chanh."
Dương Phẩm Tuyền chăm chú lắng nghe, rồi nói: "Như vậy đi, nếu không ngại cô cứ làm thử, biết đâu cô có thể."
"Có thể không?" Cô không xác định.
"Có thể, lần sau nếu cô còn nghe được cái gì, thử cảm nhận nó, thử trả lời nó, nói không chừng đó là chuyện cô chôn giấu trong ý thức, hoặc là sự tồn tại của nó mang ý nghĩa đặc thù nào đó, đối mặt với nó, tháo gỡ gút mắc, mới có cách trị tận gốc, nếu cô cứ hoảng sợ né tránh, cô sẽ vĩnh viễn không phá giải được cái kết này."
"Tôi chỉ .. lo lắng, vạn nhất lần sau nó kêu tôi giết người phóng hỏa làm thì làm sao bây giờ? Tôi sợ, sẽ đi làm chuyện phi pháp..." Dừng một chút, giương mắt nhìn hắn: "Không phải tinh thần tôi có vấn đề chứ?" Dạo trước, ngay cả cô cũng cho là mình 'Điên rồi'.
"Quý tiểu thư, cô không điên, tinh thần cũng không có vấn đề, cô biết được đâu là thực đâu là ảo, không phải sao? Vậy chứng tỏ, cô có thể phân biệt đúng sai, có thể khống chế hành vi của mình, không cần quá mức lo lắng."
Cô cúi đầu, rất lâu không nói lời nào.
"Anh nhất định không hiểu loại cảm giác này, tôi nhớ rất rõ mỗi một chuyện quan trọng đã xảy ra trong đời, cấp một, cấp hai, trung học, buổi lễ tốt nghiệp đại học, mỗi lần lên đài nhận thưởng, nỗi đau khi cha mất đi ... Nhưng, trí nhớ của mười năm gần đây, luôn đứt đoạn không trọn vẹn, không thể kết nối lại, thật giống như là .. một bức tranh được chia làm nhiều mảnh nhỏ khác nhau, nhưng lại bị mất đi vài miếng, nhìn không rõ. Giống như là cảm giác trống rỗng, đôi khi một mình trong đêm, sẽ sợ đến giựt mình tỉnh giấc, sau đó, nháy mắt cả mình là ai tôi cũng không nhớ."
"Những mảnh ghép đó không mất đi, nó xuyên qua giọng nói, xuyên qua giấc mơ, nói cho cô biết nó đang ở đâu, chờ cô mang về. Tôi không biết vì sao cô lại mất đi những mảnh ký ức đó, nhưng chờ sau khi cô tìm lại được nó, cô sẽ không cần đến tôi nữa." Hắn trấn an cô, đây là thời kỳ chuyển tiếp.
"Phải không? Nhưng cả tuần nay tôi không có giấc ngủ ngon." Sắc mặt của cô hiện tại so với trước càng tái nhợt hơn.
Dương Phẩm Tuyền chăm chú nhìn cô một lát: "Tôi kê cho cô thuốc uống, nếu tình hình vẫn không cải thiện, tuần sau lại đến." Vừa nói chuyện, ngòi bút trong tay nhanh chóng viết thêm mấy hàng chữ.
"Còn có vấn đề gì sao?"
Cô mở miệng, cuối cùng vẫn lắc đầu không lên tiếng.
"Thế còn mơ? Gần đây có nằm mơ thấy gì nữa không?"
Cô lắc đầu.
"Tốt, lần sau cô còn nghe được cái gì hoặc mơ thấy gì, nhớ kỹ nó, lần tới nói cho tôi biết, có vấn đề gì không?"
"Không có." Có thể nói chuyện cũng chỉ có hắn, cô không dám đem chuyện này nói với ai, bạn bè luôn nhìn cô bằng ánh mắt quái dị, bọn họ không hiểu. Còn mẹ, luôn nhìn cô bằng ánh mặt rất thương tâm lẫn thương hại như là cô bị đả kích quá lớn, nhưng vấn đề là ngay cả bản thân mình cô cũng không biết bị đả kích cái gì. Cô chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lý. Thời gian này, nếu không phải dùng phương thức này để biểu đạt, cô chỉ sợ mình đã phát điên rồi.
Dương Phẩm Tuyền gật đầu khép lại hồ sơ bệnh án, rung chuông, hộ sĩ bên ngoài đẩy cửa bước vào, hắn đưa bệnh án cho hộ sĩ: "Đưa Quý tiểu thư đi lấy thuốc, sau đó hẹn thời gian tái khám."
"Được, Quý tiểu thư đi theo tôi." Hộ sĩ đối với cô không xa lạ gì. Thời đại khoa học kỹ thuật tiến bộ, con người cạnh tranh với nhau, áp lực lớn, lo lắng trong cuộc sống là không thể thiếu, làm cho ngành bác sĩ tâm lý theo đó cũng cần nhiều hơn, từ khi phòng khám tư nhân khai trương đến bây giờ, chưa từng lo lắng chuyện không có "Khách hàng", chẳng qua là, cô không nghĩ ra cô gái có dung mạo xinh đẹp tao nhã này, đến tột cùng có áp lực gì, cần gần một năm khám bác sĩ tâm lý?
Cô chỉ biết, cô ấy tên là Quý Hướng Vãn, mỗi lần tái khám, bác sĩ Dương ra lệnh ưu tiên cho vị tiểu thư này, còn lại có thể tạm hoãn. Còn có, mỗi lần cô ấy đến thời gian luôn gấp đôi những người khác, đôi khi cô ấy ở suốt cả một buổi chiều.
Quý Hương Vãn đi theo sau lưng hộ sĩ, ra đến cửa, bước chân chần chờ vài giây.
"Buổi tối, tôi sẽ thử làm bánh chanh."
---
Nhìn tư liệu tham khảo trên bàn, suốt nửa giờ cô không có bất cứ động tác gì. Sau đó, cô nhắm mắt lại để cho suy nghĩ lắng đọng, bất cứ cái gì cũng không nghĩ đến, mở mắt ra lần nữa, tay cầm lấy bình nước đổ vào bột mì, đập trứng ... động tác dựa vào bản năng, từng bước từng bước hoàn thành cái bánh.
Cuối cùng cô nhìn chằm chằm cái bánh lấy từ lò nướng ra, run sợ. Cô thật sự đã làm được. Lấy nĩa xiên một miếng bánh nếm thử, quả thật rất ngon. Trước kia không chỉ cô từng làm, mà còn làm loại bánh này rất nhiều lần, nếu không động tác cũng không nhuần nhuyễn như vậy, hoàn toàn không có một phút nào tự hỏi bước tiếp theo nên làm cái gì.
Trong quá khứ, cô đã từng vì ai mà làm? Ai là người thích món bánh chanh do cô làm? Vì người kia thích ăn bánh ngọt, cho nên cô đã tốn rất nhiều tâm tư để học làm bánh kem ... Nghĩ không ra, đầu óc trống rỗng, không nhớ bất cứ cái gì. Cô nhớ rõ, tám tháng trước cô đã dọn đến nhà trọ này, bỏ công việc đang làm, đoạn tuyệt tất cả quan hệ bạn bè, không dành thời gian suy nghĩ bất cứ chuyện gì, ngày cứ thế trôi qua trong thầm lặng. Càng về sau, cô càng không nhớ được nhiều chuyện cho lắm, trí nhớ của cô từ từ cũng giống như cuộc sống hằng ngày, trống rỗng, coi như cô có cố gắng suy nghĩ cũng không nhớ gì cả.
Khi cô phát hiện, không biết mình thích gì, ghét gì, không nhớ nổi mình đã ăn sáng hay chưa, đồ ăn Trung Quốc phải làm như thế nào, đôi khi cảm thấy rất đói nhưng lại không nhớ nổi bao lâu mình chưa ăn. Thậm chí mười phút trước làm cái gì, mười phút sau cũng quên lãng. Cô bắt đầu sợ hãi, sợ cái cảm giác hốt hoảng trống rỗng, giống như một cái hang động vừa sâu vừa đen, bắt buộc cô phải bước vào, thôn tính trí nhớ của cô, tâm tình của cô. Cô chưa từng có rời bỏ, không có tương lai, không có cảm giác tồn tại, gương mặt xinh đẹp luôn là trắng bệch, thân thể mất đi độ ấm chỉ lạnh như băng, cô hoài nghi mình chỉ là một linh hồn vất vưởng.
Lúc đó, cô đã tìm tới Dương Phẩm Tuyền.